Nhà hàng là Quách Tĩnh Tĩnh chọn, có điều cậu không quá quen thuộc với kinh thành, Hạ Phạm Hành thấy cậu thật khẩn trương, xem trọng thì lại vui thích cùng cậu chọn. Quách Tĩnh Tĩnh cuối cùng chọn một tiệm cơm kiểu Trung đã mở cửa được vài năm, giá cả vừa phải, nhưng cũng đủ để cho Quách Tĩnh Tĩnh chảy máu ví.

Không sai, bữa cơm này, người mời khách là Quách Tĩnh Tĩnh.

Trước thời gian đã hẹn nửa giờ, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành liền đến nhà hàng, nhưng khiến cho bọn họ bất ngờ là Hạ lão gia còn đến sớm hơn!

Hạ lão gia hiển nhiên không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh cũng tới, ông đã để người điều tra qua chuyện này, tất nhiên cũng đã thấy qua hình của Quách Tĩnh Tĩnh, bây giờ tự mình nhìn thấy, Hạ lão gia vẫn có chút bất ngờ. Người thanh niên này trông biết điều, ngay thẳng hơn trong hình nhiều, nhìn một cái cũng biết là con nhà có trách nhiệm.

Hạ lão gia cau mày, Hạ Phạm Hành cho rằng ông sẽ nổi giận, dẫu sao bọn họ cũng không có nói cho lão gia biết là Quách Tĩnh Tĩnh cũng tới, cho nên từ khi vào cửa thấy Hạ lão gia, hắn không biết là vô tình hay cố ý mà đứng ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh.

Nhưng lão gia cũng chẳng làm gì cả, chỉ là sau một hồi trầm mặc thì trầm giọng nói một câu: "Ngồi đi, trước tiên gọi thức ăn đã."

Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau một cái. Hạ Phạm Hành kéo Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống, ánh mắt của Hạ lão gia một mực không rời khỏi người Quách Tĩnh Tĩnh. Lúc còn trẻ ông cũng từng chữa bệnh nhiều năm rồi, chỉ là sau đó lớn tuổi, gia sản cũng càng lúc càng lớn nên cũng không có quá nhiều tâm tư đặt vào đó, nhưng từ khi Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu bước vào, ông đã cảm thấy tư thế đi bộ của người trẻ tuổi này có hơi không đúng.

Vào lúc này thấy ngay cả lúc cậu ngồi xuống cũng đều là Hạ Phạm Hành dè đặt đỡ ngồi xuống, ánh mắt của Hạ lão gia trở nên âm trầm, dời mắt tới trên bụng cậu. Vô lý, tiểu tử này nhìn không mập mà sao bụng lại gồ lên? Trong lòng Hạ lão gia mơ hồ phỏng đoán, có điều ý nghĩ này quá mức kinh thế hãi tục, ông trong lúc nhất thời cũng không dám phán đoán xằng bậy.

Phục vụ đem thực đơn tới, Hạ Phạm Hành tỏ ý các cô đó đưa thực đơn cho Hạ lão gia, Hạ lão gia lại khoát khoát tay với bọn họ, tỏ ý bọn họ gọi là được. Hạ Phạm Hành cũng không từ chối, liền trực tiếp đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh. ngôn tình hoàn

Quách Tĩnh Tĩnh cầm tờ đơn nhìn một chút rồi ngẩng đầu hỏi Hạ Lão Gia: "Ông ăn cay không ạ?"

Hạ lão gia và cậu nhìn nhau, ông lại không mở miệng. Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì vẫn rất khẩn trương, cậu không xác định Hạ lão gia có bằng lòng phản ứng với cậu hay không, nhưng cậu cũng không phải người sẽ tùy tiện sẽ buông tha, nếu đã lựa chọn ở bên Hạ Phạm Hành thì cậu không cần Hạ lão gia phải thích cậu, nhưng ít ra đừng ghét là được.

Hạ lão gia ngược lại có chút bất ngờ, người trẻ tuổi này rất khác với Mai Nguyệt. Năm đó ông cùng Mai Nguyệt lần đầu tiên gặp mặt, khi Mai Nguyệt biết thân phận của ông trong mắt rõ ràng mang theo sự kích động, vẻ mặt phòng bị dị thường, bà hình như biết rõ mục đích đến của mình.

Mà tiểu tử trước mặt này, chỉ cần dựa vào việc ông không để cậu và Hạ Phạm Hành gặp nhau, không khó để nhìn ra sự bài xích mà ông đối với cậu, nhưng hôm nay gặp mặt ông, sự cẩn thận của cậu đi ngược lại với Mai Nguyệt, tựa hồ mang một phần cố chấp khiến người ta phải kinh ngạc. Cậu đang hi vọng ông có thể chấp nhận cậu sao? Lá gan cũng không nhỏ đâu.

Trên mặt Hạ lão gia không để lộ ra gì cả, sau khi để cậu đợi một thời gian dài xong ông chỉ lãnh đạm trả lời một câu: "Dạ dày của tôi không tốt lắm."

Trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh nhè nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng lại về cậu. Cậu khẽ gật đầu một cái, bày tỏ mình biết rồi rồi cầm thực đơn lật xem. Hạ lão gia vốn còn đang suy nghĩ, người này tới từ phương nam, tới phương bắc có vài món ăn nghe tên sợ là cậu chưa chắc đã biết được nguyên liệu có những gì. Có điều nghe một chút mới thấy tên món ăn cũng không phải là món ăn của phương bắc. Hạ lão gia lúc này mới chợt hiểu, hóa ra quán ăn này là quán ăn Huy (Huy Châu, tên phủ cũ ở tỉnh An Huy, TQ), Quách Tĩnh Tĩnh tất nhiên hiểu rất rõ những món ăn kia, hơn nữa cậu gọi món ăn rất chú trọng, tránh khẩu vị nặng, không thích hợp để tiêu hóa. Mặc dù cậu không rõ Hạ lão gia cụ thể thích ăn cái gì, nhưng sẽ không gọi thức ăn có mùi vị nặng, cậu gọi đều là những nguyên liệu được mọi người yêu thích, điều này không khỏi khiến Hạ lão gia phải gật đầu đồng ý.

Quả thật, so với việc phô trương để gây chú ý thì không bằng chọn thứ mình quen thuộc, ít nhất sẽ không quá mức thất lễ.

"... Canh nữa, " Quách Tĩnh Tĩnh lật nhìn, nhất thời có chút do dự.

"Canh nấm phục linh nấu với chim bồ câu." Lúc này Hạ lão gia đột nhiên mở miệng, nghiêng đầu hỏi người phục vụ đứng ở một bên."Có cái này không?"

"Có." Phục vụ viên cười gật đầu.

"Vậy thì cái này đi, cái này vừa phải, vừa đủ cho ba người chúng ta, nhiều hơn nữa cũng không ăn hết được."

Hạ lão gia nói, Quách Tĩnh Tĩnh vốn cũng có ý này, cậu đưa thực đơn cho phục vụ để họ đi chuẩn bị.

Người ngoài đi rồi, Hạ Phạm Hành mới ngẩng đầu nhìn Hạ lão gia. Hạ lão gia nhìn hắn, lơ đãng mở miệng nói: "Bản thảo cương mục (*) có ghi lại, phục linh có thể bổ tỳ vị, có công hiệu an thai dưỡng thần, không biết tôi gọi canh này có hợp với tình trạng thân thể của cháu không?"

(*) Bản thảo cương mục: sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển

Sắc mặt của Quách Tĩnh Tĩnh có chút lúng túng, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, khẽ gật đầu với hắn. Nếu cậu đã yêu cầu cùng đi với Hạ Phạm Hành thì dĩ nhiên sẽ không có ý định tiếp tục lừa gạt. Thật ra thì sau khi nghe chuyện của Quách Dực, Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng cảm thấy lòng dạ của Hạ Phạm Hành rất yếu mềm, trước kia nhận thức của cậu về hắn là sai, kể cả Hạ Phạm Hành.

Ít nhất ở trên thế giới này, hôm nay Hạ lão gia là người thân duy nhất của Hạ Phạm Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play