Chu Vân bên kia, không đến phiên Quách Tĩnh Tĩnh gọi điện thoại cho nàng thì điện thoại của trường học đã trực tiếp gọi tới. Chu Vân rất ý tứ uyển chuyển, nhưng từng chữ trong đó đều mang chút khắt khe. Trong quá trình nói chuyện điện thoại Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không nói chuyện, cho đến lúc kết thúc mới nói một câu: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Cúp điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, có chút mất hồn. Trương Thanh tới ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: "A Tĩnh, con sao thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trương Thanh một cái, mím môi.
"Hiệu trưởng gọi điện thoại nói, giáo viên trước đây xin nghỉ đã trở lại rồi, cho nên..."
Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói xong Trương Thanh đã hiểu, Quách Tĩnh Tĩnh bị sa thải. Trương Thanh đưa tay nhéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, cười với cậu một tiếng: "Không sao, vốn dĩ con quả thật cũng không tiện, bây giờ nhìn lại, giáo viên đó trở lại cũng tốt vô cùng, con đi như vậy cũng không cần lo lắng bọn họ tìm người một lần nữa."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, lời là nói như vậy không sai, nhưng trong lời của Chu Vân rõ ràng còn có ý tứ gì khác. Nàng cố ý hỏi thăm vấn đề tình cảm của Quách Tĩnh Tĩnh, còn nhắc tới Phó Vĩ nữa. Quách Tĩnh Tĩnh không biết có phải Phó Vĩ đã nói gì với Chu Vân hay không, nhưng lúc liên hoan năm trước Phó Vĩ rõ ràng cũng không nói gì, như vậy đến tột cùng là y thay đổi chú ý hay là Chu Vân tự mình phát hiện ra cái gì? Quách Tĩnh Tĩnh không biết, chẳng qua trong lòng cậu có hơi khó chịu.
Trương Thanh thấy Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng có tâm sự, nhíu mày nhìn cậu, hai cha con cũng là một bộ tâm sự nặng nề.
Một lúc lâu, Trương Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "A Tĩnh."
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn y.
Trương Thanh há miệng: "Không có gì, chỉ là ba nhớ bà con rồi, năm nay Trương Vu Hà trở lại, dầu gì cũng coi là chấm dứt một phần tâm sự của bà."
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, cậu không thích Trương Vu Hà, thậm chí còn ghét Trương Kỳ nữa. Trương Kỳ làm lộ ra chuyện của cậu ở trong thôn, mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh biết sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng người nào cũng không hy vọng sẽ dùng phương thức như thế.
"Nếu không thì chúng ta hôm nay ra cửa mua chút đặc sản đi!" Trương Thanh bỗng nhiên nổi lên hứng thú, "Đi xa không phải đều sẽ mang đặc sản về cho người nhà sao? Chúng ta đi mua chút đồ cho ông bà nội con.".
Truyện Linh Dị"Nhưng mà chú Dực..." Quách Dực vẫn còn đang trong giai đoạn sau chữa trị, nếu ra ngoài thì đối với ông mà nói cũng như là đang chịu tội."
"Không mang theo ông ấy!" Trương Thanh nói vô cùng dứt khoát, "Chúng ta đi, ông ấy ở nhà nghỉ ngơi, dù sao có đầu bếp rồi cũng không sợ ông ấy bị chết đói." Xem full tại wordpress/facebook James Neverland
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh mấy lần, luôn cảm thấy ba cậu có điểm không đúng, làm sao lại đột nhiên có hứng thú đi mua đặc sản chứ? Còn nữa, rõ ràng trước kia chỉ cần tách nhau ra mười phút là đã lải nhải về Quách Dực rồi, hôm nay y lại nói ra lời như vậy, muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
Trương Thanh cũng biết trong lòng mình chỉ cần có tính toán nhỏ Quách Tĩnh Tĩnh một cái là có thể nhìn ra, không đợi Quách Tĩnh Tĩnh tìm tòi nghiên cứu y đã đứng lên, vươn vai nói: "Gọi cả Phạm Hành và A Chương đi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn, ba mời khách nha."
"Ba rất có tiền sao?"
"Đó là đương nhiên!" Trương Thanh hừ hừ đi tới phòng ngủ, vừa đi vừa nói, "Ba đi thay quần áo, A Tĩnh chúng ta nhanh lên một chút nhanh lên một chút."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh vào phòng, trong mắt mang nghi ngờ.
Trương Thanh cố ý chọn thời điểm Quách Dực mới vừa uống thuốc xong mà đi vào, thuốc là do Hạ Phạm Hành đưa tới, Quách Dực uống cảm thấy không tệ, chỉ là có hơi buồn ngủ. Trương Thanh tất nhiên cho là Quách Dực đang ngủ, dè đặt kéo tủ quần áo ra cầm áo khoác, giọng của Quách Dực bỗng dưng vang lên từ sau lưng, "Em muốn ra ngoài à?"
Trương Thanh hoảng sợ thẳng sống lưng, y quay đầu cũng không dám nhìn mặt Quách Dực, cầm trong tay áo khoác, cúi đầu nhìn chân mình, nhỏ giọng nói: "A Tĩnh nói phải đi mua đặc sản cho bà nội, nó hơi ngốc nên không biết mua cái gì nên để em đi cùng nó, nếu như anh muốn em ở với anh thì em không đi cũng được."
Quách Dực âm thầm cắn răng: Con trai mình mà cũng bán đứng, ông đây không cần nhìn mặt em cũng biết em đang không nói thật đấy!
"Quả thật nên mua cho ông bà chút," Quách Dực không có phơi bày, ngược lại còn thuận theo ý của y, "Để cho Phạm Hành đi cùng đi, kinh thành có đặc sản gì thằng bé rõ hơn em đấy, cũng quen đường hơn."
" Ừ, em biết rồi." Trương Thanh đáp ứng hết sức khôn khéo.
Nhìn bộ dáng này của y, Quách Dực suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện tối ngày hôm qua anh không để ở trong lòng đâu, em cũng không cần tự trách, là anh không tốt."
Trương Thanh lập tức đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn ông rồi lắc đầu: "Không phải do anh, là em..."
Là y cái gì, Trương Thanh chưa nói, Quách Dực cũng không muốn ép buộc y.
"Được rồi, mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh, em mau đi đi, Tĩnh Tĩnh còn đang chờ đấy."
Trương Thanh gật đầu: "Em biết rồi, A Dực, anh có muốn ăn cái gì không? Em mua về cho anh."
"Anh bây giờ có thể ăn cái gì chứ? Em chỉ cần trở về an toàn cho anh là được."
Trương Thanh vừa nghe xong liền cười híp mắt: " Được."
Quách Dực cắn răng, tay ngứa ngáy nhéo mặt y. Vào lúc này Trương Thanh lại chủ động đi tới mép giường của Quách Dực, kéo chăn giúp ông, làm mấy nếp nhăn trên chăn phủi phẳng lại. Y cảm thấy trong lòng có thẹn, cho nên muốn làm gì đấy để đền bù, Quách Dực có thể khẳng định, Trương Thanh cự tuyệt cũng không phải là do không có tình cảm với ông, nếu không y cũng sẽ không áy náy như vậy, "Vậy em đi."