Quan hệ giữa Dương Tuyền cùng Quách Tử Chương từ sau lần đó trở nên có chút lúng túng, Quách Tử Chương hình như bắt nạt người ta càng ác hơn.
"Dương Tuyền, chén không cần cháu rửa đâu, " ăn xong cơm tối, Dương Tuyền chủ động yêu cầu đi rửa chén, Trương Thanh liền vội vàng ngăn cản, "A Chương, con mau tới đây nói bạn con đi, làm sao có thể để cho Dương Tuyền rửa chén chứ?"
"Không có chuyện gì đâu, chú Trương, chú đừng chê cháu rửa không sạch là được." Dương Tuyền cười một tiếng, không buông tay.
Trong phòng khách, Quách Tử Chương không tới, chỉ nghe anh trả lời một câu: "Cậu ấy tình nguyện rửa thì cứ để cậu ấy rửa đi, coi như là để cậu ta trả tiền ăn uống, ăn chùa ở chùa làm gì được tốt như này."
Phanh!
Dương Tuyền ném chén đã rửa xong vào trong bồn, lực đạo không nhỏ, may là chén bát bền chắc nên mới không bể, nhưng mà sắc mặt của y lại rất khó coi. Trương Thanh cẩn thận liếc Dương Tuyền một cái rồi rụt cổ lại.
"Vậy... Cháu từ từ rửa nhé."
Nhỏ giọng thầm thì một câu rồi Trương Thanh vội vàng chuồn mất, nếu y cứ tiếp tục ở lại chỗ đó, y cảm giác một giây sau Dương Tuyền sẽ ném luôn mấy cái chén kia qua đầu y mất.
Trương Thanh vào phòng khách, cau mày nhìn Quách Tử Chương đang xem tin tức quân sự, không chớp mắt nhìn anh.
"Sao vậy ba?" Quách Tử Chương bị nhìn mà sợ hãi.
"A Chương, con như vậy là không đúng." Trương Thanh xụ mặt dạy dỗ con trai."A Chương, con bắt nạt Dương Tuyền như vậy, thằng bé sau này không để ý tới con nữa thì làm thế nào?"
Quách Tử Chương bất đắc dĩ nói: "Con bắt nạt cậu ấy lúc nào? Chính cậu ta phải rửa chén."
"Nhưng mà lúc ăn cơm con luôn cướp đồ ăn thằng bé thích, nếu không phải tính khí Dương Tuyền tốt, đổi thành người khác thì đã sớm hất bàn rồi."
"Con có sao?" Quách Tử Chương một chút cũng không cảm giác được.
"Có!" Trương Thanh gật đầu rất khẳng định, "A Tĩnh, con nói có đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn máy vi tính, cũng không thèm ngẩng đầu mà chỉ gật một cái.
Trương Thanh thấy cậu nghiêm túc như vậy, cậu đã xem được một hồi lâu rồi, y cũng thật tò mò nên mới hỏi: "A Tĩnh, con đang xem cái gì vậy?
Kết quả mặt y vừa mới đưa tới trước màn hình, Quách Tĩnh Tĩnh đã tắt luôn trang mạng đi.
"Không có gì, con đi tắm trước đây."
Nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh đứng dậy đi lấy quần áo đi tắm.
Trương Thanh gãi gãi mặt, quay đầu nhìn về phía Quách Tử Chương: "A Tĩnh trưởng thành rồi, trước kia nó không bao giờ gạt ba đâu, bây giờ lại bắt đầu giấu ba có bí mật nhỏ rồi."
Quách Tử Chương thở dài, có ý ám chỉ nói: "Ba, ba cũng có mà."
Trương Thanh mím môi, không có cách nào phản bác lại, chỉ biết ngồi ở đằng kia bĩu môi không vui. Một khi y như vậy Quách Tử Chương liền bó tay, anh buông điều khiển xuống rồi chìa tay ra với y: "Đưa cho con máy tính bảng." Xem full trên wordpress James Neverland.
Trương Thanh vội vàng đưa tới, chen đến bên người Quách Tử Chương nhìn anh làm việc.
"Đầu tiên mở trang mạng ra, ba thấy không, chỗ này có một công cụ, mở ra để xem lịch sử bên trong..."
Quách Tử Chương liếc nhìn lịch sử trang mà Quách Tĩnh Tĩnh xem qua, đều là liên quan tới "Huyền Tể Đường", "Huyền Tể Đường Hạ Phạm Hành", "Hạ Phạm Hành nằm viện", trong nháy mắt cứng họng.
Trương Thanh cũng sững sờ quay đầu nhìn Quách Tử Chương một cái, sau đó ánh mắt lại trở về trên máy tính bảng.
"Làm thế nào đây, " Trương Thanh cau mày, "Cũng hơn mười ngày rồi mà Hạ Phạm Hành vẫn là không có tin tức gì cả. A Chương, liệu cậu ấy... có vứt bỏ A Tĩnh hay không? Ba biết, nhà giàu như họ ân oán thị phị cực kỳ nhiều, liệu Phạm Hành cuối cùng có nghe theo lời ông nội cậu ấy, giữa Huyền Tể Đường và A Tĩnh cậu ấy chọn Huyền Tể Đường không? Con xem tivi chưa? Trên tivi đều diễn như vậy đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT