Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác thân thể mình nóng bỏng như bị sốt vậy, nóng không chịu được. Cậu không biết phải làm gì, cậu không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này. Phía dưới bỗng dưng đứng dậy thẳng tắp, làm thế nào cũng không ấn xuống được. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này. Mà ngay lúc này, cái chăn đắp trên người cậu bị người ta vén lên, ánh mắt đặt trên người cậu khiến cho cậu không thoải mái chút nào. Người kia tại sao lại tức giận chứ? Người nên giận nên là cậu mới đúng, không phải sao?

Nhìn đi, cậu đã thành cái dạng này rồi.

Hạ Phạm Hành thật không nghĩ tới, Đường Đại Nghiệp còn làm tới cái mức độ này,tên cảnh sát giao thông này rõ ràng bị bỏ thuốc. Tiểu tử đáng thương hình như không có kinh nghiệm trong phương diện này, lại còn tự dùng tay đè xuống, cậu ta không sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ không "lên" được sao?

Trong lòng sự chán ghét đối với Đường Đại Nghiệp lại tăng thêm mấy phần, chẳng qua thời điểm này không để ý tới gã ta, người trước mặt mới quan trọng.

"Rất khó chịu sao?"

Hắn đem drap giường trên người cậu kéo xuống, cẩn thận quan sát tình huống của Quách Tĩnh Tĩnh một phen, sau khi hỏi xong mới nhớ ra người này không thể nói được.

Không nghĩ tới hắn vừa nghĩ như vậy, cậu liền ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át nhìn hắn, há miệng một cái, thanh âm khàn khàn nói: "Này...Rất...chính là....khó chịu...tê dại...Phiền anh...Giúp tôi, đỡ vào nhà vệ sinh..."

Hạ Phạm Hành ngây ra, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ không trong sáng, gương mặt này, dáng người này, thật ra có phát sinh chuyện gì thì hắn ngược lại cũng không bị sao.

Hạ Phạm Hành mím môi, đè ý nghĩ trong lòng xuống, mở miệng một lần nữa, hiển nhiên thanh âm so với ban nãy trầm hơn một chút.

"Cậu muốn tắm nước lạnh? Bây giờ tuy không phải là tháng mười hai trời đông giá rét, nhưng nếu tắm nước lạnh cậu sẽ chịu không nổi...Không bằng...Tôi cõng cậu qua, cậu tự mình giải quyết? Tay cậu còn có thể động chứ?"

"Tự...mình?", Quách Tĩnh Tĩnh mê mang trừng mắt, "Tự mình...làm gì?"

Lần này không trách được Hạ Phạm Hành lại kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới, phương diện này cậu ta cũng không có chút kinh nghiệm nào. Hắn để cho Đường Đại Nghiệp tìm một đứa nhỏ, cậu ta đúng là từ trong đến ngoài chuẩn một con chim non.

Vốn thật là ban đầu có tư tưởng, bây giờ ngược lại không đành lòng, Hạ Phạm Hành vén chăn lên đi xuống giường, đi tới chỗ cửa sổ sát đất đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Loại chuyện này, dựa vào bản năng chính là làm những việc để cho bản thân thoải mái."

Hạ Phạm Hành nói xong, cách một hồi mới nghe thấy Quách Tĩnh Tĩnh giọng buồn buồn trả lời một câu: "Nga..."

Hạ Phạm Hành nghe một tiếng này, nhịn không được câu lên khóe miệng, cái này không trách hắn được, thật sự là câu trả lời này quá mức khôn khéo, cùng người khi trước giơ tay một cái ép người trên xe khác nhau rất lớn.

Hạ Phạm Hành nói không nhìn, chỉ là không có nhìn chính diện mà thôi,cửa sổ thủy tinh trước mặt có thể rõ ràng nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang làm gì, chẳng qua là lựa chọn đứng ở nơi này là vô tình hay là cố ý, cũng chỉ có trong lòng Hạ Phạm Hành biết.

Bất quá... Hạ Phạm Hành híp mắt một cái, tiểu tử này muốn làm gì? Hắn nói với Quách Tĩnh Tĩnh làm sao để đạt được thoải mái, tay kia không phải hẳn nên đặt phía trước sao? Làm sao lại để sau lưng? Hắn muốn làm gì?

Chẳng lẽ?

Hạ Phạm Hành sắc mặt cứng đờ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết mình lại hứng thú như thế.

"N..Ngô."

Trong cửa sổ thủy tinh phản chiếu gương mặt Quách Tĩnh Tĩnh nhăn thành một đoàn, đoán chừng là tự làm đau mình. Hạ Phạm Hành thở dài, đưa tay đỡ trán, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh vì đau mà hít một hơi lạnh, Hạ Phạm Hành không nhịn nổi nữa, hắn không lo lắng gì ngoài việc sợ người này khiến chính mình bị thương, xoay người bước nhanh tới, bắt lấy cổ tay Quách Tĩnh Tĩnh, trên mặt không có một tia ưu tư nói: "Cậu làm gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hạ Phạm Hành, không lên tiếng, trên trán cùng chóp mũi đều là mồ hôi hột.

Hạ Phạm Hành vẫn bình tĩnh tiếp tục hỏi một câu: "Cậu làm gì?"

"Không phải anh nói...làm sao để thoải mái sao....Tôi, tôi khó chịu..."

Hạ Phạm Hành cau mày, nhìn phía sau một chút, Quách Tĩnh Tĩnh vội co người lại, cảnh giác nhìn hắn. Hạ Phạm Hành cảm thấy có chút buồn cười.

"Tôi thay cậu nhìn một chút, yên tâm, tôi cái gì cũng không làm, huống chi cậu làm như vậy cũng không phải là giải pháp."

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ, Hạ Phạm Hành cũng không thúc giục, nhìn mái tóc xù lên của cậu,sợi tóc rất mềm rất nhỏ, màu nâu đen hẳn là trời sinh đã có, tiểu tử này sẽ không phải là hỗn huyết chứ?

Hạ Phạm Hành đang hồ loạn tưởng tượng, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, lại là cặp mắt to kia, khóe mắt ửng đỏ nhìn hắn, gật đầu một cái. Hạ Phạm Hành cười một tiếng trấn an, khom người đi kiểm tra, chỉ nhìn một cái, sau đó... Cũng chưa có sau đó.

Quách Tĩnh Tĩnh không biết Hạ Phạm Hành nhìn thấy gì, cậu cảm thấy Hạ Phạm Hành nhìn hơi lâu, làm cho cậu rất không thoải mái, vốn là nhột, bây giờ càng không thoải mái, cậu muốn kéo chăn qua đắp lại, nhưng lại không dám lộn xộn, cách một hồi quả thực không chịu nổi, liếm liếm môi đã phát khô hỏi: " Nhưng... Có sao không?"

Hạ Phạm Hành tỉnh hồn, hít một hơi thật sâu, mới quay đầu trở lại hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Có người chạm qua? Bọn họ cho cậu bôi cái gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn người trước mặt, mặc dù hắn vẫn là không có biểu tình gì, nhưng cậu cảm thấy người này so với vừa nãy không giống, theo bản năng cảm nhận, bây giờ đàn ông so với vừa nãy nguy hiểm hơn, ánh mắt trở nên đỏ ngầu.

Hạ Phạm Hành cũng không nghĩ tới mình sẽ thấy tình cảnh như vậy, nhất thời có chút khí huyết cuồn cuộn, hơi nắm chặt tay người ở bên cạnh.

Có thể do bị bỏ thuốc, toàn bộ phản ứng của Quách Tĩnh Tĩnh đều chậm hơn nửa nhịp, Hạ Phạm Hành sau khi hỏi xong, cách một lúc lâu, cậu mới phản ứng được, hơi cúi đầu, đỏ mặt mang theo sự không thoải mái, ánh mắt lóe lên nói: "Không... Liền...bôi ít thuốc... "

Quả nhiên, Hạ Phạm Hành lập tức sáng tỏ. Hạ gia mở tiệm thuốc, loại thuốc này tuy khó mà để đem bán quang minh chính đại song lén bán thì bán được cực tốt, nếu là thật đem danh sách mua thuốc vào tay, phía trên ghi chép tên người mua tuyệt đối sẽ làm cho người ta thất kinh, nói là cung đình bài thuốc bí truyền, bây giờ có thể dùng tới tự nhiên cũng đều không phải là người phàm tục, Đường Đại Nghiệp sẽ coi là kì lạ. Dẫu sao thân phận gã như vậy, quả thật không đủ tư cách để phân phối loại thuốc này, xem ra Đường Hồng Lan đối với người em trai này cũng không phải "tốt" lắm. (Đoạn này có chút khó hiểu, xin lỗi các bạn nhiều TT)

Hạ Phạm Hành ánh mắt có chút âm trầm, Quách Tĩnh Tĩnh luôn cảm thấy người này có chút vui giận không đoán được, không biết tại sao lại sinh khí, một giây kế tiếp lại giống như tâm tình rất tốt. Cậu muốn tìm cách chạy trốn, nhưng là lý trí rã rời, cũng may cậu không hưởng qua trung tư vị, đến bây giờ chỉ còn có thể giữ chút lý trí.

Hạ Phạm Hành cúi đầu xem Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt có chút phức tạp, Quách Tĩnh Tĩnh bị nhìn vừa định hỏi hắn muốn làm gì, Hạ Phạm Hành mở miệng nói: "Cậu trúng thuốc phỏng chừng tắm bao nhiêu nước lạnh cũng sẽ không có hiệu quả, bây giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là chính cậu tự mình tới, hoặc là để cho tôi giúp cậu."

Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì cũng không quá rõ cái gọi là "giúp" đại biểu cho cái gì, cậu suy nghĩ nhiều lần cũng không thông, có lẽ quả thật cần người hỗ trợ, tắm nước lạnh hoặc là gõ cho cậu choáng váng, hai phương pháp này cậu cũng có thể tiếp nhận.

Vì vậy cậu mặt đầy đứng đắn gật đầu một cái, còn rất mất tự nhiên nói một câu: "Vậy... Phiền toái anh rồi. "

Phiền toái? Hạ Phạm Hành cười có chút hăm hở, phiền toái như vậy,bao nhiêu hắn cũng sẽ không để ý. (=))))

Nhìn Hạ Phạm Hành bắt đầu cởi quần áo, Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng hắn lựa chọn đưa mình đi phòng tắm tắm nước lạnh, sợ khiến quần áo mình bị ướt. Kết quả thấy Hạ Phạm Hành cởi không chừa một món đồ nào, Quách Tĩnh Tĩnh trợn tròn mắt, chớp mắt đè Hạ Phạm Hành hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì?"

Hạ Phạm Hành đưa tay, lòng bàn tay kéo mặt Quách Tĩnh Tĩnh đến gần, thanh âm có chút trầm nói: "Cậu nói sao? Dĩ nhiên là phải giúp cậu rồi."

Vừa nói vừa cúi đầu hôn xuống đôi môi vì dược tính phát tác mà trở nên đỏ thẫm.

Đây là nụ hôn đầu của Quách Tĩnh Tĩnh, cho nên một khắc kia, đương nhiên, đầu óc cậu như bị chập mạch, không thể đem "Không muốn " kịp thời nói ra khỏi miệng. Phía sau cũng không có cơ hội nói, không thể nói rõ ràng là thống khổ hay là giải thoát, một đêm này khiến cho cả người cậu co rút như sắp chết vậy, sau cũng không nói được mình có nguyện ý hay không, chẳng qua là khi Quách Tĩnh Tĩnh lần nữa tỉnh lại, nghe được tiếng khóa cửa được mở ra rắc rắc, nguyên lai tối hôm qua cửa phòng bị khóa.

"Còn có thể dậy sao? Thân thể không sao chứ?" Hạ Phạm Hành thấy lần đầu tiên cũng phải nằm trên giường một tuần, nửa tháng, chỉ chưa thấy qua loại người có thể rời giường vào ngày thứ hai, hoặc là tối hôm qua ăn quá thỏa mãn, tâm tình Hạ Phạm Hành ngược lại không tệ, khóe mắt khóe miệng như có như không mang nụ cười.

Quách Tĩnh Tĩnh thông suốt xoay người, nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt có chút nguy hiểm, siết quả đấm một bộ sẵn sàng muốn đấm, Hạ Phạm Hành không nghi ngờ chút nào, mình nếu như lúc này đến gần, hai quyền kia nhất định sẽ rơi trên mặt mình!

"A a." Hạ Phạm Hành cúi đầu không rõ làm sao nở nụ cười, thanh âm giảm thấp xuống mấy phần nói: "Tôi biết cậu trong lòng bây giờ khẳng định không dễ chịu, nhưng cậu phải biết, tôi cũng không phải tự nguyện làm chuyện như vậy. Cửa phòng bị khóa, cậu bị bỏ thuốc, nếu như không kịp thời giải quyết, coi như cậu thật sự vượt qua được,phỏng chừng nơi đó của cậu cũng sẽ hỏng. Tôi ngược lại tò mò, ngươi làm sao lại đắc tội với Đường Đại Nghiệp lại bị gã ta xuống tay nặng như vậy."

Hạ Phạm Hành không phủ nhận mình thay Đường Đại Nghiệp kéo thêm thù hận, bất quá không sao cả, chỉ cần có thể phủi sạch không phải mình thì tốt. Hạ Phạm Hành có một loại trực giác, hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh sẽ không cứ như vậy. Đã với nhau như vậy, tự nhiên không thể để cho lẫn nhau trở thành kẻ thù.

Quách Tĩnh Tĩnh nghe lời Hạ Phạm Hành, cảm thấy rất có lý, cậu tự động đem Hạ Phạm Hành "không phải tự nguyện" hiểu thành "Tôi cũng không muốn thượng một người đàn ông", nói như vậy, cậu cùng Đường Đại Nghiệp có thù oán, Hạ Phạm Hành mới là người vô tội bị liên lụy. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, ngẩng đầu thật chân thành nói với Hạ Phạm Hành: "Cảm ơn."

Cảm ơn?! Hạ Phạm Hành hoảng sợ nhất thời không kịp phản ứng, Quách Tĩnh Tĩnh đã mặc quần áo vào vặn mở cửa phòng, tư thế cực kì không được tự nhiên nhanh chóng biến mất ở cửa.

"Cám ơn?" Hạ Phạm Hành ngồi ở một bên trên ghế sa lon, tay đỡ trán thấp giọng bật cười.

Cho nên nói mình là bị coi thành một liều thuốc giải dược trong một đem sao? Câu trả lời như vậy không biết nên cười hay nên giận thì mới tốt đây.

"Đây coi như là... Báo ứng sao?" Hạ Phạm Hành rù rì nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play