Mặt Phùng Khiêm xám như tro tàn. Hạ Phạm Hành mới vừa rồi thật sự như đang coi y không đáng giá một đồng. Phùng Khiêm không cam lòng, loại cảm giác này giống như là từ thiên đường trong nháy mắt ngã trở về địa ngục, rõ ràng có thể trở thành người trên rất nhiều người khác nhưng cuối cùng lại trở về làm kiếp con kiến, Phùng Khiêm làm sao có thể cam tâm!
Phùng Khiêm nhìn Đường Đại Nghiệp, trong mắt đều là oán hận: "Đều là mày, là mày... Là mày đã phá hủy đi hết thảy của tao. Năm đó mày cướp đi Mạn Mạn của tao, cô ấy dù sao cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, vậy mà mày đã lợi dụng quyền thế, tiền tài để cám dỗ cô ấy, khi có được rồi thì lại vứt bỏ cô ấy. Mày phá hủy Mạn Mạn, bây giờ lại phá hủy đời tao, tất cả của tao! Đường Đại Nghiệp, mày đáng chết! Mày đi chết đi!"
Phùng Khiêm vừa nói vừa móc ra một cây súng lục từ bên áo. Cây súng lục này là trước đây Đường Đại Nghiệp chuẩn bị dùng để giết Trương Kỳ, kết quả Hạ Phạm Hành đến khiến cho tình cảnh trở nên rất hỗn loạn. Phùng Khiêm thừa dịp loạn âm thầm giấu khẩu súng bị lãng quên này đi, hôm nay tới gặp Đường Đại Nghiệp nên y cố ý mang theo súng tới.
Phùng Khiêm đến gần Đường Đại Nghiệp, ngồi xổm xuống bên người gã, dí súng vào đầu gã, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu: "Đi chết đi, Đường Đại Nghiệp, nhớ lấy, mày là chết ở trong tay Hạ Phạm Hành!"
Phùng Khiêm cho là Đường Đại Nghiệp đã không còn tính nguy hiểm nữa, nhưng loại người như Đường Đại Nghiệp từ trước đến giờ thuộc về loại rắn chết vẫn còn nọc độc, chết mà không cứng, bị Hạ Phạm Hành đánh cho thành như vậy nhưng gã vẫn còn năng lực trả đũa.
Phùng Khiêm cách quá gần, y lại không có thân thủ như Hạ Phạm Hành. Đường Đại Nghiệp chợt xoay mình đẩy Phùng Khiêm ra ngoài, súng rơi qua một bên. Sau ót Phùng Khiêm đụng vào một cái bàn sắt thấp, phía trên chai nước suối vãi đầy đất, Phùng Khiêm cũng bị đụng tới nỗi máu tươi giàn giụa.
Đường Đại Nghiệp đoạt lấy súng trong tay y, mắt sưng như bong bóng, gã nói với Phùng Khiêm: "Loại ngu xuẩn nhà mày, bố mày làm sao có thể chết trong tay loại phế vật như mày chứ? Mạn Mạn? Đường Đại Nghiệp tao chơi qua nhiều con đàn bà như thế, ai mà nhớ cái gì Mạn Mạn? Nhưng mà đến gần tao cũng là vì tiền thôi, Mạn Mạn nhà mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cho cam. Một con gái điếm thối tha hợp với tên phế vậy như mày, như vậy không phải là quá vừa vặn sao? Mày còn phải cảm tạ tao đấy!"
Đường Đại Nghiệp vừa nói vừa hung hăng đạp Phùng Khiêm mấy đá.
"Người dám phản bội tao hết thảy đều không có kết quả tốt. Mày chờ đấy, chờ tao giết Hạ Phạm Hành xong, tao sẽ trở lại giết mày!"
Đường Đại Nghiệp nói xong thì lảo đảo ra khoang thuyền.
Hạ Phạm Hành và Dương Tuyền cùng nhau xuống thuyền. Dương Tuyền dừng bước quay đầu nhìn một cái, Phùng Khiêm không đi ra cùng.
"Người tên Phùng Khiêm ấy, hắn ta có phải đầu óc có bệnh không? Cậu nói xem Phùng Khiêm có giết Đường Đại Nghiệp không?"
Hạ Phạm Hành nhìn Dương Tuyền, ý trong mắt Dương Tuyền rõ ràng đoan chắc Đường Đại Nghiệp sẽ chết ở trong tay Phùng Khiêm, vấn đề này cũng không cần thiết phải trả lời.
Hạ Phạm Hành nhấc chân, vừa đi vừa nói: "Phùng Khiêm vẫn cho rằng bản thân là có tài nhưng không gặp thời, nhưng lại cam nguyện ở lại bên người Đường Đại Nghiệp thay gã làm việc, thứ người như vậy chắc chắn có vấn đề. Hắn ta dựa vào chúng ta, nói là bỏ tối theo sáng, thật ra thì là do hắn muốn báo thù Đường Đại Nghiệp. Hắn từng bước vi doanh, cuối cùng rõ ràng có thể tiếp tục không quan tâm nhưng lại cam nguyện tới chuyến này, là bởi vì hắn đã tự coi mình là chúa tể của tất cả, hắn muốn nói cho Đường Đại Nghiệp rằng hắn có thể có hôm nay đều là do bản lĩnh của mình.
"Mẹ, loại tâm tính này thật đúng là biến thái." Dương Tuyền chép miệng, "Hắn ta cho mình là cái gì chứ? Chúa Giê Su sao? Cứu đời diệt thế do một mình hắn định đoạt chắc?"
Hạ Phạm Hành cười một chút: "Hơi khoa trương, có thể hiểu như vậy, có lẽ đây cũng là phương hướng mà hắn muốn phấn đấu."
"Chậc chậc, " Dương Tuyền lắc đầu, "Thứ người như vậy căn bản là một quả bom định giờ, khó trách cậu thà tình nguyện cho hắn chi phiếu trống cũng không muốn giữ ở bên người."
"Tiêu tiền tiêu tai, tất nhiên đáng giá." Hạ Phạm Hành nửa đùa nửa thật.
Trên boong, Đường Đại Nghiệp lắc lắc chui ra khỏi khoang thuyền. Mắt gã sưng tới nỗi không thể nhìn thấy rõ người. Gã ổn định thân hình, xác nhận người nào là Hạ Phạm Hành rồi lúc này mới giơ súng lên.
"Hạ Phạm Hành!"
Đường Đại Nghiệp hét lớn một tiếng. Một khắc kia khi Hạ Phạm Hành xoay người, Đường Đại Nghiệp nã một phát súng về phía hắn. Hạ Phạm Hành rên lên một tiếng, Dương Tuyền trơ mắt nhìn lồng ngực bên trái của hắn chảy máu thấm ướt một vùng, áo lông bên trong áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm đỏ trong nháy mắt.
"Phạm Hành!!"
Dương Tuyền vội vàng ôm lấy cơ thể đang ngả về sau của Hạ Phạm Hành, đỡ hắn quỳ một chân trên đất.
"Phạm Hành? Phạm Hành! Hạ Phạm Hành cậu tỉnh lại đi!"
Hạ Phạm Hành căn bản nói không nên lời, mắt hắn mở to nhưng thị lực lại trở nên rời rạc. Mọi âm thanh bên tai Hạ Phạm Hành đều trở nên ù ù, người cũng rơi vào hôn mê.
"Hạ Phạm Hành, cậu chịu đựng một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện ngay."
Dương Tuyền dựng hắn lên, nửa kéo nửa ôm đưa hắn tới chỗ dừng xe. Hai chân Hạ Phạm Hành cơ hồ không còn chút lực đạo nào, chút ý thức còn sót lại giúp hắn cố gắng không ngất đi. Dương Tuyền đỡ hắn vào ghế kế bên người lái, đóng kỹ cửa xe rồi lên xe đạp cần ga, xe bắt đầu khởi động, một đường chạy như bay.
Đường Đại Nghiệp cũng chưa kịp nổ phát súng thứ hai đã bị Phùng Khiêm sau lưng đuổi theo tới cầm xẻng hung hăng đập vào sau ót. Đường Đại Nghiệp kêu thảm một tiếng rồi ngã trên đất. Trong mắt Phùng Khiêm đều là tơ máu, chẳng ngó ngàng gì tới giơ lên xẻng lên đập tiếp mấy cái, trên mặt Đường Đại Nghiệp một mảnh máu thịt mơ hồ.
Tiếng súng làm thức tỉnh ngư dân ở chung quanh, thanh âm huyên náo liên tiếp vang lên. Trên cầu lớn ở cách đó không xa, xe cảnh sát đã chạy tới. Phùng Khiêm ngừng tay, tiện tay ném xẻng vào trong nước sông. Súng Đường Đại Nghiệp làm rơi cũng bị y một cước đá vào trong sông nốt. Phùng Khiêm biết mình không trốn thoát được, mang theo khẩu súng đã là phạm pháp, huống chi y còn giết người.
Nhưng có một điều y có thể khẳng định, Hạ Phạm Hành sẽ không để cho người khác biết hắn bị thương do đạn bắn. Người như bọn họ, cái gì mặt mũi, vinh dự gia tộc đều đặt rất nặng, nếu như Hạ Phạm Hành không chết thì Đường Đại Nghiệp bị thương Hạ Phạm Hành cũng có phần, Hạ Phạm Hành muốn gỡ tội thì cũng phải gỡ sạch sẽ thay y, mọi người cùng nhau sạch sẽ.
Nếu như Hạ Phạm Hành bất hạnh mà chết, Hạ gia càng không thể nào bỏ qua cho Đường Đại Nghiệp, đến lúc đó y cũng có thể nói là tự vệ nên mới làm gã bị thương, bất kể như thế nào thì chỉ cần y đem vững vàng buộc mình với Hạ Phạm Hành chung lại với nhau, cái gì cũng không nói thì tin chắc rằng không ai dám tùy tiện động vào y.
Thời điểm xe cảnh sát chạy đến, Phùng Khiêm đã khôi phục lại tâm tình. Y rất phối hợp để cảnh sát đeo còng tay cho mình, đi theo xe cảnh sát.
Dương Tuyền một đường lái xe chạy như bay chạy tới Tể Ninh. Lúc điện thoại Hạ Phạm Hành reo y còn tưởng rằng là Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn cũng không thèm nhìn mà hô một câu: "Tĩnh Tĩnh, Phạm Hành bị thương rồi, cậu nhanh đi tới Tể Ninh đi!"
Dương Tuyền không biết Hạ Phạm Hành bị thương như thế nào, thế nhưng máu chảy ra thực sự rất dọa người. Y đối với loại chuyện "sợ động bào thai" cũng không hiểu được, y chỉ biết là, nếu như Quách Tử Chương bị thương thì y sẽ hy vọng mình có thể là người biết đầu tiên, cũng muốn ở bên cạnh anh.
Nhưng người gọi không phải là Quách Tĩnh Tĩnh đánh mà là Hạ lão gia tử. Nghe thấy tin Hạ Phạm Hành bị thương, Hạ lão gia tử lập tức ngồi thẳng người dâyh.
"Cái gì? Bị thương? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế!"
Giọng Hạ lão gia tử truyền tới từ trong điện thoại. Dương Tuyền biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn rồi, nhưng cũng không dám lừa vị lão gia chủ này, lúc này liền nói chuyện Đường Đại Nghiệp nổ súng bắn Hạ Phạm Hành bị thương ra. Hạ lão gia tử vừa nghe vừa rời giường, mặc áo khoác lên rồi kêu quản gia, gọi điện thoại cho bên An Huy.
Dương Tuyền không biết Hạ lão gia tử tại sao lại làm như vậy, mắt thấy Tể Ninh ở trước mắt, được nửa đường thì có nhân sĩ chuyên nghiệp được phân tới, nói là Hạ lão gia tử an bài, đi lên liền đưa Hạ Phạm Hành lên xe của bọn họ, sau khi cho người làm kiểm tra và xử lý, lúc này lại muốn đưa người trở lại thủ đô.
"Các người điên rồi! Cậu ấy bây giờ cần chữa trị, trở lại thủ đô sao? Các người muốn cậu ấy chết sao?"
Vô luận Dương Tuyền có gầm thét ngăn cản như thế nào thì những người này vẫn nhất ý muốn đưa Hạ Phạm Hành đi. Dương Tuyền muốn ngăn cản cũng không thể được, dẫu sao bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè nhưng Hạ lão gia tử lại là ông nội ruột của Hạ Phạm Hành.
Trực thăng mang người bay trở về thủ đô, Dương Tuyền kiên quyết muốn đi theo, sống chết cũng không chịu đi, lúc này mới được đưa đến thủ đô cùng Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành trực tiếp bị đưa tới bệnh viện. Phòng giải phẫu cùng bác sĩ đã sớm chờ ở một bên, Hạ lão gia tử sắc mặt âm trầm đứng ở cửa phòng giải phẫu, không nói hai lời để cho người thu điện thoại của Dương Tuyền còn Hạ Phạm Hành bị đẩy tới phòng giải phẫu.
Thật may, đạn không có bắn trúng vào chỗ yếu hại. Mắt Đường Đại Nghiệp không nhìn được nên bắn trật, đầu đạn bị lấy ra, Hạ Phạm Hành bị đưa vào phòng bệnh giám sát, Dương Tuyền một mực nửa bước không rời phụng bồi hắn.
氺
Lúc Hạ Phạm Hành tỉnh lại đã là xế chiều ngày thứ hai, cả người cùng sắc mặt rất khó nhìn, như một tên bị suy dinh dưỡng, môi cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
"Cậu như thế nào rồi? Cảm giác có khỏe không?"
Dương Tuyền một đêm này cũng không tốt là bao, cả người hoàn toàn không có phong độ tiêu sái như trong quá khứ, áo quần nhăn nhúm, trên mặt còn có vết máu, tóc tai rối bời, râu ria xồm xoàm, có điều Hạ Phạm Hành tỉnh lại vẫn khiến cho y cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Hạ Phạm Hành nhìn chung quanh một chút, giọng giống như bị người ta nắm thanh đới, yếu ớt không chịu nổi hỏi: "Tôi đang ở nơi nào..."
"Thủ đô " Dương Tuyền quay đầu nhìn ngoài cửa một chút. Bên ngoài có vệ sĩ Hạ lão gia tử phái tới, như thần giữ cửa đứng ở đằng kia, bất động.
Dương Tuyền thấp giọng nói: "Ông nội cậu là một người điên! Cậu bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng ông ấy thậm chí còn cưỡng ép phải đưa cậu về thủ đô cả đêm, thật sự không để ý đến sống chết của cậu mà!"
Những lời này giấu ở trong lòng quả thực quá khó chịu, Dương Tuyền biết mình vào lúc này không nên nói lời như này, nhưng mà y quả thực rất tức giận. Y từ nhỏ đều sống trong gia đình hòa thuận, được trưởng bối thương yêu mà lớn lên. Tình cảnh của Quách Tử Chương đã coi như là không bình thường rồi, cũng may bây giờ cũng đã sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng mà Hạ Phạm Hành thì sao?
Đường Đại Nghiệp nói đúng, Hạ Khải Minh đem con trai làm công cụ báo thù, ông nội lại là bộ dáng này, Dương Tuyền cảm thấy loại chuyện này nếu như rơi vào trên người mình thì y thật sự sẽ nổi điên mất.
Hạ Phạm Hành nhắm hai mắt lại, không tiếp lời, lát sau mới mở mắt ra hỏi: "A Tĩnh có biết không?"
Dương Tuyền trầm mặt lắc đầu một cái: "Ông nội cậu để cho người thu mất điện thoại di động của tôi, còn phái người ở bên ngoài quan sát chằm chằm, tôi căn bản không có biện pháp nào để liên lạc với bên ngoài."
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên lạnh lẽo. Dương Tuyền biết, Quách Tĩnh Tĩnh chính là ranh giới cuối cùng của Hạ Phạm Hành, ông nội hắn đối với hắn như vậy hắn cũng có thể nhẫn nại, duy chỉ có Quách Tĩnh Tĩnh, ai cũng không thể tổn thương ai cũng không thể đụng vào.
"Nghĩ cách... Liên lạc với Tử Chương, khụ khụ, " Hạ Phạm Hành khàn giọng, nói mấy câu liền bắt đầu ho khan. Một khi hắn ho khan liền đụng đến vết thương, đau tới nỗi căng cứng cả cơ mặt, nhưng hắn vẫn kiên trì nói xong, "Để Tử Chương mau sớm... Đón em ấy đi Thượng Hải. Có Quách Dực ở đó thì không ai dám đụng tới em ấy nữa.
Sắc mặt Dương Tuyền trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, y nhìn Hạ Phạm Hành, siết chặt quả đấm.
"Cậy yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với Tử Chương, truyền đạt lời của cậu cho cậu ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT