Trương Kỳ tìm một vòng không tìm thấy người, tức giận đến độ máu dồn lên não, vọt tới trước mặt Tĩnh Tĩnh hỏi: "Hạ Phạm Hành đâu? Anh giấu anh ấy chỗ nào rồi?"
"Ai nói cho cậu biết Hạ Phạm Hành ở chỗ của tôi? Đi ra ngoài! Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu." Giọng điệu Quách Tĩnh Tĩnh rất lạnh lùng. Trước kia bởi vì Trương Thị cậu còn có thể nhịn, bây giờ là thì cảm thấy không cần thiết, trên đời này cũng không ai thiếu ai cái gì cả, lấy thiệp đáp thiện, lấy ác chế ác, đây là bổn phận, cũng không quá đáng.
Trương Kỳ hiển nhiên không phải người dễ đuổi như thế, cậu ta chỉ vào xe ở ngoài nhà nói: "Quách Tĩnh Tĩnh, anh đừng tưởng rằng tôi không biết, xe kia chính là của Hạ Phạm Hành, anh dám nói không phải sao?"
"Phải hay không phải thì liên quan gì đến cậu? Trương Kỳ, nếu cậu không đi ra, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Trương Kỳ ép tới gần sát mặt Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt khinh thường quan sát trên dưới một phen, " Được, anh báo cảnh sát đi, vừa vặn làm to chuyện lên, để cho bà nội biết rằng anh vì tiền mà đi câu dẫn một người đàn ông!"
Quách Tĩnh Tĩnh siết chặt nắm đấm, cậu nhìn Trương Kỳ, ánh mắt trở nên âm trầm.
"Làm sao? Bị tôi nói trúng tim đen thẹn quá thành giận đúng không? Quách Tĩnh Tĩnh, trước kia thật sự không nhìn ra anh luôn giả vờ giả vịt, anh dựa vào giả vờ mới lừa được Hạ Phạm Hành đúng không? Tôi nói cho anh biết, người như Hạ Phạm Hành sẽ không bao giờ thật sự thích anh đâu. Anh ta nhiều lắm chỉ là vui đùa với anh một chút mà thôi. Mà anh cũng không phải dạng vừa đâu, ba anh vừa đi khỏi anh liền mang người về nhà, thật không biết xấu hổ!"
"Cậu có chứng cớ gì nói tôi cùng Hạ Phạm Hành ở bên nhau? Chỉ bằng việc xe anh ấy ở nhà tôi sao?" Nếu là lúc trước Quách Tĩnh Tĩnh đã sớm đấm cho một phát rồi, có điều khoảng thời gian này, cậu học được từ Hạ Phạm Hành không ít thứ. Con người có lúc quá xung động chỉ sẽ khiến bản thân từ trong ưu thế lại biến thành nghịch cảnh, cuối cùng thậm chí chỉ có thể mặc cho người ta xẻ thịt, hoàn toàn không có năng lực đánh trả.
"Tôi, tôi biết thì biết thôi!" Quách Tĩnh Tĩnh nói đúng, Trương Kỳ quả thật không có chứng cớ, cho nên cậu trước những thứ kia có lý chẳng sợ, bây giờ nhìn lại chỉ là phô trương thanh thế mà thôi."Quách Tĩnh Tĩnh, là đàn ông thì thừa nhận đi, anh nếu có gan làm thì đừng có như rùa đen rụt đầu!"
"Cậu thích Hạ Phạm Hành." Quách Tĩnh Tĩnh dùng giọng điệu rất khẳng định.
Trương Kỳ ưỡn ngực: "Ừ đấy, tôi thích anh ấy thì sao? Tôi yêu anh ấy, chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi lại đáng yêu như vậy, hai chúng tôi mới là trời sanh một đôi! Nếu không phải anh một mực ở trước mặt anh ấy chê bai nói xấu tôi thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi!"
Quách Tĩnh Tĩnh cười lạnh: "Thật sao? Cho nên bởi vì cậu thích anh ấy vì thế cậu ghen tị vì tôi với anh ấy có quan hệ tốt, chạy tới chỗ tôi làm loạn, nói một đống lời không bằng không chứng này?"
"Tôi..."
Trương Kỳ lần này cứng họng thật, Quách Tĩnh Tĩnh thật sự lười nghe cậu ta ồn ào, trực tiếp cầm lấy điện thoại từ trong túi ra, lung lay trước mặt cậu ta một chút.
"Cậu mới vừa nói gì tôi đã ghi lại toàn bộ rồi. Trương Kỳ, tôi không quan tâm cậu muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần cậu dám động vào tôi, tới trước mặt bà nội nói bậy bạ, tôi lập tức đem đoạn này thu âm cho bà nội nghe, không riêng gì bà nội mà tôi sẽ còn cho ba cậu nghe, đến lúc đó, tôi cũng sẽ gọi Hạ Phạm Hành tới. Là ai không cần thể diện, chỉ cần là người có đầu óc thì đều có thể phán đoán."
Trương Kỳ thật sự không dám tin tưởng Quách Tĩnh Tĩnh lại còn giấu ngón này, cậu ta trợn to mắt nhìn cậu, há hốc mồm.
Quách Tĩnh Tĩnh nhân cơ hội bắt lại cánh tay của cậu ta, chờ tới lúc Trương Kỳ cảm giác được đau đớn thì cậu ta đã bị Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức đẩy ra cửa.
"Quách Tĩnh Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh phanh một tiếng, cửa bị đóng lại, trực tiếp ngăn cách tiếng kêu gào như ma quỷ của Trương Kỳ lại ở sau cửa.
Quách Tĩnh Tĩnh khép lại áo, hơi hất cằm vào phòng ngủ.
Ngồi trên giường một hồi, nghe bên ngoài hình như đã yên tĩnh lại rồi, Quách Tĩnh Tĩnh gọi điện cho Hạ Phạm Hành, không nói quá nhiều, chỉ nói Trương Kỳ trở lại, không hiểu sao lại chạy tới làm loạn, nói chút lời khó nghe, cậu lừa rằng bản thân đã ghi âm lại rồi, đưa cho Trương Thị nghe, lúc này mới dọa được cậu ta chạy mất, nhưng lại không nói cho hắn biết cụ thể đã ghi lại được những gì, chỉ nói Trương Kỳ rút gió chạy đến tìm cậu cho nên Hạ Phạm Hành chỉ coi là cậu ta lại bị tái phát bệnh điên.
"Cho nên em thật sự thu âm sao?"
"Không có, điện thoại của em hình như có chức năng này nhưng mà em không dừng."
"À."
Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, cười mặt đầy bất lực. Điện thoại của Quách Tĩnh Tĩnh hắn đã thấy rồi, là điện thoại di động không chính hiệu kiểu, hắn đã từng hỏi qua Quách Tĩnh Tĩnh mua lúc nào, Quách Tĩnh Tĩnh nói không cần tiền, ba cậu nạp tiền điện thoại rồi đưa, rất dễ xài, Trương Thanh dùng ba năm rồi đến cậu dùng hai năm, qua năm vừa vặn năm tuổi tròn.
Phỏng đoán Trương Kỳ sở dĩ dễ dàng bị lừa gạt như vậy có lẽ liên quan tới cái con điện thoại cổ lỗ sĩ kia. Bây giờ điện thoại di động không thu âm, màn hình lớn vậy sẽ hiện lên, ai mà sẽ không thấy rõ? Có điều Trương Kỳ... Nguyên tưởng rằng người này sau khi trải qua chuyện lần trước thì có thể khôn ra chút đỉnh, bây giờ nhìn lại thì những thứ kia vẫn còn không đủ.
"Bây giờ thế nào rồi? Cậu ta còn ở bên ngoài không?"
"Hẳn không còn đâu, không có nghe thấy tiếng gì hết"
"Bên ngoài lạnh như vậy chắc cậu ta cũng không chịu nổi đâu. Em đi ngủ sớm một chút đi, anh sáng mai sẽ trở về."
"Đừng, em gọi điện cho anh chính là muốn nói với anh một tiếng, anh trước tiên đừng tới đây, Trương Kỳ biết xe của anh rồi, anh mà tới thì em lại sợ cậu ta tới quậy phá."
Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, nhưng mà ở nhà một mình anh không yên tâm."
"Em không có sao, ngày mai cuối tuần rồi, ngày mốt em lái xe anh tới trường học, đến lúc đó gặp nhau."
Hạ Phạm Hành ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: "A Tĩnh, Trương Kỳ trừ việc đến tìm em làm loạn thì còn nói với em cái gì có đúng không?"
"Không..." Thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng so với mới vừa rồi nhỏ hơn chút.
"A Tĩnh." Giọng Hạ Phạm Hành trầm xuống, thông qua điện thoại cũng không che giấu được sự nghiêm túc trong đó.
Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ do dự một hồi rồi mãi mới mở miệng nói: "Cậu ta hình như đã biết quan hệ của chúng ta rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh chỉ nói câu này thôi Hạ Phạm Hành lại rõ ràng. Với bản tính của Trương Kỳ, nếu quả thật biết chuyện nà rồi thì sẽ làm loạn không nhẹ. Sắc mặt Hạ Phạm Hành trong nháy mắt trở nên thâm trầm.
"Đừng để ý tới cậu ta, bất luận cậu ta nói cái gì cũng không cần nói lý đâu. A Tĩnh, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, em đừng suy nghĩ quá nhiều." Hạ Phạm Hành biết, Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ còn chưa nói chuyện hai người yêu nhau cho Trương Thị, điểm này Hạ Phạm Hành cũng tán đồng, dẫu sao bây giờ thời cơ còn chưa đủ chín muồi, nếu như dùng loại phương thức này để cho Trương Thị biết, vạn nhất khiến cho ông bà già tức giận thì Quách Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ tự trách không dứt.
Cho nên, quyết không thể tùy Trương Kỳ làm ẩu.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe ra lửa giận trong lời nói của Hạ Phạm Hành. Cậu mặc dù cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua công việc là phương thức xử sự của hắn, nhưng cái này cũng không đại biểu cậu cái gì cũng không biết.
"Anh... Anh định làm gì?"
Hạ Phạm Hành có chút bất ngờ Quách Tĩnh Tĩnh vậy mà sẽ hỏi tới. M, mặc dù hắn cũng không phải là rất muốn nói cho Quách Tĩnh Tĩnh những chuyện này nhưng cũng không muốn lừa gạt cậu.
"Để cho cậu ta trở về Nhật Bản."
Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút: "Chưa tới nửa tháng nữa là cuối năm rồi, có thể đẩy tới năm sau không? Bà nội em cùng ba cậu ta đã hơn hai mươi năm không gặp rồi, hôm nay nếu trở lại thì ít nhất vẫn nên cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa."
Quách Tĩnh Tĩnh không phải thánh nhân, Trương Kỳ mà cứ hết lần này tới lần khác đụng vào ranh giới cuối cùng của cậu, cậu sẽ không thể nào luôn luôn nhân nhượng, dung túng cậu ta như thế. Hạ Phạm Hành muốn cho cậu ta trở về Nhật Bản, Trương Kỳ khẳng định không muốn, đến lúc đó Hạ Phạm Hành ắt sẽ dùng tới một ít thủ đoạn, rất có thể sẽ còn động thủ tới bên Trương Vu Hà, tóm lại kết quả sau cùng rất có thể là để cho cả nhà bọn họ bị buộc phải trở lại Nhật Bản, cho nên, qua giao thừa là sự nhượng bộ sau cùng của Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành một mực lo lắng Quách Tĩnh Tĩnh quá mức mềm lòng, cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng không hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh biết được, đây không phải là lừa dối, cũng không tính là cái gì mà lời nói dối có thiện ý, hai người chung một chỗ cần phải hoàn toàn thông suốt thấu đáo, chỉ có cảm tình của song phương.
Cho nên Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy quả thật làm cho Hạ Phạm Hành có chút bất ngờ, đồng thời lại rất vui vẻ yên tâm, thông qua chuyện này Hạ Phạm Hành bỗng nhiên có loại cảm giác con nhỏ nhà ta đã trưởng thành rồi.
"A, " Hạ Phạm Hành cười khẽ, thanh âm mang vui thích rõ ràng, " Được, anh đáp ứng em."
"Hạ Phạm Hành, cậu có ý gì, tôi gọi cậu là có chuyện muốn thỉnh cầu cậu, cậu thì hay rồi, một cú điện thoại mà gọi hơn nửa giờ, cậu đúng là người một nơi lòng dạ lại một nẻo, tôi rất tổn thương có được không?
Dương Tuyền biết cắt đứt khi người khác đang gọi điện thoại là một việc rất không lễ phép, nhưng y quả thực không nhịn được, đây coi là cái gì chứ? Ở trước mặt cẩu độc thân là y mà diễn trò ân ái cũng quá đáng lắm ròi đấy? Huống chi y bây giờ vẫn còn thầm mến người ta kia, vậy thì càng thêm dễ buồn có được không, cho nên sau khi nín nửa giờ, Dương Tuyền rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ có thể đi ra đánh gãy đôi uyên ương.
"Tĩnh Tĩnh, tôi biết cậu cùng Phạm Hành tình cảm nồng sâu, nhưng là... Nhưng là tối nay tôi quả thật có chút chuyện, cậu cũng đáp ứng cho tôi mượn người rồi còn gì, chúng ta thương lượng một chút đi, cậu xem có thể để mai tiếp tục có được không?" Dương Tuyền tiến tới bên tai Hạ Phạm Hành, hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh trong điện thoại cầu xin thương lượng, giọng vừa ủy khuất vừa lại thê lương.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình có chút quá đáng, ở bên đầu điện thoại kia ừm một tiếng, nói: "Tôi biết, Dương Tuyền, xin lỗi anh. Phạm Hành, em ngủ trước đây, các anh trò chuyện đi, ngủ ngon."
" Được, ngủ ngon."
*
Không thể không nói, Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Kỳ có hiểu biết nhất định, để cho Hạ Phạm Hành tạm thời không trở lại thật là một quyết định sáng suốt.
Quách Tĩnh Tĩnh dậy sớm thành quen, coi như bây giờ so với bình thời tham ngủ hơn chút nhưng cũng sẽ không ngủ thêm vào buổi sáng mà là sau giờ ngọ, mặc dù hôm nay chỉ có cậu một mình ăn điểm tâm, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không để bản thân bị đói, huống chi cậu bây giờ cũng không nhịn đói được, nếu đói thì sẽ khó chịu, làm gì cũng không kiên nhẫn.
Mở ra tủ chén, múc một muỗng cơm còn dư lại ngày hôm qua bỏ vào nồi, lại đi vườn rau hái cải xanh vương chút sương, cho thêm chút mì sợi, hai chén nước, mấy hạt muối, đầu đũa chấm thêm chút mỡ heo, toàn bộ đều cho vào trong nồi.
Làm như vậy được gọi là cháo cơm, Quách Tĩnh Tĩnh chưa từng ăn qua ở những vùng khác, hẳn là cách ăn đặc biệt chỉ có ở địa phương, không nhất định phải có tên khoa học, có điều Quách Tĩnh Tĩnh đi vùng khác cũng không nhiều, tổng lại cũng chưa ra khỏi tỉnh An Huy.
Nhưng cách làm cháo cơm này không sền sệt giống như cháo, lại không giống như cơm nấu với canh ăn như vậy dạ dày sẽ không thoải mái, hơn nữa ăn cơm như vậy thức ăn đều có vị mặn, ngay cả dưa muối cũng tiết kiệm được, món cháo cơm mùi vị vừa thơm, lại thích ăn.
Mặc dù trong lòng vẫn là có chút nhớ bánh chẻo hấp nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ tới lớn không phải là người được nuông chiều, cùng lắm thì ngày mai ăn là được.
Cứ như vậy ăn xong một tô cháo cơm, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi rửa bát đũa, từ phòng bếp đi ra liền nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng xe, tiếng bánh xe lăn trên đường đá hết sức rõ ràng.
Quách Tĩnh Tĩnh biết, người đến không thể nào là Hạ Phạm Hành. Cậu đi tới cửa nhìn một chút, quả nhiên, lái xe là Trương Kỳ, cũng không biết cậu ta từ nơi nào lấy được cái xe này, có điều có một chút Quách Tĩnh Tĩnh có thể khẳng định, cậu ta tuyệt đối không có bằng lái.
Nhưng động tác đậu xe của Trương Kỳ lại không giống như người mới vào nghề, xe dừng ở bên cạnh xe Hạ Phạm Hành, Trương Kỳ từ trên xe bước xuống, chìa khóa xe trong tay ném lên ném xuống, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đắc ý nói: "Anh không phải nói tôi không có chứng cớ sao? Vậy tôi liền chờ ở đây, Hạ Phạm Hành sẽ không có khả năng ngay cả xe cũng không cần chứ? Quách Tĩnh Tĩnh, có bản lãnh thì chờ anh ta tới, chúng ta ngay mặt đối chất!"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng lười để ý cậu ta, thứ người như vậy bạn càng nói lý với hắn hắn càng được voi đòi tiên, cho nên cậu dứt khoát phanh một tiếng đóng sập cửa lại.
"Quách Tĩnh Tĩnh! Anh cho rằng là anh là ai! Cái nhà rách của anh tôi mới ứ thèm vào ấy, lại còn bày đặt đóng cửa!"
Ngoài cửa Trương Kỳ lại đang hùng hùng hổ hổ, Quách Tĩnh Tĩnh không có nghe, nên làm gì thì làm cái đó, coi Trương Kỳ hoàn toàn như không khí.
Trương Kỳ mắng một hồi, phỏng đoán cảm thấy thật lạnh liền trốn vào trong xe, mở ra máy điều hòa không khí ngồi ở đó mở nhạc mức tối đa, như điên giãy dụa thân thể và cổ.
Quách Tĩnh Tĩnh đơn giản quét dọn nhà vệ sinh một chút, trong sân còn dư lại mấy con gà bị thả ra khỏi chuồng, bình thường luôn có thể tụ ba tụ năm thấy một ít, hôm nay đi bởi vì số lượng quá ít mà vừa ra khỏi lồng ngay cả một sợi lông gà cũng không thấy.
Quách Tĩnh Tĩnh đổ nước vào bình nhựa, xoay người vừa mới chuẩn bị đậy nắp gỗ liền nghe thấy trước cửa truyền tới một tiếng động rất lớn, như là tiếng thủy tinh bị vỡ. Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, chẳng lẽ là Trương Kỳ đợi không được người liền nổi điên đập vỡ xe của Hạ Phạm Hành?
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng ra khỏi chuồng gà, lau khô nước trên tay, bước chân vội vàng chạy tới.
Kéo cửa lớn mở ra thì đúng là kính xe bị đập, rất nhiều mảnh vụn thủy tinh rơi ở trên đất, có điều bị đập không phải là xe của Hạ Phạm Hành mà là xe của Trương Kỳ.
"Các người đừng tới đây, cút ngay, tôi căn bản cũng không biết các người, đi ra!"
Không biết từ nơi nào xuất hiện thêm mấy thanh niên đập cửa kính xe Trương Kỳ, mở cửa xe kéo người ra ngoài. Trương Kỳ bị sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, ôm tay lái sống chết không buông tay.
"Buông tôi ra, các người buông tôi ra!" Mắt thấy có người tách ngón tay mình ra khỏi tay lái, Trương Kỳ gấp đến độ ánh mắt đều đỏ ửng, nước mắt tràn ra."Không muốn, không muốn, anh, anh mau cứu em với, em căn bản không biết những người này, bọn họ nhất định là thổ phỉ muốn tới bắt cóc em đó. Anh, anh mau cứu em!"
Trương Kỳ đã nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa, cậu ta bây giờ cái gì cũng không thèm để ý nữa rồi, luôn miệng kêu anh cầu cứu.
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, khinh thường cười hỏi: "Cậu là anh trai nó à? Tiểu tử, tôi khuyên cậu tốt nhất chớ xen vào chuyện của người khác!"
"Tôi không phải anh cậu ta." Quách Tĩnh Tĩnh đáp lại vô cùng khẳng định, ngay cả người nói chuyện cũng phải ngẩn người một chút rồi mới lấy lại tinh thần phì cười một tiếng, đưa tay hung hăng đẩy đầu Trương Kỳ một cái, mặt Trương Kỳ đụng vào tay lái, xương gò má trong nháy mắt bầm đen.
"Tiểu tử thúi, mày đúng là gặp ai cũng gọi anh, tao nói mày sao không gọi tao là ba đi? Thà tìm người xa lạ còn không bằng van cầu lão tử đâu, có điều..." Người nọ híp mắt một cái, nhìn Trương Kỳ mang trên mặt theo sự âm ngoan, "Mày có gọi tao là ông nội cũng vô dụng thôi. Tiểu tử mày ngay cả người của Đường tổng cũng dám đụng, tao thấy mày chắc chắn chán sống rồi! Mang đi!"
Trương Kỳ vừa nghe ý đồ của những người này, mặt tái mét như gan lợn, mồ hôi lạnh cũng toát hết ra ngoài. Cậu ta chọc vào Đường Đại Nghiệp không chỉ một lần, Đường Đại Nghiệp là người như nào cậu ta rất rất rõ ràng, bây giờ cậu ta tìm người đánh A Kim, Đường Đại Nghiệp không lột da cậu ta mới là lạ!
Nhưng cậu ta không nghĩ ra tại sao Đường Đại Nghiệp lại biết chuyện này! Cậu ta rõ ràng đã làm việc cẩn thận như vậy!
Có điều bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này, cậu ta bây giờ trọng yếu nhất chính là bảo vệ tính mạng, muôn ngàn lần không thể bị bắt đi, mà trước mặt cậu ta người duy nhất có thể cứu chính là Quách Tĩnh Tĩnh. Cậu ta biết Quách Tĩnh Tĩnh thân thủ không tệ, cậu ta trước đây đã gặp qua, nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh lần này lại thấy chết mà không cứu!
" Anh, anh không thể đối xử với em như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh, anh không thể để cho em bị bọn họ mang đi, bọn họ sẽ đánh chết em đó! Em mà chết thì ba em sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Bà nội cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Quách Tĩnh Tĩnh, anh có còn là người không, bà nội em đối với anh tốt như vậy mà anh đối xử với em như thế sao!"
"Đừng nói nhảm nữa, đẩy người ra ngoài nhanh!"
Người đàn ông liền làm theo, Trương Kỳ kêu thảm một tiếng, ngón tay bị tách ra khỏi tay lái vặn vẹo co quắp, mấy người kéo như kéo chó chết, lôi Trương Kỳ vào trong xe van đậu một bên. Người đàn ông quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Cậu cũng có thù oán với tiểu tử kia à? Vậy thì thật là tốt quá rồi, tiểu tử, tôi nói cho cậu hay, hãy thông minh một chút, chuyện vừa rồi coi như không nhìn thấy gì cả, xe bị đập phá này tôi sẽ cho người tới xử lí. Cậu nếu dám nói ra một câu nào không nên nói thì người kế tiếp liền đến phiên cậu đấy!"
Người kia nói xong thì lên kế bên người lái, xe van lập tức rời đi.
Người vừa đi, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành, mở miệng câu thứ nhất chính là: "Trương Kỳ bị bắt cóc rồi"
Nói xong, cậu trở về nhà cầm lấy chìa khóa xe của Hạ Phạm Hành, lái xe đuổi theo hướng Trương Kỳ bị trói đi.
"A Tĩnh, em đừng làm cái gì bây giờ cả, anh lập tức chạy tới ngay." Hạ Phạm Hành nói xong liền nghe thấy tiếng kèn xe hơi, hắn biết hắn đã nói chậm mất rồi. Hạ Phạm Hành thanh âm trầm thấp hỏi: "Em bây giờ ở nơi nào?"
"Mới ra thôn, bây giờ đang đi hướng tới huyện thành." Quách Tĩnh Tĩnh cũng không giấu giếm, điện thoại di động mở ra chỗ nói đặt ở chỗ lõm ngang của đèn chỉ thị ở trước xe, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt.
Hạ Phạm Hành trầm mặc trong chốc lát, Quách Tĩnh Tĩnh thậm chí cho là hắn có phải đang tức giận hay không, vừa định nói tiếng xin lỗi thì giọng của Hạ Phạm Hành đã vang lên lần nữa: "A Tĩnh, nghe anh nói, điện thoại di động pin đầy chưa?"
"Đầy rồi, vượt qua thời gian chờ rồi."
Hạ Phạm Hành thật sự muốn bắt người về hung hăng đánh lên mông mấy cái, bây giờ là lúc để khoe khoang cái điện thoại hỏng kia sao?
" Được, " tiếng này nghe thật sự vô lực mà, "Điện thoại đừng cúp, giữ cho máy luôn kết nối nhé. Em lái xe anh đúng không? Em bây giờ..."
Hạ Phạm Hành lời còn chưa dứt, bên Quách Tĩnh Tĩnh truyền tới tiếng huyên náo, hẳn là tiếng mở cửa xe xuống, Hạ Phạm Hành chỉ mơ hồ nghe có người mắng: "Mẹ mày có biết lái xe hay không..."
"Thật xin lỗi." Tiếng xin lỗi này của Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không phải là nói cho hắn, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên có một dự cảm vô cùng tệ hại.
"Quách Tĩnh Tĩnh, em đừng nói với anh, đây là lần đầu tiên em đơn độc lái xe lên đường." Hạ Phạm Hành từng chữ từng chữ, âm cắn rất nặng, "Em không phải đã nói em biết lái sao?"
"Đường thi em thi được một trăm, " Quách Tĩnh Tĩnh biết, có thể là do Hạ Phạm Hành bên kia nghe có người mắng cậu, cậu vừa rồi quả thật suýt đụng người khác, nhưng không phải là do cậu sai,cậu nói xin lỗi chỉ là vì tránh phiền toái, "Em cũng mở đèn chỉ thị quẹo phải rồi, là người ta vượt đèn đỏ."
"Biết lái xe cùng có bằng lái căn bản là hai chuyện khác nhau! Quên đi, về nhà sẽ từ từ tìm em tính sổ!" Hạ Phạm Hành hiển nhiên không bỏ qua, "Bây giờ em lo lái xe cho anh đi, trước sau trái phải xe cộ cũng phải chú ý..."
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Hôm nay làm thêm giờ, hay là chương một, Att)/~~
Lời của editor: lì xì muộn ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT