*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mai sẽ là lễ giáng sinh rồi, bầu trời ngoài cửa sổ trông có chút u tối, đoán chừng là sẽ có tuyết rơi. Ở trong phòng, Trương Thị ngồi ở trên ghế salon bên cửa sổ. Cái ghế salon này có tuổi đời mấy chục năm rồi, lớp da phía trên đã sớm có những lỗ lớn lỗ nhỏ, Trương Thị không vứt đi được, tự mình vá miếng vải bọc bên trên, đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả hoa văn trên vải cũng đã không còn nhìn thấy rõ.

Trương Thị ngồi ở đó, sắc mặt so với bầu trời ngoài cửa sổ còn tái nhợt hơn, ánh mắt kinh ngạc nhìn trời bên ngoài, trong mắt đều là hơi nước, cũng không biết là do gió hay là bị Trương Thanh chọc giận.

Trương Quốc Phú cũng ngồi ở mép giường, một cánh tay đặt ở trên đùi, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc hoa râm, đầu sắp hói tới gần giữa. Vết thương trên trán lão còn chưa lành, bác sĩ nói mười ngày thì cắt bỏ chỉ khâu cũng là chuyện hai ngày rồi. Trương Quốc Phú sợ đau, từ sau khi ngã vỡ đầu mẻ trán, lão không cho bất cứ ai đụng vào trán lão, Trương Thị nói muốn xem vết thương kết vảy lão cũng không cho, nhưng lúc này lão lại dùng một tay khác hết lần này tới lần khác vuốt tóc mình, giống như hoàn toàn đã quên đi sự đau đớn ấy.

"Ai..." Trương Quốc Phú trầm trầm thở dài, tay ở trên đùi nặng nề  vỗ hai cái, lại than thở, "Ai... Ai..... »

"Ông có thấy phiền hay không!" Trương Thị không nhịn được quát một câu, giọng điệu rất kinh khủng.

Nếu là lúc bình thường, Trương Quốc Phú nhẫn nhịn rồi sẽ qua, nhưng hôm nay lão lại không như thế. Trương Thị vừa dứt lời, Trương Quốc Phú liền nói lại: "Ở cái nhà này ngay cả quyền thở hổn hển một tiếng tôi cũng không có à?Trong lòng bà phiền chắc tôi không phiền ấy? Một đứa trẻ bị dưỡng thành như vậy, nó mới bao nhiêu tuổi đầu chứ, chuyện này mà thật sự xảy ra thì cả đời còn lại của nó chắc chắn bị phá hủy!"

Trương Quốc Phú gấp tới độ vỗ đùi ba ba, Trương Thị tối sầm mặt.

"Nó trách được ai? Còn không phải lỗi của ba nó Trương Vu Hà à! Ban đầu bảo nó đừng có mà cưới cái người phụ nữ đó, nó có nghe không?" Tay Trương Thị chỉ ngoài cửa cũng phát run.

"Chuyện này bà không sai chắc?" Trương Quốc Phú ngẩng đầu trợn mắt nhìn Trương Thị, "Nó muốn cưới ai thì cứ để nó cưới đi, nếu không phải bà nói lời tàn nhẫn với nó như thế, Vu Hà liệu sẽ mãi luôn ở nước ngoài không chịu về nhà sao? Bà ở trong lòng không thích Vu Hà, đối với Kỳ Kỳ cũng luôn oán hận. Nếu không phải do bà ép nó rời đi thì nó  có thể làm được chuyện này sao?"

"Ba!" Trương Thanh ngồi ở bên cạnh một mực không mở miệng thấy sắc mặt Trương Thị càng ngày càng ảm đạm, lập tức cao giọng ngăn cản Trương Quốc Phú, đáng tiếc vẫn không kịp.

Trương Quốc Phú vừa dứt lời, nước mắt Trương Thị đã trực chảy xuống, thu cũng không thu lại được.

" Đúng, đều là tôi sai, đều là do tôi tạo nghiệt được chưa? Là tôi có lỗi với Trương gia các người, tôi là tội nhân được chưa!"

Trương Thị vừa nói thanh âm cũng thay đổi, Trương Thanh rút khăn giấy ngồi bên Trương Thị, vừa giúp bà lau nước mắt vừa nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng nói bản thân như vậy..."

Trương Quốc Phú cũng biết mình đã nói hơi quá, nhưng vào lúc này lão cũng không muốn cúi đầu, trong lòng nín một hơi, không lên được cũng  không xuống được. Đã nhiều năm như vậy rồi, lão vẫn không thể gặp lại Trương Vu Hà, đối với sự đoạn tuyệt năm đó của Trương Thị, lão làm sao lại không để ý chứ, chẳng qua là hai người sống qua ngày, cùng nhau vượt qua, nếu không phải xảy ra chuyện này, lão đại khái sẽ một mực giấu ở trong lòng, khi chết mang vào trong quan tài cả đời cứ như vậy trôi qua.

"Mẹ, ba không phải ý đó, mẹ chớ nghĩ bậy..."

"Ông ấy làm sao lại không có ý đó chứ? Ông ấy trong lòng một mực nghĩ như vậy đấy. Mẹ cùng lão ngủ chung một cái chăn, chẳng lẽ mẹ lại không biết trong lòng ông ấy nghĩ cái gì sao? Ông ấy trách mẹ, trách mẹ đuổi Vu Hà đi, trách mẹ không chấp nhận con dâu Nhật Bản, trách mẹ không thể giữ con cái ở lại bên người."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mặt Trương Quốc Phú như muốn ăn thịt người, "Đêm giao thừa năm đó, nếu không phải bà có suy nghĩ nông nổi thì bọn nhỏ có thể bị tức tới nỗi bỏ đi sao? Sao bọn nó không quay lại? Người ngoài nó con cái chúng ta có tiền đó rộng mở, ở bên ngoài làm chuyện lớn, kiếm được nhiều tiền, nhưng sau lưng bọn họ nói thế nào bà có biết không? Kiếm tiền có ích lợi gì? Kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì? Con cái không ở bên người, cháu trai tám trăm năm hết tết đến cũng không trở lại một lần, ngày nào đó mà chết trong cái nhà này cũng không cho ai để tang!"

Trương Thị vốn đang trong trạng thái tự trách, nghe xong lời này, dây thần kinh đều bị kéo thẳng, che cánh tay Trương Thanh liền nói: "Ông đừng có mà nói lời hồ đồ, giận cá chém thớt. Ông nói tôi là được, quyết định là do tôi chọn, lời cũng là tôi nói, bọn nó không về là do chúng nó là một lũ bất hiếu, không được trách người ngoài!"

Trương Thanh mím môi, chỉ có thể khuyên giải an ủi Trương Thị: "Mẹ... Mẹ đừng cãi nhau với ba, mẹ cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, ba trên đầu còn có vết thương."

Trương Quốc Phú há miệng nói một câu với Trương Thanh: "Đừng có ở chỗ này giả mù sa mưa dỗ mẹ cậu! Tôi có ý gì trong đầu cậu tự hiểu!"

Sắc mặt Trương Thanh tái xanh, đứng ở đó tay chân lạnh như băng.

Trương Thị thấy y như vậy, mắt đỏ lên vì tức, đứng lên đi tới Trương Quốc Phú.

"Bà định làm gì..."

Trương Quốc Phú thấy Trương Thị thế này, hàm hồ lui về phía sau. Trương Thị tuy lớn tuổi nhưng tay chân lại lanh lẹ, trước tiên đè lại cánh tay Trương Quốc Phú mà đánh.

"Ông là cái đồ không có lương tâm, ông còn có trái tim hay không? Ông có nói tiếng người không? Hơn hai mươi năm nay, ông bị bệnh là ai chiếu cố ông? Ai  cõng ông đi bệnh viện? Năng lượng mặt trời, máy giặt quần áo là ai mua cho ông? Hả? Ông thì hay rồi, trở mặt không nhận người, ông còn có biết xấu hổ hay không?"

"Mẹ, mẹ đừng đánh... Mẹ..." Trương Thanh mắc ở chính giữa muốn ngăn cản.

"Ai ôi... Ai ôi... Bà bị điên à, ca bạc trửu vãng ngoại quải (*), tôi không có con trai chắc? Không có nó thì con tôi ở cạnh tôi, muốn gì mà không có chứ? Ai bảo nó mua? Ai cầu nó mua! Dừng tay... Bà động thủ nữa tôi cũng sẽ không khách khí!" 

"Ông đánh xem, đánh đi! A Thanh có chỗ nào có lỗi với ông? Trương gia các người xem thường  nông thôn nhỏ, liên quan gì tới A Thanh? Rượu với thuốc lá trong ngăn kéo của ông chẳng lẽ đều là trên trời rơi xuống đấy à? Những ngày ông uống cháo gà ông không cảm thấy hoảng sao? Là ai nửa đêm đổi bệnh viện lớn, phòng bệnh lớn cho ông? Ai trực ở giường bệnh cho ông ăn cho ông uống cho ông đi vệ sinh, mới có mấy ngày thôi nhưng ông đã quên hết rồi đúng không? A Thanh con đừng cản mẹ, mẹ hôm nay phải thức tỉnh ông ấy, nếu không lão già ấy sẽ như một con chó điên, không biết phân biệt tốt xấu phải trái!"

"Bà mới là chó điên, bà tốt xấu chẳng phân biệt được, bà không đặt con trai, cháu trai ruột của mình vào trong mặt!"

Trương Quốc Phú cũng không đếm xỉa đến, Trương Thị liên tiếp đấm đá lên người lão, lão cũng khua tay lại, cũng may những năm này uy hiếp của Trương Thị không nhỏ, lão không dám hạ thủ quá nặng, nào biết cái tay kia lại quá đà, trực tiếp đập thẳng lên mặt Trương Thị.

"Ba" một tiếng, Trương Quốc Phú  ngây ngẩn cả người. Trương Thị tức giận đến phát run, đã nhiều năm như vậy rồi, ban đầu lúc bà còn ở nhà mình, ba bà cũng chưa từng đánh vào mặt bà lần nào cả, bây giờ Trương Quốc Phú đánh, Trương Thị làm sao chịu được, cắn răng nghiến lợi nói: " Được, được lắm Trương Quốc Phú, ông giỏi lắm, ông dám đánh tôi, ông đánh tôi..."

Trương Thị sờ cái chum trà (**) bằng thép không rỉ trên đầu giường. Chum trà dùng để giữ ấm, vách thép rất dày, Trương Thị liền dùng nó đập vào đầu Trương Quốc Phú,

Trương Quốc Phú chắc là bị một cái tát kia dọa sợ tới bối rối, căn bản không dám động, ngay cả vết thương cũ trên đầu mình cũng quên luôn, rúc cổ tránh cũng không dám tránh.

"Ba!"

Lão bất động, nhưng Trương Thanh lại chú ý tới, vội vàng đi qua đẩy Trương Quốc Phú ra. Trương Quốc Phú ngã lên giường, chăn trên giường rất dày, căn bản không cảm giác được một chút đau đớn nào.

Bất quá Trương Thanh lại rất thảm, sau ót bị đánh, bang một tiếng, chum trà cũng bị đập tới lõm vào.

"A Thanh!"

Trương Thanh hít một hơi khí lạnh. Trương Thị bị dọa sợ ném chum trà đi, đi xem vết thương trên đầu Trương Thanh. Không có rách da, chỉ là ở chỗ cổ bị sưng rất lớn. Trương Thanh dựa vào một bên, trong đầu vo ve đều là thanh âm chum trà đập vào đầu.

Trương Quốc Phú rúc ở bên cạnh nhìn quanh, Trương Thị bôi mỡ tiêu sưng trên đầu Trương Thanh, thấy lão còn đứng nhìn, liền nói: "Ngớ ra làm gì, còn không gọi điện cho tiểu Vương đi!"

"À... À!"

Trương Quốc Phú vội vàng mò ra  điện thoại di động đặt trong túi mà Trương Thanh mua cho, đi vào gian nhà chính gọi điện cho Trương Thanh, nghĩ chút lại gọi cho Quách Tĩnh Tĩnh, vạn nhất Trương Thanh bị đánh bị sao thì Quách Tĩnh Tĩnh sẽ đưa y tới bệnh viện.

Quách Tĩnh Tĩnh đang theo Hạ Phạm Hành tới Tể Ninh, xe đã lái đến huyện thành thì lại nhận được điện thoại của Trương Quốc Phú. Trương Quốc Phú chỉ  nói một câu: "Trương Thanh xảy ra chuyện rồi, mau trở về đi."

Quách Tĩnh Tĩnh thay đổi sắc mặt tại chỗ, cầm điện thoại di động nhìn về phía Hạ Phạm Hành.

"Ba em xảy ra chuyện rồi, quay xe ở giao lộ trước mặt đi."

" Được." Hạ Phạm Hành nhấn cần ga, xe quay đầu bắt đầu chạy trở về."Em biết có chuyện gì đã xảy ra hay không?"

"Ông nội không nói gì cả." Thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh hơi trầm.

Hạ Phạm Hành đưa tay tới, cầm lấy tay cậu nói: "Đừng quá lo lắng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu, bà em  ở đây, bà hiểu rõ ba em nhất."

" Ừm." Quách Tĩnh Tĩnh nghe lời này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, quả thật, có Trương Thị ở đây, ai cũng đừng nghĩ sẽ có thể làm ba cậu bị thương thật. Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này không biết, lần này người khiến cho ba cậu bị thương lại chính là bà nội Trương Thị.

Trương Thị vào lúc này hối hận tím cả ruột, Vương Giang Dân nghe điện thoại, lập tức liền chạy tới, lúc này đang kiểm tra vết thương trên đầu Trương Thanh.

"Mẹ làm sao lại xúc động như vậy chứ, làm sao lại xuống tay nặng như vậy, làm sao lại làm ra chuyện như vậy..." Trương Thị đứng ở bên cạnh tự trách, mặt tràn ngập hối hận.

Vương Giang Dân kiểm tra kỹ cho Trương Thanh, thấy Trương Thị như vậy, cười trấn an nói: "Bác gái ơi, anh Thanh không có chuyện gì đâu, bác đừng tự trách bản thân nữa."

"Thật không có chuyện gì chứ?" Trương Thị nhìn một cái, sờ thuốc mỡ, vết thương kia vẫn vừa đỏ vừa sưng, không thấy giảm đi tí nào, "A Thanh, đầu con còn đau không? Đều là mẹ không tốt, là mẹ sai rồi."

"Mẹ, con không sao, một chút cũng không có đau, mẹ đừng lo lắng cũng đừng tự trách mình nữa, mẹ cũng không phải là cố ý." Thật ra thì vẫn là có chút choáng váng, có điều Trương Thanh không muốn để cho Trương Thị một mực tự trách mình như vậy, cười một tiếng muốn đứng lên.

"Anh Thanh, " Vương Giang Dân đưa tay ngăn lại, "Anh bây giờ đừng lộn xộn, dựa vào nghỉ ngơi một hồi đi."

Trương Thị liền hỏi: "Giang Dân, A Thanh mới vừa nói choáng váng đầu, liệu sẽ không bị đập tới chấn động não đó chứ?"

"Sẽ không đâu bác, " Vương Giang Dân cười một tiếng, "Bác yên tâm, con sẽ không để cho anh Thanh có chuyện gì cả, khoảng thời gian này con sẽ chú ý quan sát nhiều hơn."

Trương Thị gật đầu: "Tốt lắm, vậy thì phiền con rồi."

Vương Giang Dân cười, không nói nữa.

Trương Quốc Phú bưng nước nhảy vào cửa, ly đặt ở trên tủ tivi,nói với Vương Giang Dân: "Giang Dân, uống miếng trà đi, A Thanh, con có ổn không?"

"Không cần ông làm bộ hảo tâm!" Trương Thị mắng một câu.

Trương Quốc Phú vui mừng, lá gan lại đổi trở lại, không dám tiếp tục ồn ào với Trương Thị, nhẹ nhàng nói: "Bà xem bà nói gì kìa, A Thanh làm sao cũng là bởi vì tôi mà bị thương, tôi hỏi thăm một câu thì làm sao?"

" Dạ vâng, con ruột, cháu trai ruột của ông thì là người còn A Thanh thì không phải, chỉ đáng làm trâu làm ngựa cho ông!"

Trương Quốc Phú vội vàng  nói: "Ngay trước mặt Giang Dân mà bà nói gì thế, A Thanh không phải con trai tôi à?"

Trương Thị còn muốn nói điều gì đó, Trương Thanh vội vàng mở miệng nói: "Mẹ, con không có sao, ba, bà cũng đừng lo lắng, chỉ là hơi sưng thôi, bôi chút dầu, thêm chút thuốc trừ sốt qua hai ngày là khỏi. "

"Ai." Trương Quốc Phú gật đầu liên tục đáp lời, trong nụ cười mang theo ý lấy lòng.

Thật ra thì lão mới vừa rồi cũng là do bực bội, Trương Thanh đối với lão tốt, lão làm sao lại không biết? Nhưng có lúc, chính là không khống chế được, nói là giận cá chém thớt cũng không quá đáng. Già cả rồi, con cái đều không ở bên người, khó khăn lắm cháu trai mới về mà còn xảy ra một chuỗi chuyện như thế, lão trong lòng khó chịu là hiển nhiên.

___________________________

(*) ca bạc trửu vãng ngoại quải (胳膊肘往外拐), vế 1: con cái lớn rồi cha mẹ không quản được, vế 2: vô tư, không phân đúng sai - theo Cải cách hành chính Family

(**): nguyên văn là trà hang, là cái này:

tui không bit nên dùng từ gì mới hợp lý nên đành gọi là chum trà

tui không biết nên dùng từ gì mới hợp lý nên đành gọi là chum trà. Ai biết cách gọi chính xác hơn thì cmt nhaaaaa

Còn nữa, tác giả lúc viết Trương Quốc Phú là Trương Quốc Phú, lúc lại là Trương Phú Quý, Trương Phú Quốc, tui không biết theo kiểu gì luôn -.-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play