Edit: Dép

Quý Hoài tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, trên người lúc nóng lúc lạnh, cậu muốn tắm rửa thay quần áo, nhưng bây giờ chẳng có bộ quần áo nào cho cậu mặc.

Cậu thu dọn một chút, đi xuống lầu. Trong nhà vô cùng im ắng, Quý Hoài chỉ thấy mấy người hầu, không thấy bất cứ ai ngồi trên bàn cơm tối qua. Dù cho bao nhiêu lần đi nữa, thì cậu vẫn không được thoải mái khi đứng ở đây.

Người hầu nhìn thấy cậu cũng chẳng nói chẳng rằng, Quý Hoài đã quen rồi, chỉ là bây giờ cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, tới hôm qua ăn một bữa mà lo ngay ngáy, thật sự ăn không no.

Cậu tới phòng bếp, hỏi đầu bếp đang bận bịu, "Cháu có thể lấy chút gì để ăn không ạ?"

Đầu bếp nhẹ liếc cậu một cái, ý bảo cậu tự đi lấy. Quý Hoài không khách sáo nữa, cầm mấy cái bánh mì, sợ mình ở đây ảnh hưởng bọn họ làm việc, cậu liền đi ra cửa sau phòng bếp, ngồi xuống chỗ bậc thang.

Ngấu nghiến tọng hết mấy cái bánh mì, cậu im lặng ngồi ở bậc thang, cậu sẽ phải ở lại căn nhà này hay sao? Đời trước cậu không nghĩ tới việc rời đi, nhưng đời này biết đi đâu?

Đã không cần thiết phải ở lại nữa.

Mấy người hầu đi mua đồ ăn trở về từ cửa sau, Quý Hoài nhích tránh ra, lúc bọn họ đi ngang qua cậu, thì thầm nói: "Nhìn cái bộ dạng quê mùa một cục kìa, sao Hoa gia lại có loại thiếu gia như thế này."

"Từ quê mới ra thì chả thế, lão gia không quan tâm, chúng ta nói có ích gì."

Quý Hoài chờ bọn họ đi rồi mới đứng dậy trở về. Cậu muốn về phòng, chỉ có nơi đó cậu mới có thể trốn được một chút.

Cậu cần đi qua phòng khách, vừa đi vào chợt nghe tiếng loảng xoảng ở cửa, mấy người hầu nghe thấy, như thường lệ chạy ra cửa dìu người vào.

Quý Hoài thấy người đến thì cuống lên, chạy nhanh về phòng bếp, lại bị người hầu đẩy ra, "Ở trong này vướng hết cả chân."

Quý Hoài tự dưng bị đẩy như vậy, đụng phải giá đồ bên cạnh, bình sứ phía trên lung lay rồi rơi xuống sàn, choang một tiếng vỡ vụn.

Quý Hoài nhìn đống sứ vỡ mà đổ mồ hôi lạnh, đó đều là đồ mà Hoa lão gia sưu tập từ khắp mọi nơi, mua về với giá cao, để trong phòng khách làm đồ trang trí.

"Ối giời ơi, đây là đồ sưu tập của lão gia, vỡ hết cả rồi!" Tiếng hét ồn ào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Quý Hoài đứng chết trân tại chỗ.

Người đàn ông trung niên say khướt đang được dìu, đưa mắt nhìn về phía này, mặt mũi ông ta rất đoan chính, nhưng bởi vì ánh mắt cực kì ngả ngớn nên lại nhìn có vẻ dâm tà không đứng đắn. Gã đột nhiên đẩy người hầu đang dìu ra, khoát tay về phía Quý Hoài, "Đây là...đây là con cái nhà ai? Bộ dạng xinh đẹp thật đấy."

Quý Hoài tái mặt, ánh mắt mọi người xung quanh tỏ vẻ hiểu rõ, làm mặt cậu càng thêm trắng bệch.

Người đàn ông đầy mùi rượu, quần áo trên người nhăn nhúm, còn có một mùi vị hoan lạc. Gã cười dâm, đột nhiên ôm cổ Quý Hoài, "Đây là bảo bối gì thế này? Sao anh chưa thấy bao giờ nhỉ?"

Đời trước bị người này khống chế, toàn thân Quý Hoài phát run. Vô số buổi đêm cậu phải đề phòng người này, cậu phải khóa chặt hết cửa thì người này mới không lẻn vào phòng cậu.

"Trông cũng nhỏ, mấy tuổi rồi? Nói cho anh biết, rồi anh thương em." Người đàn ông ôm thắt lưng gầy của thiếu niên, miệng nói những lời tán tỉnh ngả ngớn.

"Nhị gia, đây là con trai Tam gia mang từ bên ngoài về." Quản gia không ngăn nổi, chỉ có thể đứng nhắc nhở.

"Con trai chú ba? Tôi nhìn không giống, bộ dạng đẹp như thế này, còn đẹp hơn cả con đàn bà trên giường tôi tối qua, sao có thể là do chú ba sinh ra được? Tôi sinh mới đúng." Gã nói xong thì ha ha cười lớn, cúi đầu muốn hôn Quý Hoài.

Quý Hoài không ngờ người này lớn gan như vậy, giữa phòng khách mà giở trò. Cậu sợ hãi đưa tay đẩy ra, "Bác, bác hai."

"Hoa Duẫn Hòa!" Một tiếng quát vọng từ trên lầu xuống, Tiêu Thanh Thanh đứng ở cầu thang nhìn bộ dạng của chồng mà tức run cả người.

"Ấy, Thanh Thanh à, tới đây anh nói em nghe, đứa nhỏ này thật sự rất xinh đẹp." Hoa Duẫn Hòa liếm môi, nắm cằm Quý Hoài quay ra cho Tiêu Thanh Thanh nhìn.

Tiêu Thanh Thanh hầm hầm lườm Quý Hoài một phát, sau đó ra lệnh, "Còn đứng đấy làm gì? Kéo nó ra, hai bác cháu như thế còn ra thể thống cống rãnh gì nữa!"

Lúc này người hầu mới đồng loạt tiến lên kéo cậu ra, Quý Hoài bị kéo đụng phải cửa phòng bếp. Cả người cậu giờ lạnh như băng, mồ hôi lạnh thấm cả tay chân.

Cậu muốn chạy trốn, cậu nhất định phải thoát khỏi Hoa gia.

Hoa Duẫn Hòa say không mở nổi mắt, miệng vẫn còn lầm bầm mấy câu tán tỉnh, không biết là nói cho ai nghe. Nhìn vẻ mặt của mấy người hầu, cũng biết được đây là chuyện thường xảy ra.

Tiêu Thanh Thanh hất chén nước vào mặt Hoa Duẫn Hòa, sau đó lạnh mặt phân phó, "Đưa anh ta vào phòng, lúc nào tỉnh thì lúc đó đi ra."

Hai người hầu cường tráng mang gã lên lầu, Tiêu Thanh Thanh mặt mày tái mét, xoay người lại nhìn Quý Hoài.

"Hồ ly tinh!" Tiêu Thanh Thanh vung một tát thẳng mặt Quý Hoài, đứa trẻ 16 tuổi từ nhỏ suy dinh dưỡng, bị ả tát một phát ngã thẳng xuống đất. Mảnh sứ vỡ đâm khắp người.

Quý Hoài bị đau tức khắc lồm cồm bò dậy, bàn tay gần như bị đâm nát, máu theo từng ngón chảy xuống.

"Ba mặc kệ mày thì bác hai phải dạy dỗ mày, Hoa gia nhiều quy củ, vô giáo dục cũng không sao, nhưng nếu tâm tư bất chính, phá hoạt nề nếp gia phong, Hoa gia sẽ không cho phép người như vậy tồn tại, nghe chưa?"

"Cháu biết rồi." Quý Hoài cúi đầu nói.

"Biết thì tốt, tự đi tìm chú Cốc lĩnh roi."

Quý Hoài run rẩy, luống cuống nói, "Không phải cháu, là bác hai bác ấy..."

"Sao? Không hiểu quy củ, không biết lễ nghi, bác phạt mày mấy roi không được hả? Mày không có cha mẹ trông nom, bác đành phải thay cha mẹ dạy dỗ mày." Tiêu Thanh Thanh sẵng giọng nhìn cậu.

Quý Hoài lắc đầu, đau đớn còn in hằn trong trí nhớ khiến cậu sợ hãi, ký ức hồi nhỏ cậu đã gần như quên hết, nhưng thực ra những ký ức đã bị lãng quên mới thật sự là những chuyện khắc sâu nhất.

Chú Cốc là quản gia của Hoa gia, ổn trọng khéo léo, việc chấp hành gia pháp trong Hoa gia đều giao cho chú Cốc, có thể thấy được Hoa gia rất tín nhiệm chú Cốc.

Chú Cốc sai người kéo Quý Hoài tới căn phòng nhỏ phía sau nhà, trên tường treo một bức tranh, nghe nói là tướng quân tổ tiên Hoa gia mấy trăm năm trước, mà phía dưới chính là hình đường.

Xử phạt cũng rất đơn giản, trói hai tay treo lên, rồi quất vài roi sau lưng xem như là phạt quất roi. Gia pháp này đã truyền vài trăm năm, có đơn giản hóa nhưng không thay đổi nhiều.

Quý Hoài quỳ gối trên nền đất lạnh như băng, hai tay bị treo lên, bả vai gầy yếu vì sợ mà run run. Đời trước lúc cậu vừa tới cũng là như vậy. Khi đó cậu chưa biết gì, thường xuyên chọc đến gia quy của Hoa gia.

Hình đường âm u chật chội, trên thực tế chỉ có cậu thường xuyên đến, sau đó ôm vết thương rầu rĩ trở về.

"Phá hoại đồ sưu tập của lão gia, hai mươi roi, thân là con cháu, lại làm ra hành vi cử chỉ thất lễ, đến nỗi không phân biệt được quan hệ bác cháu, ba mươi roi. Tổng cộng năm mươi roi." Chú Cốc đứng phía sau quy củ nói.

Quý Hoài lắc đầu, "Không phải cháu, không phải cháu đâu mà."

"Một roi." Chát một tiếng, roi xé gió quất xuống.

"Không phải cháu!" Quý Hoài cắn răng.

"Không biết hối lỗi, thêm mười roi." Giọng chú Cốc lạnh băng.

"Hai roi, ba roi,...mười roi..."

Âm thanh đếm số ấy Quý Hoài đã chẳng còn nghe rõ nữa, trước mắt cậu chỉ thấy một màu trắng lóa, hai tai vang ong ong. Cậu sợ đau, cậu vẫn rất sợ đau, nhưng đời trước đã chịu đau nhiều như vậy, cậu đều có thể cắn răng mà nhịn.

Chẳng lẽ đời này lại sống như vậy lần nữa sao? Rốt cuộc vì sao lại cho cậu sống lại?

Cậu chưa từng có khát vọng lớn lao gì, cũng không có chí hướng to tát, luôn luôn bị ép làm cái này cái kia. Đời trước cậu học lễ nghi quy củ, học để trở nên ưu tú như người trong Hoa gia, nhưng rồi thế nào?

Lần này cậu không cần gì hết, vậy cũng không được sao?

"Ba mươi roi..."

"Bốn mươi roi... Sáu mươi roi."

Hơi thở Quý Hoài đã yếu ớt như sắp tắt, chú Cốc đi lên kiểm tra một chút, sau đó cho người bôi thuốc cho Quý Hoài. Bình thường hành hình xong còn phải úp mặt vào tường tự kiểm điểm, nhưng vì lần này Quý Hoài phạm lỗi rất nhiều, quất rất nhiều roi, đã sắp ngất lịm đi rồi.

"Nhị thái thái dặn rồi đấy, cậu xem chừng nó đi, đừng để nó tiếp xúc với Nhị gia." Chú Cốc dặn dò xong thì rời đi, để lại một tên vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.

Vệ sĩ đứng cạnh cửa nhìn Quý Hoài một lúc, thấy không có động tĩnh gì thì rời mắt đi, rút điếu thuốc ra hút.

Không biết qua bao lâu, Quý Hoài tỉnh lại, cậu ra mồ hôi lạnh khắp người, bây giờ bị gió thổi, lạnh tới phát run, vết thương sau lưng rát như lửa đốt.

Cậu đau quá, nhỏ giọng "hm" một tiếng, hai tay trói chặt sắp mất cảm giác. Vệ sĩ nghe thấy tiếng cậu liền ngẩng đầu nhìn.

Căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn le lói, chiếu tới một người đang cuộn thành một cục, hắn chỉ có thể thấy sau lưng, miệng vết thương dữ tợn trải rộng khắp mặt lưng.

Thiếu niên thõng đầu xuống, lộ ra chiếc gáy trắng nõn, tên vệ sĩ nhìn chằm chằm phần da trắng kia, có chút không được tự nhiên.

Chỉ lộ có vậy thôi đã có thể mê hoặc lòng người rồi, đừng nói lộ cả người. Tên vệ sĩ bỗng hiểu ra vì sao Nhị gia lại để ý thằng cháu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play