*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dép
Đối với Quý Hoài, công viên trò chơi là một địa điểm rất thần kỳ, đối với Lý Duy cũng vậy. Trong quá trình trưởng thành của hai người này không có cụm từ "công viên trò chơi". Cho nên bây giờ nhìn mặt bọn họ còn kinh ngạc hơn cả đám trẻ con, mặc dù có cố kiềm chế, nhưng ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
Lúc nhỏ, Quý Hoài ở nông thôn, chỉ có vài con chó con mèo trong thôn làm bạn, sau khi lớn lên tới Hoa gia, đương nhiên chẳng ai coi cậu là một đứa trẻ nên không hề dẫn cậu tới công viên trò chơi.
Đời này, cậu có rất nhiều thời gian, cậu mong mỗi giây mỗi phút đều được làm chuyện mình thích.
"Chúng ta đi thử cái kia trước đi." Quý Hoài chỉ vào cái đu quay meteor hammer hình tròn*, phấn khích rủ rê, Lý Duy nhìn đám người đang hét kinh thiên động địa trên đó, hắn nuốt nước miếng, chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đã bị Quý Hoài kéo đi.
*Meteor hammer rideĐến lúc cài xong dây an toàn, Lý Duy nhìn thiếu niên bên cạnh, chỉ thấy cậu đang phấn khích ngồi chờ trò chơi bắt đầu. Lý Duy chưa từng chơi bao giờ, cho nên hắn không biết những người hò hét chấn động lòng người khi nãy đã trải qua cảm giác điên đảo trời đất như thế nào.
Hắn cúi đầu vuốt phẳng mép áo, áo bành tô bị mấy cái dây thắt vào, nhìn có chút quái dị. Mấy người đứng chờ lượt sau cứ chỉ trỏ bàn tán về hắn.
Lý Duy nhíu mày, chợt nghe thấy thiếu niên kêu to: "A a a ~" Sau đó mũ trên đầu hắn bị thổi bay, hắn chưa kịp đưa tay bắt lấy thì đã bị quăng tới quăng lui, xoay tròn trên không, xoay tròn, xoay tròn, tiếp tục xoay tròn...
"A a a!!!" Người xung quanh thét chói tai, kêu gào thảm thiết. Lý Duy cảm thấy tim mình chết lặng, yết hầu như bị ai bóp nghẹt, muốn hét cũng không hét được.
Tất cả nỗi hoảng sợ từ nhỏ tới lớn của hắn cũng không bằng một lần này. Thế giới điên đảo, trời và đất cứ đảo lên đảo xuống trước mắt.
Hắn nghĩ hắn sẽ chết mất, nhưng lúc này có một bàn tay bao lấy tay hắn, hắn dứt khoát bắt lấy, giống như bắt lấy thứ đồ vật tồn tại duy nhất trên thế giới này.
Khi trò chơi ngừng lại, tầm mắt Lý Duy biến thành màu đen, hắn không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, chỉ cảm giác được bàn tay đang bị hắn nắm lấy có chút giãy ra.
Qua hồi lâu, nhân viên thấy hắn không đi xuống, tới gọi hắn, bàn tay trong tay hắn giật giật.
"Thầy ơi."
Lý Duy nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn thấy Quý Hoài cúi đầu nhìn hắn, mà tay hắn thì đang nắm chặt tay Quý Hoài.
Hắn chậm rãi buông tay ra, nhìn thấy tay Quý Hoài hình như bị đau. Hắn muốn mở miệng nói xin lỗi, nhưng dạ dày cuộn lên một cái, hắn đẩy Quý Hoài ra, bổ nhào ra bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.
"Thầy ơi, thầy không sao chứ?"
"Thầy không...Ọe..." Lý Duy nghiêng mặt, vẻ mặt rất khó chịu.
Thiếu niên đứng phía sau, vỗ vỗ vai hắn, cũng không nói gì. Lúc hắn cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, thiếu niên đưa qua một chai nước.
"Cảm ơn." Lý Duy nhận lấy.
Lý Duy uống hai ngụm, nhịn cơn nôn ọe xuống dưới, hắn vừa nâng mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt của Quý Hoài đang tái nhợt.
"Em làm sao thế?"
"A, có lẽ em cũng cảm thấy không khỏe cho lắm."
Lý Duy hoảng hốt đỡ cậu, phát hiện ra trên người Quý Hoài đã mướt mồ hôi lạnh. Quý Hoài nói: "Sợ tới mức em toát cả mồ hôi."
Rõ ràng là chính mình cũng bị dọa, còn đi an ủi hắn. Sắc mặt Lý Duy không tốt lắm, đỡ Quý Hoài ngồi lên ghế.
"Em ngồi đi, thầy đi mua chai nước." Có mỗi một chai nước còn lấy ra đưa cho hắn, Lý Duy chẳng biết nên nói gì bây giờ.
"Đừng đi." Quý Hoài kéo tay hắn không cho đi, cậu muốn nhắc nhở thầy rằng bây giờ quần áo rất xốc xếch luộm thuộm, thầy của cậu chú trọng lễ tiết như thế, giờ mà nhìn thấy bộ dạng của chính mình thì có mà nôn luôn cả ruột.
Lý Duy không biết cậu nghĩ gì, gỡ tay Quý Hoài ra, chạy tới quầy mua một chai nước. Nhớ tới vừa rồi dạ dày mình khó chịu, còn mua thêm kẹo que.
Lý Duy hỏi Quý Hoài có buồn nôn không, Quý Hoài lắc đầu, Lý Duy đưa kẹo cho cậu, "Nếu không muốn nôn thì ăn chút kẹo chua sẽ dễ chịu hơn." Quý Hoài cười cười nhận lấy bóc vỏ kẹo ra, có vị ngọt, hơi chua, làm dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.
"Còn muốn chơi không?" Quý Hoài ngậm kẹo, sắc mặt tái nhợt hỏi thầy.
"Không, đi về." Lý Duy giận tái mặt.
"Ồ." Quý Hoài nhét kẹo vào bên má phải, gõ gõ mũi chân.
Lý Duy nghĩ Quý Hoài hẳn là còn muốn chơi tiếp, đấu tranh tâm lý một lúc lâu, nói: "Nếu em còn muốn chơi, chờ khỏe lên rồi chơi tiếp."
"Không chơi nữa, về thôi thầy." Quý Hoài đứng lên.
Vốn dĩ có thể rời khỏi Hoa gia trong chốc lát là cậu đã thỏa mãn rồi, thậm chí cậu còn muốn chạy trốn luôn. Khi cậu vừa sống lại đã muốn chạy trốn, nhưng bây giờ cậu nghĩ thông rồi, cho dù cậu trốn đi, cũng không thoát khỏi bàn tay của đám người ấy.
Cậu luôn muốn quay về chỗ bà nội yên nghỉ, nhưng nếu Hoa gia tìm tới, sự an ổn bình yên ấy sẽ bị phá tan.
Cậu theo Lý Duy lên xe, kẹo trong miệng tan ra chỉ còn một chút, cậu có chút không nỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lý Duy lại không nhịn được cười.
Từ sau khi Lý Duy thấy bộ dáng lếch thếch của mình trong gương, hắn không nói một lời nào, vẻ mặt cau có làm Quý Hoài tưởng hắn vừa chơi đu quay lần nữa. Quý Hoài lén cười, Lý Duy liếc mắt nhìn cậu, khởi động xe.
"Quay về đi." Lý Duy dừng xe, nói với Quý Hoài.
Quý Hoài gật đầu, biết Lý Duy sẽ không gặp người Hoa gia trong bộ dạng này, vì thế cậu mở cửa xe đi xuống. Lại không ngờ Lý Duy gọi cậu lại, "Chờ đã."
Lý Duy móc que kẹo vị dâu tây trong túi ra đưa cho cậu, sau đó nói: "Còn một cái, em mang về ăn đi."
Quý Hoài bất ngờ, cảm thấy vô cùng ấm áp, đời trước và đời này, Lý Duy chưa từng thay đổi. Cậu nhận kẹo, phất tay chào Lý Duy.
Chờ Lý Duy đi rồi, Quý Hoài mới xoay người nhìn tòa nhà lớn trước mắt. Cậu thở dài một hơi, bước vào.
Dọc đường, Quý Hoài không gặp người Hoa gia, thuận lợi đi về phòng mình. Cậu mở cửa đi vào, đang muốn nghỉ ngơi một lát thì giật nảy lên:
"Sao, sao chú lại ở trong này!"
"Chú tới xem xem lúc cháu về là đi cửa chính, hay là trèo cửa sổ." Giang Tử Mặc ngồi trên giường Quý Hoài, thản nhiên nói. Quý Hoài cảm thấy nổi da gà, khẩn trương cảnh giác.
Vừa rồi cậu chỉ biết vui vẻ, quên mất trong nhà có một pho tượng Phật đang đợi mình.
"Chú Mặc, cháu không biết chú tới đây." Quý Hoài lắp bắp giải thích.
"Tới đây ngồi, nói chú nghe hôm nay đi chơi ở đâu." Giang Tử Mặc vỗ vỗ bên cạnh hắn.
Quý Hoài cảm thấy cảm giác ngồi đu quay lúc nãy lại ùa về, hai chân run rẩy. Cậu khó nhọc đi tới bên cạnh Giang Tử Mặc, cẩn thận nhìn hắn. Tới khi cậu nhớ ra chiếc kẹo que trong tay, cậu đột nhiên đưa kẹo cho Giang Tử Mặc, "Chú Mặc, cháu mời chú, ăn kẹo."
"Ngọt, vị dâu tây."
- --------------------
Thầy Di rất tốt nhưng thầy đừng nên dính vào Tiểu Hoài, chú nhà tôi ổng mà điên lên thì thầy đi luôn đấy =)))))))))))))))