"Quý tổng, lễ tân nói là có người cần tìm, tên là Tiêu Trình ạ." Trợ lý gõ cửa vào báo cáo cho Quý Hoài, cậu nghĩ một lát rồi bảo mời Tiêu Trình vào.
Giang Tử Mặc lập tức xụ mặt, hậm hực nói: "Cậu ta tới làm gì? Em đã nói là quan hệ chỉ giới hạn trong phạm vi bạn bè làm ăn thôi mà?"
Bàn tay đang lật xem tài liệu của Quý Hoài ngừng lại, buồn cười nhìn Giang Tử Mặc, "Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn ghen với Tiêu Trình? Sao em không thấy anh ghen với người khác nhỉ? Giấm của Trần tổng sao anh không ăn, ổng cũng là bạn làm ăn với em đó."
Quý Hoài vẫn luôn không hiểu chuyện này, cậu và Trần Ngư rất hay liên hệ với nhau kể cả việc công hay việc riêng, nhưng chú Mặc không hề nói gì cả.
"Không giống nhau, Trần Ngư vừa nhìn đã biết là bị vị trong nhà kia quản lý chặt chẽ rồi, Trần Ngư bận đối phó với hắn ta thì làm gì còn thừa thời gian có ý này ý nọ với em."
Mà em với cậu ta lại cùng một loại, không có việc gì phải lo cả.
"Không ai để ý em đâu, anh cứ yên tâm." Quý Hoài nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, sau đó lại tiếp tục ngồi xem tài liệu.
Giang Tử Mặc cau mày, sao cứ có cảm giác như hắn là tiểu tình nhân cố tình gây sự, đang trong thời gian công tác mà ghen tuông vớ vẩn, quấy rầy kim chủ đại nhân làm việc?
Hắn lén lút thò tay xuống nhéo cơ bụng của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mình mới là người tốn sức vào buổi tối, chưa có bị đảo lộn trật tự trên dưới.
Một lát sau, Tiêu Trình đẩy cửa đi vào, sắc mặt hắn không tốt lắm, vừa thấy Quý Hoài đã hỏi: "Cậu có biết Lâu Việt đi đâu không?"
"Cậu ấy không nói với cậu?"
Tiêu Trình càng bất an, lắc đầu: "Không."
Lâu Việt không để lại tin nhắn gì, hắn đi hỏi Lâu Vệ Hành, Lâu Vệ Hành không thèm để ý tới hắn. Hắn lại chạy đến trường học của Lâu Việt, hỏi ra mới biết Lâu Việt đã chuyển trường, hai tháng trước chuyển đi, ngay sau khi mà hắn vừa rời thủ đô để tới Kim Thành.
Khi đó Lâu Việt đã hạ quyết tâm rời khỏi Tiêu Trình, cậu không để lại bất kỳ lời nhắn nào.
"Cậu ấy có tới gặp tôi một lần." Quý Hoài nhìn Tiêu Trình, "Không nói cụ thể đi đâu, nhưng mà tôi đoán là ra nước ngoài."
Tiêu Trình cắn chặt răng, sắc mặt trầm xuống.
Hắn gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, Quý Hoài ở phía sau gọi với theo: "Tiêu Trình, Lâu Việt còn nói, cậu ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới."
Lâu Việt không nói rõ ràng nhưng Quý Hoài cũng đoán ra được, Lâu Việt không muốn trở về nữa. Hoặc nói cách khác, cậu không muốn gặp người ở đây nữa.
Tiêu Trình không nói gì, xoay người rời đi.
Quý Hoài thấy cậu ta đi rồi thì nhớ tới lời Lâu Việt nói: "Quý Hoài, nếu... tôi nói nếu như Tiêu Trình tới hỏi cậu rằng tôi đi đâu, cậu đừng nói cho anh ấy biết."
Khi đó Lâu Việt buồn bã, cười khổ nói: "Tôi sợ anh ấy mà đi tìm tôi thì tôi không nhịn được mất. Làm sao có thể không thích anh ấy nữa đây, tôi không làm được."
Trước khi đi còn thầm thì một câu: "Có lẽ anh ấy sẽ không đi tìm tôi đâu."
Sau đó Quý Hoài cũng nghe qua chuyện của bọn họ. Thời điểm tốt nghiệp, Tiêu Trình xuất hiện đúng một lần ấy, từ đó về sau Quý Hoài chỉ có thể thấy Tiêu Trình qua tin tức hoặc gặp ở các buổi tiệc.
Tiêu Trình ngày càng thành thục ổn trọng, Tiêu gia trong tay hắn như hổ mọc thêm cánh, hắn trở thành thanh niên xuất sắc có tiếng ở Kim Thành.
Có một lần, ở bữa tiệc nọ, Tiêu Trình có lẽ uống hơi nhiều. Hắn bưng ly rượu ngồi xuống cạnh Quý Hoài, mệt mỏi tựa ra lưng ghế, mùi rượu trên người và ánh đèn chói mắt xung quanh khiến hắn thoạt nhìn thật suy sụp.
Quý Hoài cùng hắn cạn một ly, chợt nghe thấy Tiêu Trình nói: "Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Quý Hoài hỏi.
Tiêu Trình bưng ly rượu bất động thật lâu, Quý Hoài hỏi lại lần nữa, Tiêu Trình ngửa cổ uống cạn ly rượu rồi đứng dậy rời đi. Quý Hoài không biết hắn định nhờ việc gì, nhưng hẳn là không phải chuyện liên quan đến công việc, vậy thì chỉ còn lại duy nhất một chuyện thôi.
Tiêu Trình muốn Quý Hoài hỗ trợ tìm Lâu Việt, dù sao chỉ cần A Uyển muốn, tìm một người dễ như trở bàn tay.
Nhưng cuối cùng Tiêu Trình vẫn không nói ra, có lẽ là hắn cũng không biết tìm được Lâu Việt rồi thì làm thế nào tiếp theo, một thời gian dài đã trôi qua, Lâu Việt liệu có còn... có còn thích hắn như lúc trước?
Loại cảm xúc "thích" này có thể rất bền vững, giống như Quý Hoài và Giang Tử Mặc, giống như Vương Văn Bân và Lục Thất. Nhưng đồng thời nó cũng thật yếu ớt, giống như Hoa Duẫn Hòa và Tề Nguyệt, giống như Hoa Cẩm Tú với Hạ Dật. Yếu ớt đến nỗi không thể lấy thời gian để đong đếm.
Tiêu Trình không rõ, hắn với Lâu Việt là loại tình cảm gì, hắn chỉ là rất hụt hẫng, rất... đau lòng.
Sau khi A Uyển chuyển lên thủ đô, Hoa Gia và lão Ngũ quả thực như bước lên thiên đường. lúc chọn chỗ đặt công ty thì chọn tuyến đường tốt nhất, văn phòng hoành tráng đẹp nhất. Mà hai người họ đã là lão thành trong công ty, Giang Tử Mặc phân cổ phần cho cả hai, bây giờ dù họ ngồi không thì vẫn có tiền.
Lục Thất đảm nhiệm xử lý hành chính công vụ, Vương Văn Bân là giám đốc kỹ thuật, Quý Hoài là giám đốc điều hành, Giang Tử Mặc thì không nhận chức gì cả, mỗi ngày theo Quý Hoài quẹt thẻ đi làm.
Lão Ngũ với Hoa Gia hay nói giỡn bảo Quý Hoài cắt tiền lương của Giang Tử Mặc đi. Quý Hoài cười đuổi bọn họ ra ngoài, lời này không thể để cho chú Mặc nghe thấy được. Bọn họ đâu có biết, cho dù cậu có cắt tiền lương của ổng thì tối về ổng lại đè cậu ra đòi về cho bằng hết.
Quý Hoài xoa xoa thắt lưng, chua xót nghĩ.
Ngày Quý Hoài tốt nghiệp, Giang Tử Mặc vốn định đích thân đi nhìn Quý Hoài mặc lễ phục cử nhân, nhưng Lục Thất lại gọi mấy cuộc điện thoại kêu về công ty, có vài vị khách hàng Lục Thất không ứng phó nổi. Hôm nay Quý Hoài tham gia tốt nghiệp, cho nên việc liền rơi xuống đầu Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc gần như là nén giận đi tới công ty, Lục Thất sợ hắn bùng nổ trước mặt khách hàng, nhưng anh không ngờ hai năm nay tính tình của hắn tốt hơn rất nhiều. Trong số khách hàng có một vị phu nhân, chỉ chó mắng mèo cạnh khóe toàn bộ A Uyển, cuối cùng còn chốt luôn một câu sếp tổng của A Uyển còn quá trẻ người non dạ, không làm nên trò trống gì.
Ai ngờ Giang Tử Mặc vẫn bình tĩnh nói chuyện, lúc kết thúc còn hòa ái tiễn đoàn khách hàng ra xe.
Lục Thất quay về còn sợ hãi không thôi, thiếu gia đã chẳng còn là thiếu gia lúc trước nữa rồi.
Giang Tử Mặc sốt ruột đến trường học đón Quý Hoài, lấy chìa khóa xe vội đi vào thang máy, quay lại trả lời Lục Thất: "Bây giờ tôi là người ăn cơm mềm, nếu tôi gây chuyện ở bên ngoài thì lại phiền phức cho Quý Hoài phải giải quyết giùm nữa."
Lục Thất không thể tin nổi mà nhìn hắn, thiếu gia nhà anh mặt dày tới độ có thể vô tư nói ra ba chữ ăn cơm mềm.
Lúc Giang Tử Mặc tới trường học, lễ tốt nghiệp của Quý Hoài đã xong, sinh viên đang chụp ảnh kỉ niệm. Giang Tử Mặc đứng ở một bên nhìn Quý Hoài bị vây trong đám đông.
Dù là chiều cao hay ngoại hình thì Quý Hoài đều nổi bật, cậu đứng ở giữa khiến cho tất cả xung quanh cậu như bị lu mờ. Giang Tử Mặc càng nhìn càng tự hào, hắn hận không thể kéo cậu qua đây, kế tiếp sẽ làm một số chuyện để cho tất cả những người có mặt ở đây biết rằng Quý nam thần của bọn họ đã bị người khác đánh dấu rồi.
"Nào nào, nhìn vào máy ảnh nhé, tôi đếm một hai ba tất cả cùng cười." Thợ chụp ảnh chỉ đạo đám sinh viên nhìn về phái ống kính.
Máy ảnh tách tách chụp, vào giây phút ấy, Giang Tử Mặc nhìn thẳng vào Quý Hoài.
Rất nhiều năm về sau, khi bạn cùng lớp của Quý Hoài cầm tấm ảnh chụp này ôn lại kỷ niệm, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra nam thần Quý Hoài năm ấy thì ra có nhiều tình ý trong mắt đến như vậy, tình ý như mật đường muốn tràn ra khỏi tấm hình, mà nơi ánh mắt cậu nhìn về, bọn họ nghĩ mãi mới nhớ ra, năm ấy có một người đàn ông đứng ở phía đó.
Chụp ảnh xong, Quý Hoài đang muốn chạy ra chỗ Giang Tử Mặc thì bị mấy tên cùng lớp chặn lại kéo Quý Hoài đi chụp ảnh riêng, cũng coi như là phúc lợi cuối cùng. Tốt nghiệp rồi mỗi người một phương, Quý Hoài sẽ cách bọn họ ngày càng xa.
Tôn Dịch đứng ở hàng cuối, sắc mặt vô cùng xấu, xung quanh ai cũng nói cười, chỉ có cậu ta là cau có khó chịu, không hề phù hợp với bầu không khí hân hoan lúc này.
Tôn Dịch nhìn Quý Hoài bị bao nhiêu bạn học lôi kéo đi chụp ảnh thì không khỏi ghen tỵ.
Hồ sơ xin việc của cậu ta đều bị từ chối, trong đó có một lần may mắn được gọi phỏng vấn, ai ngờ loại ngay từ vòng đầu. Tốt nghiệp rồi mà không tìm được việc thì không thể ở thủ đô được, lại phải về quê. Nhưng cái chốn lạc hậu nghèo nàn kia, cậu ta không muốn quay về chút nào.
Cậu ta không hiểu, cậu ta có bằng đại học ở thủ đô, thành tích đều xuất sắc, vì sao các công ty lại không cần? Càng nghĩ càng khẳng định là do Quý Hoài nhúng tay. Cậu ta phẫn nọ, ghen tỵ, hằn học nhìn Quý Hoài.
Giang Tử Mặc cười mỉa mai, chỉ là một con kiến, Quý Hoài không thèm để ý, nhưng hắn thì không quên chuyện Tôn Dịch đã làm. Người như cậu ta, hắn tùy ý nói vài câu là có thể khiến cậu ta không ngóc đầu lên được ở cái đất thủ đô này.
Nếu cậu ta biết điều hơn một chút thì Giang Tử Mặc có lẽ đã tha, nhưng bây giờ vẫn còn nhìn Quý Hoài với ánh mắt như vậy, xem ra là không thể rồi.
Sinh viên năm tư tốt nghiệp, chụp ảnh kỷ niệm cũng chỉ trong một ngày hôm đó. Không chỉ có bạn cùng lớp của Quý Hoài mà các lớp khác cũng lôi kéo Quý Hoài chụp vô số tấm hình. Quý Hoài bị vây ở trong, liên tiếp nhìn về phía Giang Tử Mặc, quả nhiên thấy hắn đang sầm mặt.
Qua một lúc lâu Quý Hoài mới thoát thân được, chạy vội ra kéo Giang Tử Mặc rời đi.
Ngồi trên xe, Quý Hoài tháo mũ xuống, lại cởi cái áo cử nhân ra, "Tụi nó điên hết rồi, nếu em không đi chắc tụi nó còn kéo tới nhiều hơn quá."
Quý Hoài vừa nói vừa cười nhìn Giang Tử Mặc, chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn vào người cậu. Quý Hoài sợ run, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mặc lại áo vào."
Quý Hoài ngớ người nhìn bộ áo cử nhân mình vừa cởi, thoắt cái mặt nóng phừng lên.
Giang Tử Mặc khởi động xe, sau đó nói: "Ngoan, cầm áo mặc lại vào, chúng ta về nhà."
"Không đến công ty nữa à?"
"Em chắc là bây giờ muốn đến công ty?" Giang Tử Mặc âm trầm nhìn cậu, Quý Hoài lập tức ngậm miệng.
Cậu hiểu dục vọng trong mắt hắn. Vừa nghĩ tới đây, không chỉ lòng bàn tay ướt mồ hôi mà toàn thân cậu cũng nhũn ra rồi.
"Quý Tiểu Hoài, đừng có lề mề, có tin ở ngay chỗ này tôi cũng có thể..." Giang Tử Mặc đứng ở ngoài thang máy đe dọa, Quý Hoài do dự một lúc mới bước ra.
Cửa nhà mở ra, cậu thở dài thườn thượt rồi đi vào.
"Rầm" một tiếng, Giang Tử Mặc đóng cửa lại, Quý Hoài bị ném lên sofa, mũ lệch về một bên, Giang Tử Mặc cầm lấy đội lại cho cậu, khóa hai tay cậu lên đầu rồi cúi xuống hôn Quý Hoài.
"Quý Tiểu Hoài, hôm nay em rất mê người, từ lúc ở trường học tôi đã muốn làm thế này với em."
Quý Hoài ngước cổ lên thở hổn hển, nghe thế thì nở nụ cười: "Vậy em phải khen anh có tính kiên nhẫn hả? Nhịn được tới bây giờ."
Giang Tử Mặc cắn một cái lên cằm cậu, tức giận nói: "Đừng có trêu ghẹo tôi, còn đang mặc lễ phục tốt nghiệp đấy, chẳng ra dáng học sinh gì cả."
"Học sinh thì phải thế nào?"
"Trong sáng, còn ngoan ngoãn nữa, động vào một chút là thân thể liền mềm nhũn ra." Giang Tử Mặc chạm vào eo cậu cười nói.
Quý Hoài bật cười: "Anh đang miêu tả em đấy à?"
"Không biết xấu hổ." Giang Tử Mặc vui vẻ cười, lật Quý Hoài lại, vén chiếc áo cử nhân của cậu lên tới tận lưng, sau đó bắt đầu tiến vào.
Chờ Giang Tử Mặc làm xong, quần áo Quý Hoài nhăn nhúm dính dớp trên người rất không thoải mái, cậu giãy ra đứng lên. Hai cẳng chân vừa dài vừa trắng lộ ra dưới chiếc áo cử nhân, giữa hai chân còn chảy xuống một thứ còn sót lại sau cuộc hoan ái khi nãy.
Giang Tử Mặc nhìn mà bụng dưới lại nóng lên, hắn ôm cậu vào lòng rồi bế vào trong phòng.
Hắn vén hết tóc mái của Quý Hoài lên lộ ra cái trán, Giang Tử Mặc cúi đầu hôn xuống. Đôi mắt với hàng mi thật dài của cậu nhìn thẳng vào hắn, tựa như dù hắn có làm chuyện gì đi chăng nữa thì Quý Hoài cũng có thể mở lòng mà đón nhận tất cả.
Giang Tử Mặc ấm áp cả cõi lòng, hắn hôn lên môi cậu, bàn tay lướt trên từng tấc da thịt cậu. Hắn quen thuộc với thân thể Quý Hoài, có thể dễ dàng khơi gọi lên toàn bộ sự sung sướng cho cậu.
Hắn thích Quý Hoài nằm trong ngực mình khó nhịn giãy giụa sau đó ôm chặt lấy hắn nói "muốn nữa", hắn thích nhìn Quý Hoài ngước cao cần cổ như đang thực hiện một nghi thức hiến tế đầy thiêng liêng, hắn thích tất cả của Quý Hoài.
Những năm trước đây, và thậm chí cả nhiều năm về sau, hắn đều rất thích, rất thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT