Edit: V.O

Trái tim, bất ngờ co rút đau đớn.

Quen biết Dư Hướng Vãn đã nhiều năm, trong ấn tượng, trừ lúc cầu xin tha thứ ở trên giường, hình như cô chưa từng khóc ở trước mặt anh.

Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Dư Hướng Vãn gần như là tông cửa xông ra vừa lúc xe mới dừng hẳn.

Sở Ly ngồi ở trong xe, trơ mắt nhìn cô càng chạy càng xa, một lát sau mới bất tri bất giác khởi động xe đi theo sau.

Anh không mở đèn, đi theo cô không xa không gần.

Cô mang giày cao gót, chỉ một đoạn ngắn, cũng đã ngã hai lần, cô vẫn không ngừng lại, sau khi đứng dậy lại tiếp tục đi tới trước.

Cảnh tượng này, hình như đã từng quen thuộc, năm cô vừa tới nhà họ Sở, hình như cũng lảo đảo chạy theo chiếc xe đưa cô tới kia.

Sau đó lúc cô được đưa vào nhà, anh đi nhìn xem, hai đầu gối cũng đã ngã rách hết, anh nhìn cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng năm ấy cô chỉ mười tuổi, vẫn cố cắn răng, một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

Từ khi đó, anh biết, cô gái tên là Dư Hướng Vãn này, rất giỏi kiềm chế.

Anh là con độc nhất, chợt trong nhà có thêm một đứa bé, ít nhiều anh vẫn không quen, mặc dù cảm giác sự tồn tại của cô thấp đến gần như có thể coi như không.

Vừa tới nhà họ Sở, Dư Hướng Vãn giống như là một con thỏ nhỏ bị kinh hãi, lúc nào cũng là bộ dạng run sợ.

Anh từng trêu đùa cô không ít lần, vốn tưởng cô sẽ đi mách lẻo, nhưng thực tế lại chưa có một lần nào.

Khi đó anh vừa vặn ở thời kỳ phản nghịch, dieendaanleequuydoon – V.O, đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường.

Lúc đó, Sở Chi Hàng say mê sự nghiệp hoàn toàn không có thời gian trông nom anh, mà anh cũng nghĩ mọi cách không để cho Hứa Uyển Như biết, cho nên Dư Hướng Vãn lại trở thành người duy nhất giúp anh băng bó vết thương.

Năm thứ ba cao trung, anh thường về nhà lúc nửa đêm canh ba, nhưng cho dù rất trễ, Dư Hướng Vãn cũng sẽ chờ anh.

Sau đó quen đường quen lối xử lý vết thương cho anh, nấu thêm mì cho anh.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh không đánh nhau nữa, nhưng vẫn quen ăn mì cô nấu.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn thời gian đó giống như là nằm mơ, một giấc mơ đẹp có thể gặp mà không thể cầu.

Nếu hè năm thứ tư Đại học kia anh không bất chợt chạy về nhà lúc nửa đêm giống như phát điên, nếu như anh không nghe thấy cuộc tranh chấp của ba mẹ ở trước cửa chính, anh nghĩ, có lẽ giữa anh và cô sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng chỉ một cuộc tranh chấp, khiến cho anh chợt hiểu ra tại sao mấy năm nay anh luôn thấy mẹ lén khóc thút thít một mình.

Một người phụ nữ, phải chịu bao nhiêu uất ức mới có thể chia sẻ chồng mình với tình địch khi còn sống, còn phải tiếp nhận con gái của bà ta sau khi bà ta chết.

Tối hôm đó anh uống rất nhiều rượu, anh gõ cửa phòng Dư Hướng Vãn, mang theo chút ý phát tiết và trả thù, ngủ với cô.

Năm ấy, anh 22 tuổi, mà cô chỉ 16.

Anh biết cô thích anh, nhưng năm đó cô tự cho là mình che giấu rất tốt, thật ra thì anh cũng đã sớm nhận ra rất rõ.

Cho nên anh ỷ vào cô thích, lần lượt lấy được sự thỏa mãn từ trên thân thể cô, sau đó lại tự nói với mình hết lần này tới lần khác, cô chỉ là đồ chơi, cô không xứng để anh trả bất cứ tình cảm nào.

Dần dà, cô lại thật sự thành công cụ phát tiết dục vọng ở trong lòng anh.

Anh coi thường tình cảm của cô, cố ý khiến cô khó chịu, nhưng dù vậy, cô cũng chưa từng khóc ở trước mặt anh, một lần cũng không.

Nhưng ngay vừa rồi, người phụ nữ anh vốn cho là tuyến lệ đã bị tắc nghẽn, xác xác thực thực đã khóc.

Nước mắt của cô, giống như có nhiệt độ nóng rực, từng giọt chảy vào trong lòng anh.

Cho tới bây giờ, anh vẫn có thể cảm nhận được tim mình đau đớn giống như lửa đốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play