Edit: V.O

Người ta nói, trẻ con mắc bệnh máu trắng trời sinh có năng lực biết trước, họ có thể biết trước lúc nào mình sẽ rời khỏi thế giới này.

Từ trước đến nay Dư Tồn Hi khịt mũi khinh thường mấy suy nghĩ của nữ sinh truyền trên mạng này, nhưng khi đến lượt cậu, cậu lại bắt đầu tin.

Thân thể của cậu càng ngày càng tệ, buổi tối cậu không ngủ được, bởi vì sợ mình ngủ thì sẽ không tỉnh lại.

Cậu không sợ hóa trị không sợ chọc tủy, cậu không sợ phải chịu đau đớn, nhưng cậu sợ nhìn thấy mẹ khóc.

"Mẹ..."

"Sao vậy, bảo bối?" Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Dư Tồn Hi, lòng Dư Hướng Vãn đau như dao cắt.

"Con...hát có hay không?"

"Hay, rất êm tai, đây là bài hát hay nhất mẹ từng nghe. Chờ bệnh của con khỏi hẳn, mẹ sẽ bồi dưỡng con trở thành một ca sĩ nổi tiếng được không? Có thể con không biết, ba con rất có tiền, cũng quen biết rất nhiều người, không qua bao lâu, con sẽ trở thành một minh tinh chói mắt...".

Cho nên, nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ tốt...

Dư Hướng Vãn nói mãi không ngừng, Dư Tồn Hi yên lặng nghe, nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ lớn tiếng phản bác: "Đàn ông phải dựa vào thực lực ăn cơm, con mới không dựa vào mặt ăn cơm!"

Nhưng hôm nay, cậu lại nghĩ, sao cũng được, mẹ sắp xếp tương lai cho cậu như thế nào cũng không sao.

Bây giờ thật sự mỗi ngày cậu đều giống như giữ được một mạng, cậu không biết mình còn có thể ở bên mẹ được bao nhiêu ngày, nghe bao nhiêu câu càu nhàu của mẹ.

"Mẹ!" Dư Tồn Hi ngoắc ngoắc ngón tay với Dư Hướng Vãn, kêu cô nhích lại gần mình, sau đó cậu nhẹ nhàng hát khẽ bên tai cô: "Just remember in the winter, far beneath the bitter snows. Lies the seed, that with the sun's love in the spring becomes the rose..."

Cậu biết, sự ra đi của mình chắc chắn mang đến cho mẹ nỗi đau đớn như bị hủy diệt, nhưng cậu hy vọng mẹ có thể giống như hoa hồng trong bài hát này, dieendaanleequuydoon – V.O, sau khi bị đóng băng, lại nở rộ lần nữa.

Lúc Sở Ly trở lại, Dư Tồn Hi đã ngủ, mà Dư Hướng Vãn đang ngồi ở trên bậc cầu thang ngoài phòng bệnh, cúi đầu, hai vai không ngừng lay động...cô đang khóc.

Thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt mình, Dư Hướng Vãn ngẩng đầu, không hề bất ngờ khi nhìn thấy anh.

Anh đụng cô, ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô.

"Sao em lại trở nên thích khóc vậy?"

Hít mũi một cái, Dư Hướng Vãn cũng không giải thích, dù sao những ngày qua, những gì anh nên nhìn thấy đều đã nhìn thấy, cô mất hồn lạc phách không thể nói lý nhất, bộ dạng không có hình tượng nhất anh đều thấy được, không có gì hay mà xin lỗi.

"Tôi vốn là như vậy. Sở Ly, thật ra anh không cần mỗi ngày phải chạy qua hai bên bệnh viện, con tôi sẽ chăm sóc tốt, một mình tôi có thể..."

"Em vẫn còn đang giận anh sao?" Anh rất hối hận, ngày đó anh lại không suy nghĩ cẩn thận phía sau sự khác thường của cô cất giấu câu chuyện thế nào, lại chỉ biết chỉ trích cô.

"Chẳng có gì mà tức giận, bất kỳ ai thấy tôi ngày đó đều sẽ cảm thấy tôi là kẻ điên, anh chỉ là một người bình thường mà thôi."

"Không cho phép em nói mình như vậy!" Anh bẻ vai cô, từ ngữ chính nghĩa: "Hơn nữ...đừng quên chúng ta là người một nhà."

Người một nhà? Dư Hướng Vãn không kiềm được nở nụ cười mỉa mai, thật là không có sức gây gổ với anh.

Bộ dạng hôm nay của Tồn Hi rất kỳ lạ, cô cảm thấy cậu biết gì đó, nếu không sao cậu lại đột nhiên hát cho cô nghe, còn hát bài hát đó, cô cảm thấy cậu muốn nói cho cô gì đó.

Nghe vậy, Sở Ly hơi ngừng lại, mới khó khăn nở nụ cười: "Đúng, ngay từ đầu nó đã biết."

Thì ra là vậy...thì ra chuyện cô tự cho là mình đã che giấu được chỉ là một chuyện cười, từ đầu tới đuôi, không phải là cô đang chống đỡ con trai, ngược lại là con trai đang an ủi cô.

Hai vai rũ xuống, lòng Dư Hướng Vãn tràn đầy đau khổ, đầu óc hỗn loạn.

Qua thật lâu, cô mới mở miệng lại: "Gặp Lý tiểu thư thì nói với cô ấy tiếng xin lỗi giúp tôi."

Bây giờ nghĩ lại, ngày đó cô thật đúng là điên cuồng, đều là phụ nữ, công bằng mà nói cô không có tư cách dùng những ngôn từ kia đi kích thích Lý Mộng Nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play