"Là bị cảm sao?" Sở Ly thở phào nhẹ nhõm: "Đưa nó đến bệnh viện chưa?"
"Bây giờ nó còn đang ngủ, đang truyền nước biển...anh...có thể tới đây không?"
Thì ra là, cô vẫn mềm yếu như vậy, một mình, cô không có cam đảm đối mặt, cô sợ mình không thể thành quân.
Cầu xin anh, tới đây có được không? Cho dù anh chỉ đứng không nói lời nào, nhìn tôi, cũng nhìn Tồn Hi có được không? Dư Hướng Vãn cầu xin ở trong lòng, nhưng Sở Ly chỉ nghe thấy giọng cô khàn khàn, lại không thấy được nước mắt trên mặt và trăm ngàn vết thương trong lòng cô.
"Vãn Vãn, con trai chỉ bị cảm mà thôi, ngoan, tối nay anh sẽ đến thăm nó."
"Không! Bây giờ, bây giờ tới luôn có được không? Bác sĩ nói nó sắp tỉnh, anh theo tôi, theo tôi cùng nhau thăm nó có được không?" Nắm điện thoại thật chặt, Dư Hướng Vãn không hiểu, Tồn Hi là con trai ruột của anh, Lý Mộng Nhu chỉ vụng về quỳ xuống anh đã có thể lo lắng như vậy, không có đạo lý con trai sốt đến hôn mê anh lại không nhúc nhích...
"Vãn Vãn, anh thật sự có chuyện, Tiểu Nhu cô ấy...bây giờ anh không đi được."
Không đi được? Bởi vì Lý Mộng Nhu mà anh không đi được, còn con trai thì sao? Cậu là thân sinh cốt nhục của anh! Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!
Dư Hướng Vãn chưa từng hận anh như giờ phút này, bỗng dưng cô cất cao giọng: "Sở Ly! Vì một Lý Mộng Nhu, ngay cả con trai của mình anh cũng không để ý sao?"
Hận...cô rất hận, tại sao không chịu ở bên cô và con trai lúc cô bất lực nhất?
Chợt bên đầu kia điện thoại yên lặng, qua hồi lâu, Sở Ly mới lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Dư Hướng Vãn, đừng cố tình gây sự!"
Được, rất tốt...cố tình gây sự, dieendaanleequuydoon – V.O, cô đang cố tình gây sự...
Điên rồi, Dư Hướng Vãn cảm thấy mình điên rồi.
"Anh đang ở đâu?"
Đây là một vấn đề cuối cùng Dư Hướng Vãn hỏi Sở Ly, sau khi nhận được câu trả lời, cô không đợi con trai tỉnh lại, không đi thay quần áo ướt đẫm, gọi xe muốn đến chỗ bệnh viện của anh.
Ngồi ở trong xe, hai mắt không hề có tiêu cự của cô nhìn cảnh phố chợt hiện ngoài cửa xe, người đi đường tới lui vội vàng, không biết mình còn có thể nghĩ cái gì.
Chỉ có một giọng nói gào thét trong lòng cô: Điên rồi sao, Dư Hướng Vãn, điên rồi sao...
Bàn tay phất qua mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở tay cô.
Đã từng rất nhiều lần, cô cho là mình sẽ điên mất, nhưng trên thực tế, cô vẫn còn rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn mẹ bỏ đi, bình tĩnh từ bỏ anh, bình tĩnh đối diện tất cả những điều không như ý trong cuộc sống.
Cô giống như một u hồn, im hơi lặng tiếng dập dờn trong hành lang dài bệnh viện, dường như thế giới này chỉ còn lại một mình cô, mà những người chỉ chỉ trỏ trỏ cô hoàn toàn không tồn tại.
Bạn có thể tưởng tượng một người phụ nữ mặc quần áo ướt sũng vào mùa Đông, mặt trắng bệch, vô cảm đi tới đi lui trong bệnh viện không?
Nếu là vào buổi tối, bạn sẽ nghi ngờ mình gặp ma, nhưng bây giờ mặc dù trời đã râm, cũng là ban ngày, bạn sẽ cho là bạn gặp phải bệnh nhân tâm thần.
Cô chính là muốn khiến cho mình điên, điên sẽ không cảm thấy đau đến không muốn sống như vậy, điên sẽ có thể không cần phải đối mặt với thế giới tàn khốc này.
Điên rồi, cô điên rồi sao...
Cô không phải người kiên cường, cô không muốn nhẫn nhịn, nếu như đây chính là kết cuộc của cô, tội gì cô phải khiến cho mình sống khổ cực như vậy!
Vòng một vòng lại một vòng, Dư Hướng Vãn cũng thấy được người cô muốn tìm ở một dãy hành lang...Sở Ly và Lý Mộng Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT