Triệu Thiên Bình thức dậy thì lập tức kiểm tra lại thính giác của mình. Tai nó hôm qua bị hỏng thật sự, cũng may nhỏ vài giọt mộc dịch vào thì bây giờ đã có thể nghe lại. Nhớ đến tình cảnh hôm qua mà nó còn cảm thấy sợ, hai con mãnh thú đó chỉ cần động nhẹ thì nó chắc đến xương cũng chả còn. Không biết vì lí do gì mà nó vẫn chưa bị ăn thịt nữa, chẳng lẽ do nó thật sự quá gầy chăng. Nhìn nhìn dòng nước, Triệu Thiên Bình khẽ thở dài một hơi, nó lấy cái bọc còn khối thịt nai vứt mạnh vào lòng sông rồi quay đầu đi tiếp. Cảm giác nhẹ nhàng trên lưng khiến nó khá thoải mái, tuy bạn đồng hành cũng theo đó mà không còn nhưng nó cũng quen rồi nên chẳng sao.
Lại qua hai ngày, Triệu Thiên Bình đến được mục tiêu kế tiếp. Giống như miêu tả, vách đá ở ngọn thác này thật sự trơn bóng khác thường từ chân thác trở lên, nguyên một màu đá trắng đục mà không có bất kì sinh vật gì trên đó cả. Nước thì rơi thẳng từ trên cao xuống xủi bọt trắng xóa, với kinh nghiệm mấy lần trước của mình nó có thể đoán đại khái thác này cao cỡ tám mươi trượng, nước rơi nặng hơn tầng thứ hai và nhẹ hơn tầng thứ ba của ngọn thác vừa rồi. Hết trong tầm mắt nó là một mảng trắng, một bên là thác nước trắng xóa, một bên là vách đá trắng bóng, xa hơn là mây mở cũng một sắc trắng. Nhìn ngắm kiệt tác thiên nhiên đẹp đẽ trước mặt, Triệu Thiên Bình cảm thán:
- Thứ đẹp đẽ này thật sự không thể vượt qua sao.
Như mọi khi, nó chọn cách tìm hiểu kĩ để nghĩ cách vượt qua. Đến gần mặt đá, nó càng nhìn kĩ hơn, mặt đá trắng bóng đẹp đẽ cũng có những vân màu khác trộn vào một cách không quy tắc, dùng tay vuốt nhẹ, nó cảm nhận được mặt đá giống như vỏ của một đoạn trúc già vậy, như một khối đá hoa cương mài nhẵn không tì vết vậy, nhẵn nhụi từ chân đến đỉnh, không có một chút dấu hiệu gì có thể làm điểm tựa cả. Triệu Thiên Bình cầm cảm thán nhưng cũng nhếch miệng cười:
- Thứ này thật sự không tự nhiên chút nào, là do tiên nhân tạo nên sao? Nếu là do họ tạo nên thì mục đích là gì? Ngăn cản con người đến gần? Chứng tỏ bản lĩnh thần thông? Hay là một thử thách? Nếu họ muốn ngăn cản con người, thì tại sao lại có những truyền thuyết về nơi này truyền ra? Nếu họ muốn bày ra thần thông cho thế gian nhận thấy thì tại sao lại giấu ở tận trong này? Vậy nếu họ muốn đặt ra thử thách thì tại sao lại không thể vượt qua được?
Nó tự đặt ra vài phương án, và nó cũng tự chọn lựa câu trả lời cho mình. Nó chọn đây là một thử thách, có lẽ những lựa chọn kia không phải không hợp lí mà đơn giản chỉ có lựa chọn như vậy nó mới có thể tiếp tục. Thở ra một hơi nó lấy móc sắt ra rồi bổ mạnh. Keng một tiếng, móc sắt bật ra khỏi tay nó văng ngược trở lại, trên mặt đá không một dấu vết. Nó lấy móc sắt còn lại, lần này thì cầm cả hai tay, nó gồng sức hét lớn một tiếng rồi bổ mạnh. Cánh tay bị phản chấn đau điếng, móc sắt rung lên, mũi bị cong lại, mặt đá vẫn không một dấu vết dù nhỏ nhất. Triệu Thiên Bình tặc lưỡi đi tìm một tảng đá đập cho mũi móc thẳng lại rồi giắt vào sau thắt lưng, xong nó lại quan sát vách đá kĩ thêm một lần nữa.
- Nếu như có một cái thang khổng lồ thì tốt.
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nghĩ đến một thứ gì đó có thể bắt từ chân lên tới đỉnh thác. Nhưng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ đó, nếu nó mạnh đến mức dễ dàng nâng một cây gỗ to dài vài trượng thì còn có thể làm được, nhưng sức nó chỉ di chuyển cây gỗ hơn trượng đã có cảm giác mệt. Lắc lắc đầu, nó lại bắt đầu tập trung vào phá giải huyền cơ của thác nước này.
Từ bên thác đến sau thác, mọi chỗ đều dựng đứng nhẵn nhụi một cách không bình thường. Nó cũng thử ra mặt đá sau thác nước nhưng vẫn không có gì khác biệt cả. Một lúc lâu sau nó bỗng dưng lui lại thật xa rồi nhìn lại, nó gật đầu:
- Một màu trắng hoàn hảo.
Rồi nó đến sát vách đá trở lại rồi lại gật đầu:
- Màu trắng đã không còn hoàn hảo.
Nó đưa tay chạm lên những đường vân màu mảnh như tơ rồi lấy mũi nhọn móc sắt nhấn mạnh vào những đường như tơ đó. Dù có sự khác biệt nhỏ về màu sắc nhưng độ cứng và sự nhẵn nhụi không có chút khác biệt. Triệu Thiên Bình lại lấy khối viêm thạch ra chà mạnh một đường lên đó. Vẫn không một dấu vết. Nó cũng không cảm thấy thất vọng mà cười:
- Quả nhiên không được. Những phương pháp đơn giản này chắc hẳn đã nhiều người thử rồi. Màu trắng hoàn hảo bị mất khi mình nhìn kĩ hơn, thê sự nhẵn nhụi cứng rắn này không hoàn hảo ở điểm nào đây?
Dù không nhìn ra được gì nhưng Triệu Thiên Bình lại cảm giác được điểm gì đó không đúng mà nó không thể diễn tả được nằm trên vách đá này.
- Là cái gì không đúng ở đây.
Nó lại nhìn thật kĩ, vẫn không nhìn ra gì đặc biệt. Bỗng nhiên nó nghĩ đến một khả năng:
- Nếu đã không thể nhìn thấy bằng mắt. Thì có thể cảm nhận bằng cách khác được không.
Nhắm mắt lại rồi gít thở đều đặn đưa tâm trí của mình trở nên phẳng lặng, Triệu Thiên Bình đặt hai tay của mình lên vách đá trơn nhẵn, tay trái phía trên, tay phải phía dưới. Bàn tay nó nhích từng tí một trên mặt đá, chậm rãi, thật chậm rãi. Mặt đá lạnh lẽo, trơn tru và cứng rắn, Triệu Thiên Bình nhích một bước sang phải, vẫn lạnh lẽo, trơn tru và cứng rắn. Vẫn vậy, bước thứ hai, rồi bước thứ ba, vẫn không thay đổi. Triệu Thiên Bình vẫn bình tĩnh đến kì lạ, nội tâm nó lúc này không một gợn sóng, không một chút nôn nóng nào cả.
Bước thứ chín, tay phải nó bỗng cảm nhận được một chút khác lạ. Tâm của Triệu Thiên Bình bỗng nhảy dựng lên, nhưng lúc đó cảm giác khác lạ lại biến mất. Nó lại thở sâu điều chỉnh tâm tình trở lại, tâm trí dần dần lấy lại trạng trái phẳng lặng, tay nó vẫn đặt nguyên chỗ cũ. Một lát sau cảm giác khác lạ đó cũng không trở lại, nhưng Triệu Thiên Bình không chịu bỏ cuộc, tay nó vẫn áp nguyên tại chỗ, tiếng hít thở nhẹ dần, cả người cũng trở nên bất động. Một khắc, hai khắc trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua, cảm giác ở ngón tay bỗng nhiên có sự thay đổi, rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến con người ta có thể dễ dàng bỏ qua không hay biết, nhỏ đến mức người khác có thể lầm lẫn với bất kì thứ gì, như một tia gió thoáng qua, như một mảnh nhỏ nhất khi giọt nước tan vỡ, nhưng Triệu Thiên Bình thì không. Cái cảm giác khác lạ gần như không thể cảm nhận được nhưng nó có thể bắt ngay được cái cảm giác quen thuộc trước đó. Lần này nó không hấp tấp như trước, nó vẫn đứng như vậy, nó muốn chắc chắn rằng mình sẽ dần quen với cảm giác nhỏ bé đến tinh tế như thế này, khi đó nhận thức về cảm giác đó sẽ rõ ràng hơn, đủ để nó nhận ra đó là cảm giác gì, rồi từ đó nghĩ ra cách để giải được câu đố hóc búa này.
Lại nữa canh giờ trôi qua, cảm giác lạ không mất đi, nhưng vẫn yếu đuối mông lung như vậy. Triệu Thiên Bình quyết định không bị động chờ đợi nữa, đôi khi chờ đợi không phải biện pháp tốt nhất, nó cần phải chủ động. Nhưng chủ đông như thế nào? “Nếu mình đã cảm nhận được nó, thì chắc chắn có sự tương tác giữa nó và mình, nó mông lung không ổn định và khó nhận biết, nó kích thích được cảm giác của bản thân mình, vậy chắc chắn nó không phải là sự tiếp xúc thông thường, một tương tác đặc biệt mà không phải sự tiếp xúc ư? Đúng rồi, sự liên kết. Mình phải tăng cường cảm giác liên kết này. Nhưng làm sao để tăng lên. Nếu mình đã có sự liên kết với thứ mang đến cảm giác lạ này, vậy thì trong cơ thể mình phải chăng có thứ gì đó có thể liên kết ngược lại. Chắc chắn là như vây”.
Những suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng. Triệu Thiên Bình nương theo ý nghĩ của mình mà đưa ý thức chìm vào sự cảm nhận chính cơ thể mình. Nó đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi thứ gì trong cơ thể đã khiến bản thân nó cảm giác được sự khác lạ đó, một câu trả lời nằm lẫn sâu đâu đó dưới những cảm giác thông thường của cơ thể. Một con người bình thường có quá nhiều thứ cảm giác có thể đánh lừa ý thức của nó, giác quan mang đến âm thanh bên ngoài, cái lạnh thời tiết, vị nhạt của nước bột, mùi hương của tự nhiên, hay thậm chí bóng tối khi nhắm mắt cũng mang đến cho cơ thể những cảm giác, hoặc là tim đập, hít thở, đói bụng, mỏi chân, hoặc ngay sự suy nghĩ cũng mang đến cảm giác… để ý thức bỏ qua những cảm giác thông thường mà tìm được một tia liên kết đó thật sự không dễ chút nào. Muốn không bị bọn chúng làm rối loạn, phải quên chúng đi. Mặc kệ những thứ cảm giác đó, Triệu Thiên Bình vẫn kiên trì tại chỗ dùng ý thức để tìm kiếm. Nó đã không còn nhận ra được đã qua bao lâu. Tinh thần như trở thành hư vô, Triệu Thiên Bình dần quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi cảm giác của chính thân thể nó, quên đi cả việc suy nghĩ, tâm trí dần dần không còn tạp niệm, mà chỉ còn một ý niệm duy nhất điều khiển ý thức của nó đi tìm ra sự liên kết bé nhỏ mà thôi.
Lại qua rất lâu rất lâu, nó bỗng cảm giác được một sự chuyển động kì lạ trong cở thể, sự lưu động của một thứ gì đó nó không lí giải được, mà thứ đó chính là thứ khiến nó cảm giác được sự khác lạ trên vách đá. Một thứ gì đó huyền diệu như có như không, một thứ mang đến cảm giác vừa chân thật vừa hư vô phiêu miểu. Triệu Thiên Bình dần cảm giác được sự tồn tại càng lúc càng rõ ràng của thứ kì lạ đó, nó giống như một luồng gió tản mát lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể vậy, cảm giác rời rạc khó nắm bắt. Sự tinh tế trong ý thức giúp Triệu Thiên Bình nhận ra được sự dao động kì dị của luồng gió này khi gặp phải vật lạ bên ngoài kia. Nhưng bên trong sự tản mát rời rạc của luồng gió kì lạ chỉ có một điểm tiếp xúc với vật lạ bên ngoài là có sự dao động kì dị mà thôi. Ý niệm của Triệu Thiên Bình dần dần có cảm giác luồng gió này gắn kết với ý thức mình như tay chân vậy, ý niệm của nó bắt đầu thừ điều khiển luồng gió này. Sự trúc trắc diễn ra như lần đầu sử dụng một công cụ gì đó khác lạ vậy, nhưng sự quen thuộc dần dần biến công cụ đó thành một cánh tay thứ ba, luồng gió dần được điều khiển trôi chảy hơn. Lúc này ý thức Triệu Thiên Bình bắt đầu tụ tập luồng gió này lại một chỗ nơi có sự liên kết với vật lạ bên ngoài, sự dao động kì dị trở nên mạnh mẽ. Cảm giác liên kết càng lúc càng rõ hơn, càng lúc càng trở nên to lớn và rõ ràng. Lúc này Triệu Thiên Bình đã biết được cảm giác lạ đo là gì, đó không phải là cảm giác cứng rắn nữa mà là cảm giác mềm mại. Mềm mại sao? Vừa cảm nhận đến đó, Triệu Thiên Bình không nhịn được siết tay lại. Cảm giác như là nhào bột làm bánh vậy, chỗ mặt đá trước đó dùng sức thế nào cũng không thể để lại dấu vết giờ giống như bột nhão bị bóp đến biến dạng. Triệu Thiên Bình giật mình sửng sốt mở mắt ra, khoảnh khắc đó giống như tỉnh ngủ vậy, hàng loạt cảm giác khó chịu đánh ụp đến, bụng cồn cào, chân đau như muốn rời ra, cả người bủn rủn không còn sức, đầu óc nó bỗng nhiên quay cuồng choáng váng, nó run lên một cái rồi ngả ngửa ra đất. Một tia ý thức còn tỉnh táo cảnh cáo nó không được bất tỉnh vào lúc kiệt sức thế này. Nó cố áp chế đầu óc hỗn loạn, điều khiển cánh tay run lên cầm cập của mình với đến cái bọc một bên, rồi khó khăn kéo ra một đoạn dây leo bỏ vào miệng. Gian nan cắn một ngụm nuốt xuống, nó mới ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thiên Bình mới tỉnh trở lại. Trời tối đen, nó nhớ mang máng lúc trước khi mình ngất đi trời cũng tối như vậy, không biết là nó tỉnh lại liền hay một hao ngày mới tỉnh lại. Cảm giác bên miệng mình có thứ gì đó, nó mới sực nhớ lại là một đoạn dây leo. Đói lép ruột và khát cháy cổ họng là cảm giác hiện giờ của nó. Triệu Thiên Bình vội gượng dậy cầm lấy đồ ăn rồi nương theo tiếng nước chảy mà đi tới. Vừa vốc nước uống, vừa nhai hết cả đoạn dây leo, nó mới cảm thấy có chút dễ chịu. Nghĩ lại nó còn sợ:
- Sợ thật, sao lại bị kiệt sức đến mức độ như vậy nhỉ. Là do quá lâu hay quá tốn sức? Thật sự là nghĩ không ra.
Nhìn bầu trời tối mịt mù mà lòng có cũng mờ mịt. Nhưng lát sau nó cũng không quan trọng vấn đề đó nữa, sớm muộn gì nó cũng biết được mà thôi. Nó nhớ lại cảm giác điều khiển luồng gió trong người, rồi nhớ đến cảm giác một cú là bóp đến biến dạng vách đá cứng hơn sắt nó lại cảm thấy cực kì đã ghiền.
- Hắc hắc, vách đá hoàn hảo đã không còn hoàn hảo.
Nó có ham muốn thực hiện lại việc đó ngay bây giờ, nhưng nghĩ đến tình cảnh kiệt sức lúc trước nó phải hoãn lại suy nghĩ của mình. Nó tự nhủ cần phải chuẩn bị thật tốt, kẻo lại xảy ra tình trạng như vừa rồi. Đợi cho đến khi đêm tối gần qua đi, cảnh vật băt đầu hiện lên, Triệu Thiên Bình mới làm chuẩn bị, nào là thức ăn, nước để sẵn một bên, sau đó làm một bữa thật no bụng, nó mới xếp bằng nhắm mắt tiến vào trạng thái cảm giác nội tại. Đã có kinh nghiệm một lần, lúc này nó nhanh chóng tìm ra luồng khí kì lạ trong cơ thể mình, lại luyện tập điều khiển và cảm nhận sự di chuyển của nó thật kĩ. Lại thật lâu thật lâu trôi qua, khi đã nắm chắc điều khiển một cách trơn tru nó mới mở mắt ra kết thúc công việc. Trời đã tối mù, cơ thể tuy không mệt nhưng hơi đói, nó kết luận đã hết một ngày. Triệu Thiên Bình mỉm cười hài lòng, việc hôm nay tương đối thành công. Mỗi ngày nó sẽ cố gắng nâng cao khả năng cảm nhận và điều khiển của mình, nó tin rằng sẽ nhanh thôi mình sẽ điều khiển được luồng khí đó như là tay chân của mình vậy.
Ngày hôm sau Triệu Thiên Bình lại tiếp tục rèn luyện, lần này nó cố gắng vừa điều khiển luồng khí vừa cảm nhận các hoạt động khác của cơ thể, vì nó cho rằng như vậy mới tạo sự liên kết chặt chẽ giữa luồng khí và cơ thể của mình, như vậy mới có thể tạo cơ sở cho việc sử dụng thuận lợi. Nhưng việc này lại tương đối khó khăn, hết một ngày, rồi thêm một ngày, phải đến ngày thứ năm sau đó Triệu Thiên Bình mới có thể điều khiển trôi chảy dòng khí giữa những hoạt động của cơ thể, nhưng dường như có tồn tại thứ gì đó khiến dòng khí đôi khi không được lưu loát, nhưng dần dần nó nhận ra những thứ cản trở đó là không thể xóa bỏ, chỏ có sau này nó hiểu rõ hơn mới biết được đó là gì. Rốt cuộc nó cũng đến bước cuối cùng trong suy nghĩ của nó, đó là kết hợp dòng khí với hoạt động của cơ thể. Với sự quen thuộc trong những ngày qua, Triệu Thiên Bình đã cơ bản có thể đưa dòng khí và cảm nhận chuyển động của nó ở mọi nơi trong cơ thể. Không những vậy, nó nhận thức thêm một điều rằng, dòng khí không chỉ như cánh tay mà còn giống cả con mắt của mình nữa, thông qua dòng khí, Triệu Thiên Bình có thể hình tượng được trong đầu những cảnh tượng tuy không rõ ràng nhưng cũng là những đường nét sơ khai bên trong cơ thể mình. Như khi dòng khí qua tim, nó có thể dựa vào đó cảm nhận rõ hơn hoạt động của trái tim, cũng nhìn được mơ hồ đường nét của nó. Triệu Thiên Bình không nhịn được mà cảm thán:
- Thật sự kì diệu.
Nó tin rằng khi mình càng thành thạo hơn, càng hiểu biết và nắm bắt được nhiều điểm mấu chốt hơn, nó có thể nhìn thấy tất cả bên trong của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT