Vân Trung Cư vốn thanh vắng lại càng thêm ảm đạm, từng dải khăn trắng đen xen kẽ giăng khắp nơi, không khí lộ rõ vẻ tiêu điều, nhân khí càng thêm suy kiệt. Giữa đại điện to lớn đặt một cái quan tài đá trắng kết vải đen xơ xác, vài ngọn nến lay lắt không đủ soi rõ hai bóng người dập dờn. Linh Vân như thiền tăng nhập định, gương mặt góc cạnh lạnh lùng trước kia có phần phờ phạc, hai mắt nhắm nghiền chẳng rõ tỉnh hay mê. Một bên Triệu Thiên Bình đang ngồi thả từng xấp vàng mã vào lò lừa, một tay khác đang cầm chén thuốc húp vội.

Triệu Thiên Bình đã về được hai ngày, lúc đó chỉ có mỗi Linh Vân canh gác mà thôi, còn mấy sư huynh khác đều bế quan khổ tu, ngay cả Vũ Thanh Hà thường ngày lười nhát cũng đột nhiên đổi tính, cả Khổng Thương Vũ thích phong lưu cũng tập trung vùi đầu, tất cả chỉ có một mục đích, trả thù. Trả thù những kẻ đột nhiên xâm phạm khiến sư phụ bọn họ phải bỏ mạng, phải để bọn chúng trả giá gấp trăm gấp ngàn lần. Biết được chuyện này, Triệu Thiên Bình cũng chỉ đành thở dài. Rốt cuộc vẫn không tránh khỏi thù hận, nhưng biết sao được, nó cũng đã hết cách.

Nó tự nghĩ đến bản thân mình thực ra có muốn trả thù hay không?

Thực ra là có, còn rất muốn là đằng khác.

Trước kia khi hòa vào đại trận, nó thậm chí có xúc động bạo phát để hủy diệt hết thảy, để bọn ác đồ kia chôn cùng sư phụ. Nhưng cuối cùng nó cũng không thể ra tay, sâu thẳm trong tâm nó không muốn, cũng không nỡ.

Nhưng liệu có thể bỏ qua như vậy sao, tất nhiên là không thể. Nhưng đánh đánh giết giết không phải là lựa chọn của nó, nó sẽ để bọn chúng trả giá, nhưng bằng cách của chính mình. Chỉ là cách gì thì thật xấu hổ, hiện giờ nó vẫn chưa nghĩ ra. Dù đầu óc nó linh động hơn người nhưng để nghĩ ra phương pháp trả thù đặc biệt vẫn có chút khó khăn, mấy ngày qua trầm tư bên quan tài nhưng nó chẳng thể nghĩ ra được cách gì đẹp đẽ.

Điều làm Triệu Thiên Bình có chút thắc mắc là tại sao cao tầng tông môn lại che giấu việc này, không công khai những kẻ xâm phạm là ai. Điều này khiến Triệu Thiên Bình có chút khó xử, vì Linh Vân khi gặp có hỏi qua:

- Ngày đó tất cả chúng ta đều tiến nhập Tế Thiên Động, chỉ có một mình đệ còn lưu lại bên ngoài. Đệ có biết chuyện gì xảy ra không?

Triệu Thiên Bình không rõ ý đồ của mấy vị sư trưởng nên không dám nói thật, lại không muốn nói dối nên chỉ lập lờ:

- Đệ vừa tỉnh lại gần đây, thật không rõ ràng lắm.

Linh Vân nghe vậy có chút khó hiểu:

- Sau khi thi đấu thấy đệ vẫn bình thường nhưng sao lại ra nông nỗi như vậy?

Triệu Thiên Bình lại đáp:

- Do đệ lạm dụng trận pháp quá độ nên bị phản phệ, chỉ là tưởng có thể cố gắng duy trì nhưng ai ngờ nguy hại tích tụ lại xém chút mất mạng.

Linh Vân nhìn vẻ gầy guộc của nó liền gật đầu:

- Tu luyện có chừng mực, đừng gắng sức quá.

Triệu Thiên Bình khi đấy cũng đáp yếu ớt:

- Đa tạ sư huynh quan tâm.

Không chân thật đối đáp khiến nó cảm thấy thật áy náy, nhưng nghĩ lại nếu sư huynh muốn biết chuyện thì chỉ cần ra bên ngoài điều tra một chút là sẽ biết được. Dù sao ngày đó quá mức rầm rộ, hầu hết lực lượng tu luyện giả đều hội tụ tất nhiên sẽ tạo oanh động rất lớn, chỉ cần không phải dân thường ngây ngô thì đa phần đều biết đến chuyện này. Tu luyện giới rất rộng, không chỉ có thất đại môn phái mà còn vô số các thế lực nhỏ cũng dây dưa đến chuyện này, tin tức là không thể phong tỏa được. Nhưng chuyện không thể giấu thì tại sao cao tầng môn phái lại không công khai, hay là bọn họ muốn chúng nhân đệ tử tự mình tìm hiểu, như vậy sao, lí do này thật không thuyết phục, hay còn có chuyện gì nữa?

Mọi thứ thật rối rắm.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, Triệu Thiên Bình quyết định rời điện. Mục đích cũng gần giống với mấy vị sư huynh, đó là tăng thực lực của mình lên. Để lại mình Linh Vân, Triệu Thiên Bình hứa hẹn ba ngày sau lại đến để đưa linh cửu Bạch Vân Chân Nhân tiến nhập Cổ Tiên Động rồi rời đi.

Triệu Thiên Bình trước tiên muốn đi tìm Hoàng Gia Bảo, có điều không biết hắn đang ở đâu. Có ba nơi khả quan, một là Thần binh phường nơi hắn làm chấp sự, hai là Bạch phong nếu như hắn đang túc trực bên phụ thân, cuối cùng là Lưu Vân Điện.

- Đầu tiên là đến Thần binh phường xem sao.

Nghĩ như vậy, Triệu Thiên Bình liền từ từ tản bộ xuống núi. Sức khỏe hồi phục thêm một đoạn, lúc này nó đã đi lại bình thường không cần dùng gậy chống, điều này cũng phải cảm tạ Tần Nhu Nhi đã chuẩn bị cho nó khá nhiều dược liệu bồi bổ mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Nghĩ đến nàng, Triệu Thiên Bình bất giác liên tưởng miên man.

Vân vụ chập chờn, hoa cỏ tươi tốt, tâm trạng khởi sắc, thiên nhiên cũng trở nên đẹp đẽ. Một chú chim nhỏ đột nhiên đậu lên vai Triệu Thiên Bình liến thoắng không ngừng càng khiến tâm trạng vui vẻ, những ưu tư buồn phiền nhạt nhòa hẳn đi.

Chỉ là vui thú chẳng tày gang, đằng trước bỗng nhiên truyền tới tiếng người to nhỏ, chim sẻ liền bị giật mình bay mất. Đường núi phía dưới bỗng xuất hiện một đám người tầm hai chục người toàn là thanh niên đang cười nói đùa giỡn với nhau nhưng có phần hơi lớn tiếng. Triệu Thiên Bình có thể nhận ra được vài người trong đó, chẳng đâu xa lạ mà chính là thành viên của chiến đội Tân Hoàng Phong, trong đó có cả Tinh Vũ Đạo Nhân và Vương Hạo. Chỉ nghe thoang thoáng bọn họ hình như là đang bàn về nữ nhân gì đấy, Triệu Thiên Bình cũng chẳng muốn quan tâm nên một đường làm lơ đi thẳng. Chỉ là trời chẳng chiều lòng người, hoặc nói người chẳng để người yên.

- Ồ, đây chẳng phải là Triệu sư đệ hay sao?

Mạc Tinh Vũ thấy nó liền nhếch miệng đánh tiếng, một người khác nghe vậy liền tiếp lời:

- Hóa ra đây là vị Triệu Thiên Bình dạo gần đây danh nổi như cồn hay sao, trận đạo đệ nhất tân vương cơ đấy.

Vương Hạo thì nhìn Triệu Thiên Bình luôn không vừa mắt, hắn tiến đến trước mặt nó ra vẻ khinh thường:

- Chẳng qua là bàng môn tả đạo mà thôi, vì tham lam giải thưởng mà liều mạng thi triển tà thuật thật là chưa từng có trong lịch sử.

Triệu Thiên Bình nghe hắn nói vậy trong lòng liền không vui nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Đành chịu, nó đạt đệ nhất hạng mục luận bàn trận đạo muốn không người biết tới cũng khó, mà chuyện nó trọng thương phải an dưỡng tại y quán của Y dược đường cũng chẳng phải bí mật, chỉ cần để tâm một chút liền biết rõ. Từ việc nó sử dụng trận pháp cực kì uy lực đến không thể phá giải để đạt đệ nhất đến việc sau đó bị trọng thương liền khiến người ta liên tưởng đủ điều, thế nhân tưởng tượng phong phú, mỗi người mỗi kiểu đúc kết liền cho rằng nó sử dụng một loại cấm thuật gì đó cực kì nguy hiểm phải trả giá đắt, có kẻ ác tâm còn cho rằng nó gian lận, thậm chí là muốn hủy bỏ thành tích thi đấu, chỉ là cao tầng tông môn còn không đồng ý, mặc dù vậy, họ cũng yên lặng mặc cho đồn đãi khắp nơi. Còn bản thân Triệu Thiên Bình mấy ngày qua cũng đôi lần nghe Tần Nhu Nhi kể lại, trong lòng nó quả thật khó chịu nhưng suy nghĩ một chút liền mặc kệ, thanh giả tự thanh.

Chỉ là nghe kể là một chuyện, còn lúc này bị người khác đối diện xúc phạm những nỗ lực của mình lại là chuyện khác, dù sao nó vẫn còn là thiếu niên háo thắng, nào có thể nhịn nhục liền khó chịu hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ơ, cái giá của vị đệ nhất nhân này cũng thật lớn nhỉ, ngươi gặp sư huynh lại không lễ phép cúi chào còn dám hỗn xược như vậy?

Một kẻ khác bắt được chỗ xấu liền nhảy ra quát tháo, hắn cũng là một thành viên của Tân Hoàng Phong chiến đội. Cùng với Vân Trung Hoàng Phong Bạch Vân chiến đội của Triệu Thiên Bình thật không hòa hợp, đều xuất phát từ cùng một núi nhưng một đội thì đạt được nhiều thành tích, thậm chí trong mộc trận chỉ thiếu chút nữa đạt được quán quân, mà bọn chúng hoàn toàn trắng tay không có gì nên tâm lí liền không bình hành, thái độ ghen ghét thấy rõ.

Triệu Thiên Bình bị truy vấn mà chẳng cảm thấy khó chịu, nó cười cười từ tốn nói:

- Gọi sư huynh là dùng với những người ta tôn trọng, với các ngươi thì cần phải cân nhắc.

Bản tính Triệu Thiên Bình thường ôn hòa nhưng đối với kẻ chủ động gây sự thì không chút nể mặt, trong máu nó thậm chí còn điên cuồng hơn người bình thường nhiều. Mạc Tinh Vũ một bên gương mặt có chút khó coi nhưng hắn không xen vào, hắn là kẻ tâm cơ, mục đích chủ yếu là nhắm vào nguồn lực của hoàng thất Thiên An trợ giúp mình nên có ý đồ giao hảo thật tốt với Vương Hạo, tuy tài phú của hoàng thất chẳng thể so với Lưu Vân Tông nhưng cũng không ít, hơn nữa hoàng quyền thế tục cũng không thể xem thường, còn một điều quan trọng nhất là dòng họ Vương này có một vị thái thượng trưởng lão quyền cao chức trọng. Lần này ra mặt, chủ yếu là để Tân Hoàng Phong xả một ngụm ác khí, mà Mạc Tinh Vũ liền muốn đưa Vương Hạo ra mặt để nâng cao uy tín, mục đích hội tụ nhân tài trong Lưu Vân Tông mưu đồ hoàng quyền, Mạc Tinh Vũ chỉ cần một bên chỉ điểm là tốt rồi.

Vương Hạo tính cách kiêu ngạo từ trong xương tủy, sinh ra là hoàng tộc liền như long phụng trong loài người, hắn không chịu được có kẻ cao giá trước mặt mình, mà kẻ đó lại chỉ là một tên quê mùa miệng còn hôi sữa. Càng khiến hắn khó chịu là vì kẻ này mà hắn bị loại khỏi chiến đội mạnh nhất Hoàng Phong, hắn cho rằng chiến Vân Trung Hoàng Phong thua Lưu Vân Thái Thượng chủ yếu nằm ở vấn đề phối hợp, mà mắt xích lỏng lẻo nhất không ai khác là Triệu Thiên Bình, nếu bản thân còn ở lại, với tài nghệ của mình cùng sự hợp ý đã hình thành từ lâu, hắn cùng Vân Trung Hoàng Phong chắc chắn dễ dàng đạt á quân hơn, thậm chí là quán quân cũng là điều đơn giản, vinh quang vốn nên thuộc về hắn liền bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch cướp đi, làm sao hắn có thể không căm tức.

Trong lòng sinh ra sát ý, nhưng hắn không dám làm gì Triệu Thiên Bình, dù sao quy định tông môn còn đó, hắn cũng không dám thách thức những bậc sư trưởng kia, dù hắn là mang họ Vương song nếu vi phạm ba điều giới luật của Lưu Vân Tông thì tin chắc rằng người xử lí hắn đầu tiên chính là vị tổ gia gia kia. Không dám tàn hại, nhưng vẫn phải cho nó ăn chút đau khổ hắn mới có thể tìm lại cảm giác cân bằng, kẻ này cũng thật ngu ngốc, tu vi chẳng ra gì, lại chỉ một thân một mình, mà cái ô lớn che trên đầu của nó cũng đã mất, mà người kế nhiệm Phong chủ đến tám chín phần sẽ là sư phụ của mình, sau này thật sự có nhiều dịp để cho thằng nhóc này ăn đủ đau khổ, nhưng trước tiên phải tìm chút lợi tức cái đã, Vương Hạo chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sung sướng. Hắn bèn trợn mắt:

- Tuy tông môn có quy định không được hãm hại đồng môn, nhưng không ai cấm sư huynh dạy dỗ sư đệ không biết tôn ti trật tự, ngươi hiện quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta liền xem như ngươi biết hối cãi, mọi chuyện cho qua. Bèn không, mấy sư huynh bọn ta cũng không ngại thay mặt sư phụ quá cố của ngươi mà dạy dỗ ngươi một lần.

Triệu Thiên Bình nghe hắn nhắc đến sư phụ sắc mặt liền lạnh hẳn:

- Các ngươi có tự tin dạy bảo được ta hay sao?

Hai chục tên thanh niên dần dần xoay quanh Triệu Thiên Bình tạo thành một vòng vậy một kẻ trong đó cười lạnh:

- Chỉ là một tiểu đạo sĩ nhập môn lại dám thách thức chúng ta, chỉ một ngón tay liền có thể trấn áp ngươi.

Triệu Thiên Bình liếc nhìn kẻ vừa nói khẽ cười có chút lạnh băng:

- Ngươi có thể thử.

Kẻ kia nghe vậy liền tức khí, hắn định vươn tay chộp lấy Triệu Thiên Bình thì bị Vương Hạo ngăn lại nói:

- Không nên manh động, chúng ta là dạy dỗ sư đệ a. Nên nhẹ nhàng thôi.

Triệu Thiên Bình thở dài một hơi, nó nhìn sắc trời đã nhá nhem tối mà lắc đầu:

- Không chơi với các ngươi nữa.

Đoạn nó đưa tay phải lên trước, không biết từ bao giờ, trong tay nó liền nắm giữ một cái trận bàn. Thấy vậy, Mạc Tinh Vũ liền thầm hô không ổn, hắn vội vàng hét to:

- Tất cả lùi lại.

Nhưng đã muộn. Bụp một tiếng, trận bàn trong tay Triệu Thiên Bình liền nổ tung, tức thì trong nháy mắt không gian liền chìm vào vân vụ trắng xóa. Đây là Vân trận bàn Triệu Thiên Bình vốn chuẩn bị cho đại chiến lúc trước nhằm thoát thân trong những trường hợp bị bao vây, chỉ là còn chưa dùng hết, trong trữ vật giới vẫn còn sót lại hai tấm không ngờ lúc này lại có diệu dụng.

Vương Hạo lâm vào vân trận liền cảm thấy tầm nhìn thu hẹp, lục giác bị giới hạn nghiêm trọng, chỉ là hắn theo bản năng liền di chuyển khắp nơi tìm ra lối thoát. Chỉ là vừa chạy mấy bước liền phát hiện ra phía trước xuất hiện một người, “may mắn” thay đó lại chính là Triệu Thiên Bình, hắn liền chẳng ngần ngại vung tay chộp tới nhằm khống chế bắt nó giải trận. Không ngờ Triệu Thiên Bình ở đối diện cũng xuất thủ hướng hắn đánh tới, khác với những gì đã dự đoán, Triệu Thiên Bình lúc này không ngờ chẳng yếu chút nào, tu vi dường như so với lúc trước mạnh hơn không ít, thế là cả hai liền đánh thành một đoàn.

Lạ thay không chỉ một mình hắn gặp Triệu Thiên Bình mà ai trong trận cũng đều gặp được, liền tự mình muốn bắt giữ đối phương mà chiến đấu, cả trận loạn thành một đoàn, tiếng đánh nhau, tiếng la hét vang lên không ngớt.

Mạc Tinh Vũ nhìn Triệu Thiên Bình trước mặt ra chiêu mà cảm thấy kinh ngạc không thôi, không ngờ Triệu Thiên Bình này lại có tu vi Trúc cơ, so chiêu chỉ kém hắn một chút mà thôi. Qua lại vài chiêu, đột nhiên Mạc Tinh Vũ biến sắc hét to:

- Tất cả dừng lại không được đánh nữa, đây là ảo trận, không phải Triệu Thiên Bình.

Như nghe được hắn nói, Triệu Thiên Bình trước mặt liền dừng tay ngơ ngác. Chiến đấu vừa mới bắt đầu liền lục tục dừng lại. Mà đằng xa ngoài vân trận mấy trượng, một Triệu Thiên Bình khác đang đứng khẽ bĩu môi:

- Kẻ này lại phát hiện sớm như vậy, thật không thú vị, hầy, các ngươi cứ chơi vui vẻ, ta đi trước.

Nói đoạn, nó xoay người hướng dưới núi bước đi.

Còn trong trận, Vương Hạo đang nói chuyện nới Triệu Thiên Bình trước mặt, cũng nói to với vân khí xung quanh:

- Đây thực sự là ảo trận sao.

- Triệu Thiên Bình tinh thông huyễn trận cũng không giả, trận đạo đệ nhất tân nhân cũng không phải do thổi mà lên.

- Trận pháp này thật lời hại, không ngờ chỉ tiện tay bố trí cũng lợi hại như vậy, lại có thể vây khốn vài Trúc cơ tu sĩ.

- Triệu Thiên Bình, ngươi có gan thì thu hồi trận pháp cùng công bình chiến đấu một trận.

- Ta vừa nãy nghe tiếng bước chân đi xa, hình như nó rời đi rồi.

- Đi rồi sao, không phải là ảo giác đấy chứ.

- Không rõ lắm, nhưng lúc nãy nhìn nó đi xuống có vẻ vội vã.

- Chắc là đi rồi.

- Kẻ này lại dám dùng trận pháp đối phó sư huynh đồng môn, ta phải tố cáo với sư phụ để người trừng phạt nó.

- Không được!

- Tại sao?

- Một đám sư huynh tu vi cao hơn lại không dạy dỗ được một sư đệ ngỗ ngược. Muốn trừng trị hắn liền phải công khai chuyện này, ngươi thấy vinh quang lắm hay sao?

- Cái này… nhưng mà…

- Hơn nữa, điều này chứng tỏ Triệu Thiên Bình kia tạo nghệ huyễn trận cực sâu, nếu việc này truyền ra dù có xử phạt thì cùng lắm là diện bích vài tháng, nhưng danh tiếng của tiểu tử kia vì thế cũng được củng cố. Sẽ không còn ai nghĩ nó gian lận, như vậy chẳng khác nào là không công tuyên truyền giúp người ta.

- Nhưng thật không cam tâm a…

- Ngươi phải kiên nhẫn, sau này cũng không phải không có cơ hội, cứ đợi đi…

- Được rồi… nhưng trận pháp này lúc nào sẽ tiêu tán?

- …cái này… không biết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play