Bạch Vĩ Thanh nhanh chóng lùi về sau, trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ vest, gương mặt nhìn trong đêm tối không rõ, hắn lao đảo đi về hướng cô, miệng không ngừng nói lảm nhảm:
- " Tôi nóng, nóng quá! Giúp tôi!"
" Giúp anh chuyện gì chứ? Tránh ra!"
Vĩ Thanh vừa nói vừa lấy khăn tắm choàng lên người đi ngang tránh né anh ta. Nhưng do anh ta khỏe hơn nữa lại say sỉn nên đã nắm chặt tay cô lại ôm lấy người cô.
" Tôi muốn... Nóng quá... mau giúp tôi đi!.... Phù phù...."- Anh ta vừa nói vừa thở vào tai cô khiến cô tai cô đỏ cả lên. Cô liền dùng sức hất thật mạnh anh ta và nói:
- Cái gì? Muốn? Vậy anh tự làm đi! Tôi cho anh căn lều này đấy!
Vừa mới nói xong cô lại bị anh ta đè xuống, hắn thở nặng nhọc, người đầy mùi rượu.
Không lẽ anh ta bị bỏ thuốc,mất cả ý thức luôn rồi!
" Em đừng bỏ anh"- Anh ta nói thầm...
- Em nào ở đây chứ, tôi có bạn trai rồi, anh ấy đang đợi tôi ở khách sạn, anh buông tôi ra đi.!
Hắn mơ hồ nói:
- Tại sao! Em thích làm chuyện đó trong khách sạn à! Nơi đây cảnh sắc hữu tình, đã quá hợp rồi, hơn nữa, đêm khuya thanh vắng, một khắc đáng ngàn vàng... chúng ta đừng bỏ lỡ!
Trời ạ! Anh ta bị khiếm thính hả! Cô nói một đằng anh ta nghe một nẽo! Lại còn gì gì nữa chứ! Nổi cả da gà! Quả là không còn lý trí rồi!
" Anh say rồi! Thả tôi ra!"- Cô vùng vẫy nói.
Hắn ta không nói một lời nào tháo cà vạt ra trói tay cô lại, đặt xuống đất, hắn ta thú tính cởi hết quần áo trần trụi ngồi trước mặt cô.
Cô chỉ biết nhắm mắt kêu cứu. Trong lúc đó, anh ta đặt môi mình lên môi cô, cô sắp ngạt, còn cảm nhận được hơi nóng từ người anh ta, cô cũng nóng không kém.
Hắn ta từ từ đưa xuống cổ, tay không ngừng sờ soạn sau lưng cô, rồi "rẹt" một cái, đường cúc áo của cô đã bị xé rách ra, anh ta kéo váy cô xuống và sau đó đến một mảnh vải che thân cô cũng không còn.
Cô tuyệt vọng la hét" Không" nhưng đã không còn sức lực nữa, tay chân cô nhũng mềm ra không thể cử động.
Cô khóc, nước mắt chảy đầm đìa. Hắn ta vẫn không thể kiểm soát được hành động của mình, sờ soạt khắp người cô, sau đó hắn đẩy người mạnh một cái...
Vĩ Thanh đang nửa tỉnh nửa mê phát ra âm thanh "Ư Ư..." rồi những tiếng thở nặng nhọc, trong màn đêm tối tĩnh mịch, trong căn lều nhỏ chỉ nghe thấy những âm thanh phát ra từ da thịt cọ xát, những tiếng rên ư ư hòa với tiếng nước mắt, còn có cả hơi thở hồng hộc chìm đắm trong đêm...
Cô mơ hồ nghĩ không lẽ cô phải kết thúc ở nơi đây sau, cô và bạn trai cô còn chưa... vậy mà... cô thật xấu hổ.
Sau khi thõa mãn thú tính,hắn thở vài cái nằm sang một bên, cô cũng bất tỉnh nhân sự nằm mê mang, dưới cơ thể của hai người còn có chiếc khăn tắm màu trắng mà cô choàng lên người lúc này...
- ---- Khoảng 2h sáng
Cô chầm chậm mở mí mắt, vẫn còn thở nặng nhọc, cô có cảm giác toàn thân đau đớn,có lẽ làm xong chuyện nên anh ta đã cởi trói cho cô, nhưng cô vẫn không thể đi, cô gắng gượng một lát và ngồi dậy, giữa hai chân đau đớn và tê buốt.
Hắn ta vẫn còn say mê chưa tỉnh! Nhân dịp này, cô khẩn trương lấy sức, mặc lại quần áo nhăn nhó vào, đi đến chỗ khác của căn lều lấy một chiết khăn to gắp hai lần chiếc khăn tắm lúc nãy, choàng lên người bỏ lại những thứ cần lấy lại, một mình đi trên bãi cát...
Cô vẫn khóc, mắt cô đỏ hoe, người cô lạnh buốt không còn cảm giác nóng như lúc nãy nữa, cô đã không nhớ rõ mặt anh ta, cô muốn tự tử nhưng cô nhanh chóng dập tắt ý nghĩ ngu xuẩn đó trong đầu.
" Không được! Mình không thể chế! Chuyện gì cũng có cách giải quyết, mình... quay về trước đã. Nhưng ăn nói làm sao với Bắc Thần đây... thật là nhục nhã."
Vĩ Thanh lang thanh vô hồn trở về khách sạn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT