Quản gia mặt mũi hiền lành chỉ hơi dừng một chút, vẫn mời Hạ Du Châu đi vào dựa theo trình tự như trước, cũng trả lời: "Giới luật một của huyết tộc là ở ẩn. Không được để lộ thân phận huyết tộc trước mặt người bình thường, trừ phi đối phương đồng ý nguyện ý trở thành huyết phó (bầy tôi). Vì thế, chính quyền thành phố Bắc Kinh không biết chuyện này."
Có lý có cứ, khiến người tin phục.
"La Ân, tôi muốn nói vài câu với Hạ tiên sinh." Tư Quân nói với quản gia.
"Được thiếu gia." Quản gia gật đầu đáp, "Muốn uống nước trà gì?"
"Hai ly trà táo đỏ, cảm ơn." Tư Quân hơi nghiêng đầu, gật đầu với quản gia.
Sau khi quản gia thi lễ xong thì đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không hề phát ra tiếng động nào, chỉ tới khi cánh lại đóng lại thì mới có tiếng cạch trong nháy mắt đó.
Hạ Du Châu rất thích thú nhìn một loạt động tác của quản gia, trước kia chỉ cảm thấy Tư Quân kiểu ra vẻ quá sức (1), sau khi gặp quản gia này thì lập tức hiểu được, trước đây Tư Quân làm mấy lễ tiết đó chắc đều là đơn giản hoá đi rồi: "Quản gia kia của anh đúng là chuyên nghiệp, là người nước ngoài à?"
(1) Nguyên văn là 穷讲究 (nghèo chú trọng): từ này mang nghĩa xấu, ý nói địa vị xã hội hoặc khả năng kinh tế của một người nào đó không được như mình mong muốn, nhưng người đó lại dùng tiêu chuẩn cao hiện tại của mình để đòi hỏi mình theo hướng đó. Ví dụ như: mua một bộ quần áo, điều kiện kinh tế của người này chỉ cho phép người này mua đồ nằm trong mức hai trăm, nhưng vì nâng cao bản thân nên lại phải mua đồ tám trăm tệ (Zhihu). Ở đây ý nói Tư Quân làm ra mấy dáng vẻ đó là để đề cao giá trị bản thân.
La Ân (2), nghe giống tên Đức.
(2) La Ân đọc giống Ron.
Tư Quân: "Ông ấy họ La, tên là La Ân."
"..."
Tư Quân giơ tay lên mời cậu ngồi.
Hạ Du Châu đi tới cạnh sô pha, nhưng không ngoan ngoãn ngồi xuống, một tay khoác lên lưng ghế sô pha cao đến ngực, bốn ngón tay thay phiên nhau gõ lên mặt nhung có màu xanh đậm gần như đen, cách khá xa hắn và bàn trà cùng ghế sô pha: "Lãnh chủ đại nhân, có cần em dập đầu một cái với anh không?"
Tư Quân rũ lông mi xuống: "Không có lễ tiết này."
Hạ Du Châu nhìn chung quanh, trong phòng bày biện vô cùng phục cổ, giống như là phòng tiếp khách của quý tộc thời Trung cổ. Giữa tường phía Nam treo một cây đàn lia năm dây bằng bạc nguyên chất, trên bàn chân cao đặt con dấu sáp niêm phong và bút lông chim: "Tổ chức phi pháp này của mấy anh, đúng là tự mình chơi đến quá vui luôn."
Tư Quân: "Huyết tộc không phải là con người, có quy tắc sinh tồn của chính mình."
"Xì..." Hạ Du Châu cười, thu ánh mắt lại, nhìn về phía đôi mắt bị cặp lông mi dài che mất của Tư Quân, "Thấy vui không?"
Tư Quân ngước mắt, đôi mắt màu xanh sâu thâm thuý như bầu trời đêm: "Là sao?"
Hạ Du Châu: "Anh và Hà Dư, một người thì gọi em nói hiến tuỷ, một người thì nói em cần mua máu thanh trùng cho cậu nhóc. Nói gì mà lãnh chủ có quyền xử quyết tuyệt đối, cực kỳ thần kỳ, kiểu gì cũng phải tới gặp, chạy một vòng cũng là chuyện làm ăn của mấy người. Tư thiếu gia, đùa giỡn em thế vui không?"
Một tay Tư Quân khoác lên trên tay vịn, ngón tay hơi động nhưng lại kiềm chế được: "Hà Dư không báo lên, anh không biết em là đã quay về Bắc Kinh."
"Két..."
Cửa phòng khẽ kêu, quản gia bưng hai ly trà táo đỏ đi vào, từ từ đặt lên bàn, còn đi kèm một đĩa bánh ngọt. Mắt nhìn thẳng, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì với việc Hạ Du Châu còn đang đứng, khẽ khom người, lại bước ra ngoài đóng cửa lại.
Gián đoạn này lại giúp cho Hạ Du Châu tỉnh táo lại. Suy nghĩ kĩ càng lại xem một ngày một đêm vừa thấy ngắn mà lại cũng dài này xem đã xảy ra những chuyện gì. Tư Quân hỏi qua hai lần là ai nói cậu tới, cuối cùng cậu mới nói ra là Hà Dư; buổi sáng Tư Quân nói đến chuyện Huyết Minh, là chính cậu qua loa đại khái không hỏi nhiều, sau đó lại đi tìm người khác giúp đỡ.
Mà Hà Dư sắc mặt tái nhợt vẫn còn đang ngồi ở lầu một, rõ ràng không phải là dáng vẻ đã nhận được khen ngợi gì của lãnh chủ.
Tư Quân lại rũ mắt xuống lần nữa, từ từ bưng ly trà gốm lên: "Em nghĩ rằng đây là bàn cờ anh bày ra để gặp em à?"
Hạ Du Châu lập tức không trả lời được, nếu như mình chấp nhận lời này thì quá không biết xấu hổ rồi. Vỗ miệng một chút, tự trách mình xúc động nhất thồi, nhìn thấy Tư Quân thì IQ liền log out.
Tư Quân không nói lời nào, khẽ nhấp một ngụm trà táo đỏ, lại từ từ đặt lại trên đĩa.
Bầu không khí có chút xấu hổ. Hạ Du Châu thả cái tay cà lơ phất phơ xuống, đi vòng qua phía trước đàng hoàng ngồi xuống sô pha: "Khụ, khoan hãy nói đến chuyện này. Anh đã là lãnh chủ Bắc Kinh, vậy hẳn phải có đặc quyền gì nhỉ?"
Tư Quân im lặng nhìn cậu: "Đặc quyền gì?"
"Ví dụ như, có thể bán sỉ máu thanh trùng, kiểu kiểu vậy đó."
"..."
Cơ thể Hạ Du Châu thoáng nghiêng về trước, bày ra tư thế của người làm ăn khi bàn bạc giao dịch thần bí: "Anh xem, đứa bé này là loại phương Tây mấy anh móc nối để cho em cứu, mấy anh cũng phải chịu chút trách nhiệm chứ? Tụi em là loại phương Đông mà, tập quán sinh hoạt không giống với mấy anh, anh cũng nói em không cần phải gia nhập vào mà. Vậy anh bán sữa ăn sáng... bậy, máu thanh trùng cho em đi, nhìn vào chúng ta trước đây có..."
Tư Quân: "Trước đây có gì?"
Làm buôn bán, nói buôn bán, nghĩ muốn đi đường tắt, lại không vòng qua được hai chữ "Giao tình." Vấn đề quay về điểm xuất phát, Hạ Du Châu nói không được nữa.
Tư Quân đợi một lát, cũng không đợi được câu sau, cười nhạt: "Hạ Du Châu, sao em có thể hùng hồn như thế chứ? Em trêu chọc tôi trước, lại mặc kệ đi luôn, sao bây giờ lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn nói chuyện trước đây với tôi."
Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, khiến cho Hạ Du Châu trở tay không kịp.
Kinh ngạc nhìn về phía người bỗng nhiên nổi giận trước mắt, đây đúng là một trời một vực với tiểu vương tử vẫn luôn kiềm chế lễ độ trong ấn tượng của cậu.
Hạ Du Châu cũng cáu lên, chỉ vào mũi mình: "Em trêu chọc anh trước á hả?"
Môi mỏng mím thành một đường thẳng, Tư Quân: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Hạ Du Châu: "..."
Hình như đúng là thế.
Bởi vì lớp tự chọn có độ khó như địa ngục kia, hai người bọn họ bị ép phải thường tự học với nhau. Từ khi Tư Quân sắp xếp chỗ khó chỗ quan trọng cho cậu một lần, Hạ Du Châu liền ỷ lại vào hắn.
Cuộc thi tháng cuối kỳ, không chỉ khi ôn tập môn này mới muốn tìm Tư Quân, khi ôn tập chương trình học khác thì Hạ Du Châu cũng phải trăm phương nghìn kế dính lấy hắn cho bằng được. Mặc dù hai người không cùng một học viện với nhau, chương trình học cũng khác.
"Tôi có một cậu em trai giỏi giành chỗ lắm, ngày nào cũng có thể cướp được vị trí tốt nhất trong thư viện." Hạ Du Châu nói như vậy.
Lúc đầu Tư Quân cũng muốn nói lại thôi vài lần, sau đó lại dần dần chẳng phản kháng nữa.
Mùa đông ở phía Bắc cũng không khó chịu đựng lắm, chỗ nào cũng có hệ thống sưởi. Hệ thống sưởi ở thư viện cực kỳ tốt, chạy một vòng tròn. Chỗ ngồi nào cũng kề tường, có thể hưởng thụ được ấm áp ba trăm sáu mươi độ không một góc chết. Mỗi sáng sớm, Hạ Du Châu nằm im úp sấp lên bàn ngủ tới mười giờ, là có thể có tinh thần cả ngày.
Mà Tư Quân vẫn luôn không buồn ngủ, khi bước vào tháng Một thì tinh thần lại bắt đầu không được tốt lắm.
"Vẽ sai sơ đồ của bảng điều trị kết hợp này rồi. Đã sớm không phải là phiên bản này nữa, sách giáo khoa cũng chẳng chịu cập nhật..." Hạ Du Châu đẩy xách qua hướng Tư Quân, cho hắn đọc sơ đồ cũ rì trên sách kia, không đợi được bạn nhỏ học nhóm với mình đáp lại, lại đợi được một cái đầu mềm xù xù.
Không biết Tư Quân đã ngủ từ lúc nào, bị cậu đẩy một cái, liền ngã xuống vai Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu đờ người một chút, cúi đầu nhìn hắn.
Bọn họ ngồi kề cửa sổ hướng Bắc, không có ánh mặt trời nhiều lắm. Nhưng tuyết ngoài cửa thì tụ lại rất dày, ánh sáng trong trẻo phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt vốn chẳng thể xoi mói lại có vẻ càng lập thể hơn. Từ góc độ của Hạ Du Châu, có thể thấy rõ từng cọng lông mi tạo ra một cái bóng mờ trên da thịt như sữa tươi vậy.
Một nam sinh mà da lại đẹp như thế, chậc.
Hạ Du Châu giơ tay ra tính chọc hắn, khi chạm tới hơi thở ấm áp kia thì lại rụt về, không hiểu sao lại thấy chột dạ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, không ai nhìn qua bên này cả, đối diện một nam sinh ngủ đến trời đất mịt mù, có một nữ sinh đang dùng camera điện thoại thoa lại son môi.
"Bạn học." Hạ Du Châu nhỏ giọng gọi cô.
Nữ sinh thoa son môi xong, quay đầu nhìn cậu: "Gọi mình à?"
Hạ Du Châu gật đầu, hơi kéo khẩu trang xuống, lộ ra mũi và môi trên: "Có thể cho mình mượn dùng son môi chút được không?"
Trong nháy mắt khi cậu kéo khẩu trang xuống thì nữ sinh liền ngây ngẩn cả người, máy móc gật đầu: "À à, được chứ."
Hạ Du Châu giữ cho cơ thể không động đậy, giơ tay ra cầm son môi. Mở ra chà mấy cái lên mu bàn tay trước, chà hết dấu son môi mà nữ sinh đã dùng qua, sau đó từ từ lại gần khuôn mặt của Tư Quân.
Độ khó của việc thoa son môi cho nam sinh cũng không cao, chỗ khó khăn nhất là kiềm chế không được cười. Hạ Du Châu run rẩy mấy cái, cuối cùng cũng thoa ra được một đôi môi thắm sắc hồng cho Tư Quân.
Da trắng như tuyết môi đỏ như máu, đây là cái sắc đẹp khiến người mê muội cỡ nào chứ?
Hạ Du Châu cố gắng nhịn cười, lau son môi sạch sẽ rồi trả lại cho nữ sinh, lấy điện thoại ra chụp một tấm cho mình và quỷ tiên sinh xinh đẹp. Cuối cùng, thấy chưa đã ghiền, còn đưa mặt mình sát vào, bẹp một cái in lên đó.
Tới khi Tư Quân bị đánh thức, ngồi thẳng người lên nói xin lỗi cậu, liếc mắt liền nhìn thấy con dấu đỏ tươi kia: "Gì thế?"
"Cái gì?" Vẻ mặt Hạ Du Châu vô tội, "À, cậu nói cái này ấy hả. Hồi nãy có một nữ sinh đi ngang qua, chẳng ngó ngàng gì mà xông lên. Tôi sợ đánh thức cậu, dám cũng chẳng dám lộn xộn, nên bị cô ấy chiếm tiện nghi."
Khuôn mặt vốn ngủ đến hồng hồng của Tư Quân bỗng nhiên trắng bệch: "Sao có thể hôn bậy người không quen như thế?"
Hạ Du Châu chẳng hề để ý: "Hôn một cái cũng có mất một cục thịt nào đâu."
Tư Quân nhíu mày, lấy một cái khăn ra từ trong túi, ra sức lau mặt cậu: "Hôn môi là phải chịu trách nhiệm."
"Ái da, cậu nhẹ chút coi, da mặt cũng sắp bị cậu kéo rớt rồi." Hạ Du Châu cản tay hắn lại, "Đây là vinh quang, không cần lau vội đâu."
Cuối cùng, buổi tự học này, dùng sự tức giận của Tư Quân mà kết thúc.
Hạ Du Châu bị phản ứng lớn của hắn làm cho hết hồn, nghĩ thầm người này đúng là quá bảo thủ rồi, cười xấu xa gửi ảnh chụp cho hắn, còn kèm theo một câu buồn nôn:
[Thơm một cái là phải chịu trách nhiệm đó nha~]
Ngày hôm sau, Hạ Du Châu đi học tiết cuối cùng của môn bắt buộc. Tiết cuối cùng thì phải viết trọng điểm, bạn học trong lớp đều ở đây, hò hét ầm ĩ.
Hạ Du Châu đang ba hoa với bạn cùng phòng, trong phòng học bỗng nhiên im lặng. Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tư Quân mặc âu phục đi giày da đeo nơ, cầm một ly trà táo đỏ bốc hơi nóng đi về phía cậu.
"Cho tôi à?" Hạ Du Châu trợn tròn mắt, người này làm cái gì thế.
"Ừ." Tư Quân gật đầu, cái gì cũng chưa nói liền xoay người rời khỏi.
Tất cả mọi người nhìn qua, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh. Đồ ăn vặt trong miệng bạn cùng phòng rơi lả tả xuống đất: "Hot boy, mua, trà táo đỏ cho cậu?"
Ba nguyên tố này ở chung một chỗ, vô cùng ma huyễn.
Hạ Du Châu liếc mắt trừng bạn cùng phòng: "Sao, tôi rụng dâu, phải bồi bổ."
"Phụt ——"
Nhân lúc mọi người đang cười như điên, Hạ Du Châu nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, cầm cổ tay Tư Quân: "Tư Quân, sao bỗng nhiên cậu lại mua đồ uống cho tôi vậy? Khiến tôi được sủng ái mà lo sợ quá."
"Phụ trách."
"Hả?"
"Cậu nói, hôn là phải phụ trách. Tôi phụ trách."
Vốn chỉ là trò đùa dai, Tư Quân lại tưởng thật. Hạ Du Châu không biết nên giải thích với hắn thế nào, rồi cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà được hắn phụ trách.
Khuôn mặt tiểu vương tử như sữa bò năm đó, chồng lên khuôn mặt tuấn tú sắc bén trước mắt, Hạ Du Châu bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi: "Được rồi được rồi, là em sai, em không nói nữa. Chúng ta giải quyết việc chung, đừng dính dáng đến việc tư nữa được không?"
Tư Quân: "Không được."
/Hết chương 17/
Tác giả: Chao ôi, hôm qua viết ghê quá, hôm nay liền giống như tiểu công hư thận còn phải một đêm bảy lần, cả con chim đều không ổn _(:з" ∠)_
Cực Phẩm:
Tư Quân: Hơm được nắm tay, nắm tay là có bầu, tôi chưa phụ trách được ▼_▼
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT