Trán của Hạ Du Châu co rút đau đớn, cong chân húc em trai một cái, nói hắn im đi.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Hà Dư, ấm áp dịu dàng: "Em trai em vẫn... hoạt bát như vậy."
Hạ Du Châu cười khan một tiếng, cảnh cáo chỉ Chu Thụ: "Đàn anh vẫn nói chuyện hàm súc như thế."
Năm đó, lần đầu tiên Hà Dư gặp Chu Thụ, cũng nói như thế, "Em trai em thật hoạt bát." Lúc đó còn nhỏ, nói hoạt bát chính là khen, bây giờ thì không phải thế nữa. Người hai mươi mấy rồi, trong ngành thể thao điện tử của bọn họ thì đã là tuổi sắp về hưu, còn được nói là hoạt bát, có thấy mất mặt không?
Hà Dư vẫn cười, không tiếp tục khách sáo nữa, che micro nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh, sau đó hơi chút áy náy nói: "Bên này anh có chút việc, tạm thời không đi được. Nếu như không vội thì tối nay anh mời em ăn cơm, từ từ nói chuyện sau."
Có vội không?
Hạ Du Châu nhìn em trai bổ nhào ở trên giường, liều mạng nháy mắt với cậu, còn có bạn nhỏ tò mò nghiên cứu tóc đỏ trên đầu cậu mình: "Có hơi gấp, anh đang ở đâu, để em tới tìm anh."
Lúc trước tình hình nguy cấp, cậu nhờ Tư Quân giúp cậu tranh thủ một ngày, chuyện của ngày sau đó thì cậu phải tự mình giải quyết. Cậu nhóc ngây ngô ở bệnh viện, sáng nào cũng phải lấy máu xét nghiệm, thế thì không tài nào giấu giếm được chuyện chỉ tiêu cơ thể thay đổi. Đến cùng là phải sắp xếp thế nào, cậu phải lập tức có một kế hoạch, tốt nhất là trước tối thì phải mang thằng bé đi.
Còn có vấn đề về khẩu phần lương thực nữa, nếu như kéo đến tối, có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai thằng bé sẽ bị đói.
Hà Dư lại không hề có vấn đề gì: "Vậy em đến đây đi, anh đang ở sở nghiên cứu, em biết chỗ này không?"
"Biết."
Tuy là nói thế, sau khi cúp điện thoại, Hà Dư vẫn gửi vị trí tới, kèm theo số điện thoại của trợ lý. Ý là nếu đến đó mà không liên lạc được thì có thể gọi cho trợ lý.
Người này vẫn chu đáo cẩn thận như trước, Hạ Du Châu vô cùng bội phục.
Sở nghiên cứu, là sở nghiên cứu của Đại học Y, nằm trong trường học. Khoảng cách khá gần không cần phải gọi xe, nhưng đi bộ thì lại hơi xa. Hạ Du Châu nhìn thấy rất nhiều học sinh đi chung xe đạp, cũng học theo tìm một chiếc. Quét mã mở khoá cũng khá tiện, chỉ là xe phơi lâu, yên xe có hơi nóng.
Đội mũ đeo khẩu trang, rút tay vào trong ống tay áo, cưỡi con xe đạp nóng mông, qua lại như con thoi trong sân trường đã lâu không tới.
Nắng gắt cuối thu đưa đến oi bức, khiến cho những chú ve trên ngọn cây khó chịu, đồng loạt lên tiếng hát vang, làm vịnh ngâm cuối cùng trong sinh mệnh. Đường có hai hàng cây hai bên vốn hơi lạnh, vì những tiếng ồn ào này mà chợt khô nóng lên.
"Ây da, anh chạy chậm chút coi, em không che được dù nè." Nữ sinh ngồi phía sau xe đạp ráng giơ dù che nắng lên. Nam sinh đạp xe vẫn còn đang ra sức đạp bàn đạp, ráng thoát khỏi cái bầu không khí oi bức này nhanh một chút. Dù gấp nho nhỏ đung đưa qua lại trong gió, nữ sinh mất thăng bằng liền đụng đầu vào lưng nam sinh.
Nam sinh vì thế mà càng đạp nhanh hơn: "Anh không sợ phơi nắng, em che cho mình là được rồi."
Cô gái giận dỗi, quả thật không che nắng cho nam sinh nữa, gập dù lại chỉ che mặt mình. Đôi tình nhân trẻ ầm ầm ĩ ĩ, vượt qua từ phía sau Hạ Du Châu.
"Tôi không sợ phơi nắng, cậu che cho mình là được rồi." Câu này, cậu cũng từng nói với Tư Quân.
Sân trường Đại học Y rất lớn, từ tòa nhà trường học thứ ba đến tòa nhà trường học thứ hai, phải đi qua đường có hai hàng cây hai bên rất dài này. Nếu như hai tiết liên tục nằm ở hai tòa nhà trường học khác nhau, phải vội vàng chạy như điên mới tới kịp.
Hạ Du Châu không may cũng có một tiết như thế, cũng may cậu có xe đạp, có thể ung dung cưỡi đi, đồng thời còn tàn nhẫn từ chối yêu cầu nhờ chở đi của bạn cùng phòng. "Trời nóng thế, còn nói tôi đèo cậu, muốn nóng chết anh đây hử."
Xế chiều hôm đó, nắng rất gắt, xa xa đã nhìn thấy cây dù đen lớn ở trong đám người, Hạ Du Châu tăng tốc độ chạy tới. "Tư Quân, cậu cũng muốn tới toà nhà hai hả? Lên xe đi, tôi đèo cậu một đoạn."
Vốn chỉ tính chào hỏi thôi, nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp kia, chẳng biết sao mà đầu óc co rút một cái liền muốn chở người ta.
Chắc là cho đến bây giờ thì cũng chưa có ai có cái gan gâu gâu này, nói muốn chở hắn bằng xe đạp, Tư Quân nhìn cái ghế gắn thêm ở phía sau, có chút không biết làm sao.
Xe này là xe đạp leo núi, vốn không thể chở ai khác. Lúc đổi tạo hình cho nó, bạn cùng phòng gắng hết sức thuyết phục cậu ráp thêm một cái ghế vào đằng sau, tiện cho sau này dùng để tán gái, chở bạn gái. Hạ Du Châu cảm thấy rất có đạo lý liền ráp một cái, không nghĩ tới là tên bạn cùng phòng thúi kia là muốn mình ngồi trên đó, dưới cơn nóng giận liền liệt bạn cùng phòng vào danh sách từ chối chở.
Hạ Du Châu nói ra liền hối hận, thật ra không phải là ngại nóng ngại mệt, mà là cậu chợt nghĩ tới, nếu như Tư Quân ngồi phía sau cậu, tối nay đảm bảo trên BBS sẽ xuất hiện tiêu đề thế này.
[Thật đáng sợ, thất bại bình chọn, Hạ Du Châu lại trở thành tài xế cho giáo thảo!]
"Cảm ơn, không cần đâu." Tư Quân khách sáo từ chối.
Thế mà lại từ chối!
Này sao, Hạ Du Châu mặc kệ. Ghế ngồi trên xe của nam thần Nha Khoa trường Y nhà Lão Hạ, bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà người này lại từ chối.
Nếu nói đến đã thuyết phục Tư Quân như thế nào, thì Hạ Du Châu cũng không nhớ rõ nữa, dù sao cuối cùng Tư Quân cũng ngồi trên xe đạp của cậu, khiến cho người trên cả con đường đều nhìn sang. Thậm chí còn có nữ sinh nhỏ giọng thét lên, giơ điện thoại lên chụp hình hai người bọn họ.
Tư Quân giơ dù lên, che đi nắng gắt trên đỉnh đầu hai người.
Hạ Du Châu cảm thấy che dù thì có hơi nữ tính, liền nói một câu: "Tôi không sợ phơi nắng, cậu che cho mình là được rồi."
"Làm sao có thể." Tư Quân nói một câu mang ý không rõ như vậy, nhưng lại không có ý kéo đi, một tay cầm chắc dù đen lớn, che Hạ Du Châu kĩ kĩ càng càng ở trong bóng râm.
Lúc đó cậu cho rằng Tư Quân nói là "Làm sao có thể chỉ che cho mình tôi thôi," cậu thấy người này thật sự rất có lương tâm, còn tốt hơn bạn cùng phòng chó gặm và đoàn trưởng cũng chó gặm nốt. Bây giờ nghĩ lại, cái mà hắn nói hẳn là "Làm sao có thể không sợ phơi nắng được."
Đúng vậy, làm sao có thể. Cậu là huyết tộc, trời sinh đã sợ phơi nắng, chỉ là không nghiêm trọng như trong truyền thuyết thần thoại. Không bị tan chảy, cũng không bị biến thành bụi tro, chỉ là khá đau.
Tư Quân biết hết, ngầm thừa nhận cậu cũng biết. Nhưng trên thực tế, cậu lại chẳng biết gì cả. Bọn họ vẫn cứ anh nói vịt em nói gà, cứ như thế mà còn có thể trở thành người yêu, cũng được xem như là kỳ tích.
Hạ Du Châu ngẩng đầu nhìn ánh nắng lọt xuống qua kẽ lá, lấm tấm chiếu xuống ấn đường khoé mắt, đau ran rát. Chuyện thời niên thiếu đã không thể quay lại nữa, cậu và Tư Quân cũng chẳng thể quay về nữa.
"Hạ tiên sinh phải không?" Ở cửa của sở nghiên cứu, có một người trẻ tuổi mặc đồ nghiên cứu vẫy tay với Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu nhớ gương mặt này, chính là tiểu trợ lý cầm áo cho Hà Dư vào lúc sáng.
"Bây giờ giáo sư đang có một buổi phỏng vấn, anh chờ một chút nhé, sắp xong rồi." Tiểu trợ lý nói đâu ra đấy, vô cùng nghiêm túc, đưa Hạ Du Châu đi lên lầu.
Vào cửa hay lên lầu trong sở nghiên cứu thì cũng phải quét thẻ, không có tiểu trợ lý đón, đúng là Hạ Du Châu không vào được. Đi tới phòng nghiên cứu riêng của Hà Dư ở tầng trệt, ở đây im lặng đến doạ người, tất cả mọi người đi qua đi lại vội vàng, không nói chuyện với nhau mấy.
"Giáo sư của mọi người nghiêm khắc lắm à?" Hạ Du Châu nhịn không được hỏi một câu.
"Nói nghiêm khắc thì cũng không đến mức đó." Tiểu trợ lý cười khổ, "Chỉ là giáo sư không thích cười, nói cũng ít, mọi người ai cũng khá sợ thầy ấy."
Đang nói, đã đi tới trên hành lang dài bên ngoài phòng nghiên cứu. Hành lang này rất rộng, một mặt là tường thuỷ tinh chống tia tử ngoại, trong suốt sáng sủa rất có cảm giác hiện đại, nhưng lại không cảm thấy cái nắng gắt của mặt trời phả mạnh vào người. Hạ Du Châu cởi mũ ra, cũng không thấy đau trên mặt, liền thoải mái hẳn.
Một nhóm người đang vây xung quanh trước bảng triển lãm ở cửa phòng nghiên cứu, nhiếp ảnh gia dùng dụng cụ chụp hình cao cấp đang chụp ảnh cho Hà Dư. Theo như tiểu trợ lý nói, là một tập san tới để phỏng vấn riêng.
"Trang điểm của giáo sư Hà quá hoàn mỹ, thợ trang điểm của chúng tôi không hề có đất dụng võ." Phóng viên của tập san ở bên cạnh ra sức khen, "Nếu giáo sư mà làm livestream trang điểm, chắc chắn có thể hút vô số fan."
Hà Dư thoáng lộ ra chút mỉm cười trước ống kính, nghe nói như thế, nụ cười liền nhạt xuống. Nhàn nhạt liếc mắt nhìn phóng viên, một chữ cũng chẳng đáp.
Phóng viên cực kỳ xấu hổ, nhìn về phía biên tập viên tập san bên cạnh xin giúp đỡ.
Biên tập viên đỡ trán, nhanh chóng xin lỗi Hà Dư: "Xin lỗi giáo sư, cô ấy là người mới."
"Ừ." Hà Dư lên tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Ầy, vẫn là sắc mặt cao quý lạnh lùng thích hợp với giáo sư hơn." Nhiếp ảnh gia chỉ vào tấm hình chụp cuối cùng nói.
Hạ Du Châu im lặng nhìn hình thức Hà Dư chung đụng với người khác. Đàn anh trong ấn tượng của cậu, vẫn là một người dịu dàng có đôi mắt hay cười, trước mặt cậu là thế, trước mặt Tư Quân cũng thế. Thậm chí đối mặt với Chu Thụ nóng nảy ầm ĩ, hắn cũng sẽ cong mắt cười cười rồi khen một câu hoạt bát.
Cho dù phóng viên và nhiếp ảnh gia thì thầm cái gì, ngoại trừ khẽ đẩy kính thì Hà Dư cũng không nói gì thêm. Một trợ lý khác đi đến bắt chuyện, hỏi tập san còn có hình gì muốn chụp không, hắn có thể dẫn đi chụp. Giáo sư bề bộn nhiều việc, không thể tiếp tục tiếp đãi nữa.
Người của tập san vô cùng hiểu, cảm ơn Hà Dư đã phối hợp, liền theo tiểu trợ lý đi chụp chỗ khác.
Hà Dư cởi âu phục dùng để chụp hình ra, lộ ra áo sơ mi mềm màu đỏ rượu. Quay đầu nhìn thấy Hạ Du Châu đứng ở chỗ sáng, lập tức nhấc chân đi đến, gỡ cặp kính không gọng lạnh lùng xuống, lộ đôi đôi mắt cười dịu dàng: "Em đến rồi à, vừa vặn cũng tạm dừng một lát, chúng ta qua bên kia uống ly trà đi."
Trong sở nghiên cứu cũng có chỗ uống trà, ngay trên hành lang dài có tường thuỷ tinh, có đặt mấy cái ghế sô pha và bàn nhỏ.
"Em mới quay về đã liên luỵ em dính đến một đống chuyện, thật sự xin lỗi. Hẳn nên sớm phải mời em uống ly trà tâm sự." Hà Dư rót một ly trà nóng cho Hạ Du Châu, dịu giọng nói.
"Học sinh của anh giờ là con em." Hạ Du Châu đi thẳng vào vấn đề, không nháy mắt nhìn chăm chú vào Hà Dư.
Bàn tay rót trà của Hà Dư dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn cậu, một lát sau, bỗng nhiên cười rộ lên: "Mặc dù hơi đoán được, nhưng nghe em nói thế thì anh cũng rất kinh ngạc, thế mà em thật sự có năng lực sơ ủng à?"
Câu này lại khiến Hạ Du Châu ngây ngẩn cả người: "Anh không biết sao?"
Hà Dư đưa ly cho cậu: "Anh đoán thôi, nhưng cũng không chắc chắn. Lúc đầu khi gọi cho em, thật sự là chỉ muốn em hiến tuỷ thôi."
Hạ Du Châu: "..."
Hà Dư thấy cậu không tin, lại giải thích thêm một câu: "Nhà em là thị tộc lánh đời, tuy là lúc trước anh có tò mò, nhưng không thể hỏi nhiều, huống chi sơ ủng cũng là năng lực đã thất truyền."
Hạ Du Châu: "Đây là cái quy tắc gì thế?"
Hà Dư cười khổ: "Giớt luật của huyết tộc."
/Hết chương 14/
Tác giả:
Vội đi ra ngoài, không viết tới đoạn muốn viết, tức quá!
Tư Quân sống trong trí nhớ: Tôi cũng tức nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT