Thiệu Mặc Sâm ước gì có thể gói cậu mang về khách sạn, nhưng người khác còn chưa tha cho anh đi.

"Anh Thiệu, tới nhảy một bài đi."

"Đúng vậy đúng vậy, mau tới nhảy một bài đi." Một đám người bắt đầu yêu cầu.

Bạch Trạch cũng cười nói. "Đã lâu không thấy ảnh đế nhảy rồi."

Thiệu Mặc Sâm đang muốn từ chối, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên, biết thời biết thế gật đầu đồng ý.

Đám nghệ sĩ này cũng biết điều, nhường chỗ cho Thiệu Mặc Sâm, ngọn đèn chiếu xuống, có người đoạt lấy vị trí của tay trống. Thiệu Mặc Sâm mặc áo sơ mi đen, ống tay áo vén tới khuỷu tay, khuya cổ áo bị anh cởi ra, giày da dưới chân đạp lên nhịp trống, hông dẻo dai rắn chắc, chân móc ra những đường nét uyển chuyển.

Bạch Trạch không hò hét, yên lặng nhìn anh chằm chằm, cậu đã biết từ lâu, Thiệu Mặc Sâm trời sinh thích hợp đứng trên sân khấu, đôi khi cậu thấy thật đáng tiếc, có đôi khi cũng sinh ra ý nghĩ tối tăm, điên cuồng - người đàn ông này chỉ có thể thuộc về tôi. Bạch Trạch muốn giấu anh đi, muốn mị lực của anh, tuấn tú của anh chỉ có mình cậu được ngắm.

Lời nói vừa rồi của Lê Duyệt khiến cậu không khống chế được bản thân, may thay có ly rượu của Thiệu Mặc Sâm dập tắt đi tức giận trong lòng.

Bạch Trạch cảm thấy mình bất hạnh, bất hạnh vì bản thân chưa một lần chiến thắng được lý trí của bản thân, còn dùng ống kính để đưa Thiệu Mặc Sâm lên đỉnh cao.

Đương nhiên, song hành với bất hạnh còn có may mắn, may mắn rằng trong mắt người kia cả đời này cũng chỉ có mình cậu...

Thiệu Mặc Sâm vừa nhảy vừa tỏa ra hormone nam tính hấp dẫn mọi người, ánh mắt xuyên qua đám người rơi vào bóng dáng xa xa kia.

- Thích không?

Thiệu Mặc Sâm dùng khẩu hình nói với cậu.

Bạch Trạch đột nhiên nở nụ cười đứng dậy, đẩy mọi người ra rồi đi về phía anh trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tới trước mặt Thiệu Mặc Sâm, anh làm một động tác với tay trống, nhịp trống chậm lại.

- Thích không?

Bạch Trạch cởi ra một cái khuy áo, trên mắt không đeo kính, ánh mắt đã trở nên mê ly, mắt phượng nhìn anh một lúc lâu, lông mi nhỏ dài thỉnh thoảng lại chớp chớp.

Thiệu Mặc Sâm kéo gần khoảng cách hai người, trong hơi thở còn mang theo mùi trái cây, giọng nói khàn khàn. "Thích"

Bạch Trạch hơi lùi lại, lòng bàn chân đạp lên nhịp trống, tứ chi giao nhau, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, vừa xa vừa gần, động tác thay đổi liên tục, người xung quanh nhìn hai người giống như đang battle, khung cảnh này hiếm lắm mới thấy, ai nấy đều cầm di dộng đứng lên quay video.

Nếu như dùng lời nói của Bạch Trạch để diễn tả, có một từ phù hợp với hành động bây giờ của hai người - tán tỉnh.

Hai người lướt qua nhau, Bạch Trạch nghe được giọng nam nói. "Thật sự muốn nhốt em trong nhà, chỉ anh mới có thể ngắm."

Bạch Trạch kéo cổ áo anh, ánh mắt nhìn vết hôn nhàn nhạt dưới cổ áo, hầu kết khẽ chuyển động. "Em cũng thế, phải làm sao đây?"

"Thiệu Mặc Sâm, quay xong bộ phim này chúng ta tới một hòn đảo không người đi. Chỉ em mới có thể ngắm anh." Bạch Trạch nói.

Giống như một mồi lửa thiêu rụi đáy lòng Thiệu Mặc Sâm, dù cháy rực vẫn cứ phải kiềm chế ham muốn, Thiệu Mặc Sâm lôi Bạch Trạch ra ngoài, nói với mấy người khác. "Tôi và đạo diễn Bạch đột nhiên nghĩ tới vài chi tiết trong kịch bản cần phải thay đổi, hôm nay mọi người chơi thoải mái đi, video quay được vừa rồi không được phép đăng lung tung."

Bạch Trạch cười yếu ớt khiến cho không ít người trợn tròn mắt. "Ừm, mọi người cứ chơi đi, đừng bị chụp được là được. Chúng tôi có việc phải đi trước."

Lê Duyệt muốn đi theo, bước chân của Thiệu Mặc Sâm rất nhanh, vài giây sau hai người đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

"Aizz, thì ra tình cảm hai người họ thực sự tốt, mình gây thù với bạn tốt của anh ấy rồi..."

"Thì ra cậu cũng bị mấy tin trên báo lừa sao?" Liễu Mạn Tinh cười hì hì nói.

"Ah! Chị Mạn Tinh, chị cũng ở đây sao?" Lê Duyệt cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Mời cậu một ly." Liễu Mạn Tinh giơ ly rượu trong tay lên.

Lê Duyệt nhìn màu sắc trong ly, từ hồng đổi thành lam, cuối cùng là trắng. "Rất đẹp...Cocktail này tên gì?"

Liễu Mạn Tinh xoa xoa gò má, ánh mắt mông lung. "Buông tay."

Lê Duyệt sửng sốt, Liễu Mạn tinh nở nụ cười, lên tiếng. "Cậu uống đi. Uống rồi sẽ biết."

Hương vị rất nồng, Lê Duyệt không hiểu về rượu, bỗng nhiên cảm thấy cuống họng mình sắp cháy rồi, vài giây qua đi, mùi vị bạc hà xen lẫn mùi chanh tỏa ra khiến con người tỉnh táo hơn, sau cùng còn có cả một chút ngọt.

"Rượu này rất thú vị, đúng không?" Liễu Mạn Tinh phất tay, lâu rồi không đi tới những nơi này, cô không quen nữa.

Liễu Mạn Tinh nắm chặt áo gió, trời đã về thu rồi, quay xong bộ phim này cô phải ở nhà làm mèo cả mùa đông mất thôi...

Cô hơi nhớ cái lò sưởi nhà mình rồi.

***

Dọc đường đi, Thiệu Mặc Sâm vẫn cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc kia, bước chân như bay, người nào nhìn thấy đều cho rằng hai người gây gổ. Bạch Trạch sờ sờ mũi mình một cái, không nhịn nổi nữa rồi.

Đừng nói Thiệu Mặc Sâm, lửa trên người cậu cũng bị đốt lên rồi, hai người nhìn thẻ phòng, cảm thấy đã mấy thế kỷ trôi qua rồi.

"Cạch -"

***

Phút chốc đóng cửa lại, Bạch Trạch bị anh đặt trên cửa, hàm dưới bị người ta nắm chặt, xung quanh Bạch Trạch đều là hơi thở của Thiệu Mặc Sâm, giữa môi lưỡi hai người còn có thể nếm được mùi máu tanh.

"A.." Bạch Trạch ngẩng cổ lên, thừa nhận cơ thể của Thiệu Mặc Sâm, hai tay của hai người mò mẫm trên quần áo đối phương, trong đầu Bạch Trạch lóe lên suy nghĩ - may mà không mặc bộ quần áo thêu hoa mẫu đơn kia. Một lát sau, hai người đã bị trói chặt một chỗ.

Thiệu Mặc Sâm ném quần áo mình xuống đất, lại để lại chiếc áo sơ mi trắng trên người Bạch Trạch, vạt áo hơi mở, nửa người dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen.

Thiệu Mặc Sâm đặt cậu ở trên cửa, bàn tay mò mẫn cái đùi trắng nõn rồi thuận thế sờ lên.

Bạch Trạch hít sâu một hơi, Thiệu Mặc Sâm như con sói đói hung mãnh thịt cậu, cởi sạch quần áo hai người rồi bắt đầu làm thịt.

Ngón tay thon dài trượt vào quần lót Bạch Trạch, nhẹ nhàng khiêu khích, khiến vải vóc ướt đẫm.

"Ah..ha." Bạch Trạch không nhịn được, ôm chặt thắt lưng anh, ước gì có thể chui vào trong ngực anh. Hơn mười năm vành tai và tóc mai chạm nhau, cậu nhắm mắt lại cũng có thể tìm thấy điểm mẫn cảm của Thiệu Mặc Sâm.

Mang tính trả thù mà cắn nhẹ hầu kết anh một cái, Bạch Trạch cười nhẹ, ngón tay lướt xuống bên dưới bắt đầu tuốt động dục vọng của anh. Thiệu Mặc Sâm đầu đầy khoái cảm, cố gắng nói. "Thuốc bôi trơn..."

Bạch Trạch hôn lên môi của anh, khẽ nói. "Vào đi...Anh nhìn xem...ướt rồi." 

Lý trí của Thiệu Mặc Sâm bay lên chín tầng mây, đè cậu lên tường, lỡ như có người hỏi tại sao cửa phòng lại rầm rầm như thế, bọn họ sẽ bảo không biết.

"Đứng có được không?" Thiệu Mặc Sâm phát hiện bản thân vẫn phải giữ phong độ đàn ông.

Bạch Trạch kéo tay anh ra phía sau.

Phong độ đàn ông? Đó là gì? Ăn được không? Lúc này trong đầu Thiệu Mặc Sâm chỉ có Bạch Trạch.

Hai người rõ cơ thể đối phương như cơ thể chính mình, đầu ngón tay Thiệu Mặc Sâm lướt tới đau cũng khiến Bạch Trạch rên rỉ, giọng anh khàn đi. "Sao lại d*m như thế?"

Khóe mắt Bạch Trạch ửng hồng, ngoài oan ức ra còn là khoái cảm khó nhịn. "...Nhanh lên chút."

"Là vì anh đúng không?" Đầu ngón tay Thiệu Mặc Sâm mò tới miệng huyệt nhăn nheo."

"Là...là vì anh." Đầu Bạch Trạch là một mảnh trắng xóa.

Thiệu Mặc Sâm không nhịn nổi nữa. "A...a" để Bạch Trạch quấn trên người mình, khóe mắt cậu bởi vì va chạm mạnh mà chảy ra nước mắt sinh lý.

"Ở đây sao? Hay là đây?"

Bạch Trạch nói không nên lời, lắc đầu, cả người ửng hồng.

"Mạnh miệng..." Thiệu Mặc Sâm im dấu hôn lên người cậu. "Anh còn hiểu cơ thể em hơn em."

Bạch Trạch đốt lửa dục trên người Thiệu Mặc Sâm, dạp mãi cũng không tắt, bên tai còn bị người nào đó ép buộc nghe lời nói lưu manh.

A a...A..." Thiệu Mặc Sâm ôm chặt cậu, vuốt ve tấm lưng run rẩy của Bạch Trạch khi tới cao trào.

"Không được... A..."

Bạch Trạch cảm giác được Thiệu Mặc Sâm đang ra vào trong cơ thể mình. "A a...Không được."

"Bảo bối, đây là gì?" Đầu ngón tay Thiệu Mặc Sâm khảy vệt nước.

Bạch Trạch chôn mình trong bả vai anh. "Nhanh chút.!"

"Tuân lệnh." Giọng nói Thiệu Mặc Sâm mang theo ý cười. "Đạo diễn của anh."

Chuyện sau đó Bạch Trạch không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ hai người lăn từ tường lên giường, lại từ giường lăn tới phòng tắm, sau đó lại quay về giường. Cuối cùng hai người cũng ngừng lại, ngay cả một ngón tay của mình Bạch Trạch cũng không nhấc lên được nữa.

Thiệu Mặc Sâm ôm cậu trong ngực, hôn lên mắt cậu. "Em nói xem sao anh lại yêu em như vậy, có phải em hạ cổ độc trên người anh không?"

Cậu ôm cục tức mà nghĩ, em cũng muốn biết sao lại thích anh như thế.

Bởi vì mệt mỏi, cậu chỉ có thể nói nửa cậu sau cùng. "....Thích anh..."

Thiệu Mặc Sâm cười dịu dàng, tháo chiếc nhẫn trên cổ Bạch Trạch xuống rồi đeo vào ngón áp út cho cậu, cúi đầu hôn một cái. "Ngủ ngon, bảo bối của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play