Edit: Suzu Adelia

*****

“Cái gì đây? Cầm lấy làm lại cho tôi!”

Tiếng tức giận từ văn phòng tổng giám đốc, người bên ngoài cũng im lặng như ve sầu vào đông, không dám phát ra tiếng động nào.

Từ khi tổng giám đốc nghỉ phép một tuần xong thì hắn giống như sinh bệnh nặng vậy. Không nói đến tiều tụy đi nhiều, tính tình cũng trở nên rất nóng nảy, động một tí là tức giận. Toàn bộ công ty, từ trên xuống dưới đều xoay quanh một cỗ áp suất thấp, ai cũng cụp đuôi như chim cút, nỗ lực giảm đi cảm giác tồn tại, không ai dám xui xẻo động chạm phải tổng giám đốc.

Cố Tây Thâm từ bên trong mở cửa văn phòng ra, hắn vắt áo khoác lên tay, nổi giận đùng đùng đi vào thang máy. Nhìn thang máy đi xuống, tất cả mọi người trong công ty đều khẽ thở phào.

“Má ơi, hù chết tôi rồi. Thời gian này tổng giám đốc ăn phải thuốc nổ sao? Thư ký Trần, nếu không anh bảo tổng giám đốc nghỉ phép đi. Dù sao tổng giám đốc cũng xử lý được việc của công ty khi ở nhà được, chứ ngày nào cũng tới công ty nổi giận làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của rất nhiều người.”

Thư ký Trần cười khổ. Làm thư ký tổng giám đốc, anh mới là bia đỡ đạn che chắn khói lửa nơi tiền tuyến, nào có lá gan dám kiến nghị —— tổng giám đốc, ngài đừng tới công ty nữa, ở nhà làm việc đi.

“Thời gian trước tổng giám đốc bị bệnh, cơ thể không tốt. Mọi người thông cảm chút, làm tốt việc của mình là được, đừng chọc ngài ấy tức giận.” Thư ký Trần khuyên nhủ.

“Cố Tây Thâm.”

Cố Tây Thâm vừa xuống dưới lầu công ty liền bị người ta gọi tên. Hắn quay đầu lại thì thấy Giản Nhu.

Sau khi hắn bị Tô Dao cầm tù chà đạp, mỗi giây mỗi phút hắn chỉ nghĩ tới việc trả thù lại Tô Dao thì sao có thể nghĩ tới tình yêu gì đó. Lần gặp lại Giản Nhu này giống như đã qua mấy đời, hắn suýt đã quên mất cô gái này.”

Gian Nhu đi tới, cười nói, “Em vừa ra khỏi tiệm cà phê thì nhìn thấy bóng dáng giống anh, quả nhiên là ——”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị Cố Tây Thâm ngắt lời, “Anh có việc, phải đi rồi.”

Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư gì đối với Giản Nhu rồi. Vốn dĩ cũng chỉ là yêu mà không thể có. Gặp lại cô lần nữa, hắn phát hiện cô cũng không khác mấy ả đàn bà ham tiền, tâm hắn sớm đã không còn động như trước.

Hiện giờ đầu óc hắn chỉ toàn là làm sao để giải quyết Tô Dao, càng không có tâm tư đối phó với Giản Nhu.

Sắc mặt Giản Nhu trắng bệch. Cô không nghĩ rằng mình giả vờ vô tình gặp hắn sẽ nhận được kết quả này. Vốn dĩ cô đã nghe thấy tiếng hắn cùng người khác lên giường, định từ bỏ nhưng vẫn không cam lòng mà muốn vãn hồi lại một chút. Kết quả là cô đợi hơn một tháng, thật vất vả mới có thể “vô tình” gặp hắn, nhưng lại bị hắn đối xử tuyệt tình lãnh khốc cho có lệ.

Cố Tây Thâm vội vã rời đi, lái xe trở về biệt thự.

Biệt thự đứng tên của hắn có rất nhiều, hắn hoàn toàn không muốn trở về nơi đó nhưng không thể. Video ngắn quay hắn còn nằm trong tay Tô Dao, không tiêu hủy thì cuộc sống hàng ngày của hắn khó yên ổn.

Trong vườn hoa, Tô Dao mặc váy ren trắng dài, ngồi trên xích đu. Mái tóc hơi uốn cong như rong biển dài ngang eo, nhẹ nhàng rối bù sau lưng.

Phía sau lưng cô là bức tường lớn đầy hoa tường vi đỏ như máu tùy ý nở rộ. Mái tóc đen, chiếc váy trắng, màu hoa đỏ máu, những màu sắc rực rỡ như thế nhưng cũng chỉ làm nền cho cô.

Làn da cô rất trắng, gần như trong suốt, không tì vết. Khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn hơn bàn tay mấy, đôi mắt cô hắc bạch phân minh, trong suốt như lưu li, lông mi dài, dày, cong vút, tinh xảo như búp bê Tây Dương. Môi cô rất đẹp, đỏ mọng như màu chu sa, so với tường vi đằng sau lưng còn đẹp hơn, khiến cho người ta muốn hôn lên.

Rõ ràng vẫn là gương mặt kia nhưng so với quá khứ thì nay càng thêm yêu mị, đẹp đến rung dộng lòng người.

Lúc này, cô đang cầm một tập thơ, lần này là tiếng Đức, đọc vô cùng nhàn nhã. Ngữ điệu thong thả kéo dài, mang theo sự lười biếng của con gái. Nếu là trong mắt nghệ sĩ thì chắc chắn sẽ là một bức họa quyển (1) vô cùng đẹp. Nhưng trong mắt Cố Tây Thâm, hắn chỉ thấy cô bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong lại như ác ma.

“Anh về rồi.”

Tô Dao đọc xong một bài thơ rồi mới ngẩng đầu về phía Cố Tây Thâm đang đứng, tươi cười đến xinh đẹp lại ngọt ngào.

Cố Tây Thâm không nhịn được mà nổi da gà, nghiến răng nghiến lợi trừng cô, “Tôi-về-rồi!”

Tô Dao thong thả đứng dậy, gấp sách lại ôm ở trước ngực, váy dài đến mắt cá chân, lúc cô đi thì giống như bông hoa đang nở rộ.

“Vậy thì ăn cơm đi.”

Cơm chiều vô cùng nhiều món, là do một dì giúp việc trước kia Cố Tây Thâm mời về. Dì giúp việc bị câm điếc nhưng nấu ăn rất ngon, hắn chỉ nhìn trúng dì bị câm điếc nên mới mời về nấu ăn ở đây. Trước hắn cầm tù Quý Tô Dao, hẳn không muốn người khác biết cho nên làm nơi này giống như ngục giam, chỉ có dì giúp việc câm điếc.

Có điều tất cả những thứ này lại trở thành nơi giam chính hắn đến khốn đốn.

Cố Tây Thâm căm hặn gắp một miếng thịt cá lên. Cá Lư hấp, món “tủ” của dì giúp việc.

Thường thì hắn rất thích nhưng hôm nay món này lại trở nên tanh đến khó nuốt, làm hắn nhịn không được mà nôn khan một cái.

“Hôm nay đồ ăn thế nào đây!? Tanh thế này ăn kiểu gì!?”

Hắn không nhịn được mà nổi cáu nhưng dì giúp việc căn bản là không nghe được, chỉ có Tô Dao nghe được thôi. Động tác của cô ưu nhã, không nhanh không chậm mà ăn xong rồi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tây Thâm, ánh mắt ôn nhu như nước, “Anh nôn nghén thôi, không liên quan đến dì.”

Cố Tây Thâm:???

Hắn không kịp phản ứng, “Nôn nghén?”

“Phải, anh mang thai, chừng một tháng rồi. Có vẻ anh nôn nghén thể chất, sau này khả năng là không ăn được mấy món nặng mùi rồi. Nhưng dù sao cũng phải ăn cơm, dù sao trong bụng anh còn có một đứa bé.”

Sét đánh giữa trời quang!

Ánh mắt Cố Tây Thâm dại ra nhìn đôi môi đỏ mọng của Tô Dao khép khép mở mở. Từng chữ cô nói hắn đều hiểu nhưng hợp chúng lại thành một sao hắn lại không nghe rõ?

Đàn ông mang thai? Quả thực là trò đùa lớn!

Cố Tây Thâm mặt không đổi sắc, cứng đờ nhìn chằm chằm vào cô, “Cô đùa sao? Chuyện này không hài đâu.”

Tô Dao nhìn hắn, cười như không. Hắn nhìn cô như vậy, trong lòng bồn chồn, vẻ mặt cũng hoảng loạn, “Cô, là cô làm đúng không? Cô làm gì với cơ thể tôi rồi!”

“Chả làm gì, chỉ làm anh mang thai thôi. Người khác sinh con có thể không phải con anh nhưng tự mình anh sinh ra thì nhất định là của anh rồi. Như vậy thì anh cũng yên tâm đúng chứ?”

Tô Dao nói qua loa.

Trong sách, nam chủ hiểu lầm cái thai là của nam phụ, không nghe Quý Tô Dao giải thích đã mang cô lên bàn giải phẫu, phá thai.

Chậc chậc, nếu đã không yên tâm như vậy thì tự mình sinh luôn đi.

Đây chính là công nghệ đen cô dùng 300 tích phân để mua nha!

Không để ý tới vẻ mặt như bị sét đánh của Cố Tây Thâm, Tô Dao lại nói, “Nào, anh ngoan chút đi, sinh con của chúng ta thật tốt, bằng không thì đoạn video full HD, quay 360 độ kia sẽ bị lan truyền khắp thế giới. Tôi nói vậy thôi, Cố tổng giám đốc cũng không mong người khác nhìn thấy cơ thể mình nhỉ? Chỉ cần sinh con xong, video gốc sẽ đưa cho anh. Như vậy là có lời rồi đúng chứ?”

“Anh mang thai nhưng cũng có thể ở nhà làm việc, chỉ cần không ra khỏi nhà là không ai biết anh mang thai cả. Chỉ có chừng 10 tháng, không 8 tháng thôi! Sinh con xong, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo, không có đoạn video kia, không có con, anh vẫn có thể làm tổng giám đốc bá đạo, không có gì ảnh hưởng cả. Anh nói xem?”

Không biết từ khi nào mà Tô Dao đã ngồi bên người hắn, tay đeo bao tay trắng mà nhẹ nhàng vuốt ve mặt Cố Tây Thâm, giống như đang mê hoặc hắn mà nỉ non bên tai hắn.

Cố Tây Thâm muốn nói không nhưng hắn có lựa chọn sao? Hoàn toàn không.

Lúc thư ký Trần nhận được điện thoại của Cố Tây Thâm còn không dám tin.

Chẳng lẽ lời cầu nguyện của cả công ty đã bị tổng giám đốc nghe thấy? Nếu không làm sao lại đột nhiên nghỉ phép? Còn ngày tổng giám đốc về công ty thì anh cũng không biết. Mọi việc Cố Tây Thâm đều làm trên máy tính, có gì cần hắn ký tên thì bảo trợ lý đưa đến biệt thự, ngay cả họp cũng họp qua video.

Dù sao thì như này cũng được, cuối cùng cũng không cần đối mặt với bao thuốc nổ mỗi ngày.

Trong thời gian Cố Tây Thâm mang thai, cuộc sống Tô Dao rất dễ chịu.

Ngày nắng thì cùng Cố Tây Thâm tản bộ, ngồi xích đu đọc thơ cho đứa trẻ trong bụng hắn. Ngày mưa thì ngồi trên ghế bập bênh trước cửa sổ sát đất nghe mưa nghe nhạc hoặc vẽ tranh.

Dì giúp việc nấu cơm rất ngon, việc nhà cũng làm rất nhanh nhẹn, cái gì cũng không cần nhọc lòng. Mỗi ngày nhìn đứa trẻ lớn lên trong bụng Cố Tây Thâm thêm một chút, cô thấy rất vui.

Nhưng Cố Tây Thâm thì không vui. Sau khi hắn xác định là mình mang thai, hắn mỗi ngày một u ám thêm, phẫn nộ cùng bạo ngược tra tấn hắn không ngừng. Hơn nữa nôn nghén cũng làm cơ thể hắn gầy đi. Thậm chí hắn còn nghĩ nếu thân thể không tốt, đứa bé sẽ biến mất.

“Không thể nha, chỉ cần cái thai không còn, đoạn video full HD kia sẽ được đăng lên group chat của công ty anh, gửi cho bạn bè anh và cả đối thủ một mất một còn của anh nữa. Cho nên ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng có làm loạn.”

Cố Tây Thâm tức đến hộc máu, không thể không tiếp thu sự uy hiếp của cô, hắn ăn vào lại phun ra rồi lại ăn, chỉ muốn ép buộc mình phải ăn tiếp.

Rất nhanh, bụng hắn đã phồng lên như khinh khí cầu

Nôn nghén còn đỡ nhưng bệnh phù, rút gân, nước tiểu liên tục kéo đến. Hắn còn không dám đi xem bác sĩ. Thứ nhất là sợ mất mặt, bị người ta kéo ra ngoài giải phẫu liền lớn chuyện.

Người phụ nữ kia rõ ràng biết y thuật nhưng chỉ nói cho hắn cái này là bình thường, thai phụ ai cũng thế cả.

Không chỉ thế, hắn vừa mang thai thật khó khăn lại còn phải làm việc kiếm tiền! Quý Tô Dao kia trừ ăn nhậu chơi bời thì cái gì cũng không làm! Hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào cặn bã thế!

Lần họp qua video trước, hắn nghe thấy người nói hắn béo lên, sau đó hắn còn không dám họp qua video. Hắn đã từng là một tổng giám đốc bá đạo đẹp trai lại lắm tiền, giờ hắn lại xấu còn béo, thân mình vụng về đến mức còn không thấy nổi bậc thang.

Hắn ủy khuất muốn khóc!

Lúc này, hắn cũng chỉ có thể thầm chửi rủa Tô Dao, thề nhất định phải làm cô đẹp mặt.

Đối với việc này, Tô Dao không để ý, chỉ cần hắn không làm đứa bé bị thương thì sao cũng được.

Tám tháng trôi qua không nhanh cũng chẳng chậm nhưng đối với Cố Tây Thâm thì là thời gian dài đằng đẵng. Lúc Cố Tây Thâm nghe thấy Tô Dao nói đã đến lúc sinh mổ, hắn mừng suýt khóc.

“Không, không đẻ tự nhiên sao?”

Tô Dao làm vẻ mặt một lời khó nói nhìn hắn. Quả nhiên người mang thai như ngốc ba năm.

“Anh có công năng đó sao?”

Cố Tây Thâm câm miệng, não hắn úng nước rồi mới có thể hỏi như thế!

“Cô chắc là cô làm được không? Độ nguy hiểm có cao không? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cô vẫn phải giữ lời!”

Trước lúc gây tê, Cố Tây Thâm cứ lải nhải suốt làm Tô Dao hạn hán lời. Nhưng cô nhìn thấy Cố Tây Thâm bụng cao ngất năm trên bàn mổ, tự dưng có chút thông cảm là sao nhỉ?

Trong đầu lại hiện lên ít hình ảnh nguyên chủ nằm trên bàn mổ bị đào tử cung lấy thai ra vô cùng thê thảm, chút thông cảm với Cố Tây Thâm bị cô ném ra sau đầu. Cố Tây Thâm bị gậy ông đập lưng ông (2) thôi, không có gì đáng để ý.

Lúc sau khi Cố Tây Thâm tỉnh lại, thuốc gây tê chưa hết tác dụng nên hắn không thấy đau, chỉ nhìn thấy cái bụng trước cao ngất giờ co lại còn nửa và nửa còn lại là mỡ. Đống mỡ này biến mất cũng phải nhờ hắn rèn luyện. Hắn lại chửi rủa Tô Dao lần nữa rồi mới chậm rãi xoay người xuống giường.

Dưới lầu, một tay Tô Dao ôm em bé, một tay cầm bình sữa trẻ em. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nhúm nhúm lại hồng hồng như đít khỉ của đứa bé, tâm tình Cố Tây Thâm vô cùng phức tạp.

Hắn có con của chính mình hẳn là nên rất vui nhưng nghĩ tới đứa bé kia là do mình phải mang nặng đẻ đau 10 tháng, hắn liền có cảm giác một lời khó nói hết.

Tô Dao ngẩng đầu nhìn hắn, “Tuy rằng trước kia chưa có chuyện đàn ông sinh con nhưng chắc là phải ở cữ giống phụ nữ, anh nhớ chú ý.”

Chú ý cái rắm! Thần con mẹ nó ở cữ!

*****

(1) Bức họa quyển: bức tranh cuốn thời xưa.

(2) Nguyên văn là “vừa báo còn vừa báo”, Suzu không rõ lắm nên để thành “gậy ông đập lưng ông”.

*****

Suzu: Mới đào hố bộ "Xuyên thành người mẹ may mắn của nhân vật phản diện", cầu ủng hộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play