Lâm Ngộ An tạm thời chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy phần thịt dưới ngón tay thon dài kia có hơi thô ráp, là một đôi bàn tay tốt.
Ngón tay hơi lạnh lướt qua bụng cậu, nhẹ nhàng bóp một cái, giống như là đang cảm thụ cảm xúc ra làm sao, bên tai còn có hơi thở ấm áp, Hàn Đông Dương ghé vào lỗ tai cậu, giọng dịu dàng: "Cục cưng."
Lâm Ngộ An: "..."
Câu này chặn lại tất cả lời nói tiếp theo của Lâm Ngộ An ở trong cổ họng, trong đầu giống như là một bình nước sôi kêu phừng phực.
Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hàn Đông Dương, chồng cậu đang nghiêng đầu chôn trên vai cậu, lỗ tai đã đỏ như máu, Lâm Ngộ An ngẩn ra, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, ôi đây là cái vẻ ngon trai làm thèm ăn gì thế này!
Chẳng lẽ là tổ sư gia biết cậu ăn không no, nên giờ tổ sư gia muốn thưởng cho cậu một phần cơm sao.
Lập tức cảm thấy ô-xy trong phòng khách hơi thiếu, Lâm Ngộ An vội vã hít sâu một hơi, chuẩn bị đè cái bàn tay đang làm mưa làm gió trên người cậu lại, để nói chuyện quan trọng hơn.
Kết quả, Hàn Đông Dương còn nghịch ngợm hơn cậu, xoẹt một cái trượt đến chỗ dạ dày rồi xoẹt một cái quay về bụng, giống y như một con cá bơi lội trong nước.
Lâm Ngộ An: "?"
Hàn Đông Dương, cậu có biết cậu đang đùa với lửa hay không, để tôi nói cho cậu biết, cậu đùa với lửa sẽ tự đốt mình đó.
Cắn răng muốn nhịn xuống, nhịn xuống, phải nhịn.
Không được, có hơi nhịn không nổi ——
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cứu vớt cậu, hai người đều hơi kinh ngạc, tay Hàn Đông Dương dừng lại.
Trên màn hình điện thoại đặt ở một bên, hiển thị hai chữ to: Thi Gia.
Tầm mắt của Lâm Ngộ An biến thành hai thanh kiếm sắc bén trừng điện thoại, lúc này Thi Gia gọi điện thoại tới làm gì chứ, cầm điện thoại lên, ra hiệu nói Hàn Đông Dương tạm dừng, ý nói phải nghe điện thoại.
Sau đó đứng lên, cảm thấy quần mình hơi lỏng lỏng, cũng không nghĩ xem có chỗ nào không đúng, vừa cài cúc áo lại vừa tới sân thượng nghe điện thoại.
Lâm Ngộ An: "Gọi gì vậy, tôi mới ăn cơm xong... Cậu không lo nghỉ ngơi đi, chạy ra ngoài làm gì?"
Lâm Ngộ An: "Không phải mới gặp cậu à, bây giờ không nghĩ ra được... Cậu đừng có mà dùng chiêu giống nhau để uy hiếp thôi nha!"
Lâm Ngộ An: "A, có thể tin cậu, cậu có cái chiêu gì mà tôi còn không biết sao..."
Lâm Ngộ An đi tới sân thượng nghe điện thoại, dùng chân đá đá cục gạch trên đất, lại quay đầu lại nhìn Hàn Đông Dương ngồi trên sô pha ở xa xa, cách xa như thế mà cậu còn thấy được chân mày mới nãy còn giãn ra của chồng cậu giờ đây đã từ từ nhíu lại.
Bỗng chạm mắt nhau, Lâm Ngộ An cười một cái, vẻ mặt Hàn Đông Dương muốn nói lại thôi, vừa đau lòng vừa thương hại nhìn cậu.
Lâm Ngộ An dời tầm mắt, nói với đầu bên kia điện thoại: "Sáng nay tôi đã đi kiểm tra rồi, lúc nãy đang tính nói cho cậu ấy biết thì cậu đã gọi đến... Bây giờ tôi không thể uống rượu... Được, giờ tôi đi nè, sao cậu chẳng nói sớm một chút, biết vậy nãy tôi không ăn rồi... Được, bái bai."
Cúp điện thoại, đi vào nhà, cậu còn chưa lên tiếng, chồng cậu liền nói: "Anh muốn ra ngoài à!"
Trong giọng nói trong veo kia mang theo vài phần đau lòng khó thể nói ra.
Lâm Ngộ An không chú ý tới nét mặt của Hàn Đông Dương, cười cười, giơ tay nhéo nhéo mặt của Hàn Đông Dương: "Ừ, tôi có một người bạn, muốn tôi ra ngoài bây giờ, sẽ đi ăn một bữa."
Hàn Đông Dương nhìn nụ cười của cậu, lông mày dài hơi nhíu lại: "Vậy, vậy tôi đi chung với anh."
Lâm Ngộ An kinh ngạc, chợt nhíu mày.
Ánh mắt Hàn Đông Dương tôi tối, giống như là đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng đứng phạch lên, trịnh trọng nói: "Được, để tôi đi chung với anh, anh chờ tôi chút, tôi đi thay quần áo."
Lâm Ngộ An còn chưa lên tiếng, Hàn Đông Dương cũng đã bước nhanh lên lầu, để lại Lâm Ngộ An chẳng hiểu ra sao ở phòng khách.
Rất nhanh thì Hàn Đông Dương đã thay đồ xong, từ việc nhỏ cũng có thể nhìn ra, trong lúc thời gian ngắn thế này mà hắn vẫn còn muốn ăn diện chút.
...
Trước khi ra cửa, Lâm Ngộ An lại hơi chần chừ nhìn Hàn Đông Dương đã thay quần áo xong, mấp máy môi, nói: "Ừm thì, cậu muốn cùng đi thật à?"
Hàn Đông Dương hít một hơi thật sâu, nhìn sắc mặt khó xử của Lâm Ngộ An, lại dịu dàng xoa xoa đầu cậu, nói kiểu không cho từ chối: "Chúng ta đi thôi!"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An tự ôm mơ hồ liền lái xe đi, nhìn người không nói một lời ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cậu thấy nét mặt của Hàn Đông Dương mang theo một loại đau đớn của người cha già, trong lòng đúng là chẳng hiểu mô tê gì.
Đến nơi, Thi Gia còn chưa tới, Lâm Ngộ An hỏi quầy lễ tân để tìm phòng ăn, trong ghế lô còn có vài người khác, đều là những người chưa hoàn toàn chín chắn. Sau khi đi vào, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương tìm chỗ ngồi xuống, Lâm Ngộ An nhìn Hàn Đông Dương một chút, từ sau khi lên xe, mặt hắn cứ như bị hoại tử bắp thịt, không giống tới ăn cơm, giống tới đòi nợ hơn.
Lâm Ngộ An giơ tay ra, kéo nhẹ áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu sao thế?"
Tầm mắt của Hàn Đông Dương nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Người gọi cho anh là ai, đã tới chưa?"
Thi Gia? Lâm Ngộ An đáp: "Cậu ta vẫn chưa tới!"
Hàn Đông Dương hơi gật cằm một cái, mắt nhìn ra cửa, khép bốn ngón tay lại chừa ra ngón cái, đặt ở bên môi nói: "Khi nào anh ta tới thì anh nói cho tôi biết nhé."
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An không hiểu Hàn Đông Dương đang nói cái gì.
Không, nói cho đúng là, cậu hiểu Hàn Đông Dương đang nói gì, là không rõ linh hồn của những lời này là gì!
Hơn nữa, bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy mình và Hàn Đông Dương giống như hai cực âm dương không khớp nhau, không có cái gì nối vào giữa được.
Lâm Ngộ An liên tục uống hai ly nước, sau khi đặt ly xuống, thở ra một hơi, nhìn Hàn Đông Dương, lại nhìn ly nước trước mắt.
Nhìn bên trái cũng mịt mù, nhìn bên phải cũng mịt mù nốt.
Không được, phải hỏi cho rõ, cử chỉ của chồng cậu bây giờ quá khác thường, ngồi vững như chuông đồng, không hề nhúc nhích, sắc mặt nghiêm túc, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt như chim ưng, cơ thể căng cứng, hai nắm tay siết lại, nhìn giống như là giây tiếp theo sẽ lao vào chiến trường chém giết.
Điều này khiến cho Lâm Ngộ An cũng hơi lo lắng, lại kéo kéo tay áo Hàn Đông Dương, nhỏ giọng nói: "Cậu sao vậy?"
Hàn Đông Dương lập tức trở tay lại nắm tay cậu, lời nói tiếp theo giống như là khó mở miệng được: "... Có phải anh ta từng có gì đó với anh không."
Từng có? Thi Gia là bạn trai cũ của cậu, Hàn Đông Dương biết chuyện này lúc nào, Lâm Ngộ An cau mày, nhưng vẫn gật đầu: "Đó cũng là chuyện trước kia rồi."
Tay Hàn Đông Dương hơi siết lại, có chút bi thương: "Tôi biết rồi, tôi không trách anh, đều do tôi hết."
Chân mày Lâm Ngộ An giật một cái: "???"
Tại sao lại trách cậu, lúc tôi quen Thi Gia cũng chưa biết cậu mà!
Trí nhớ Lâm Ngộ An như thoi đưa, từ lúc bắt đầu ăn cơm, kết hợp với phản ứng hiện tại của chồng cậu, bây giờ rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ nào đó không đúng, mọi chuyện là từ lúc cậu nói chuyện điện thoại xong với Thi Gia, thì giống như là cậu và chồng cậu không ở chung một khu phục vụ nữa.
Bây giờ Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, thật ra cũng chưa hiểu rõ, sao cậu lại dẫn Hàn Đông Dương đến đây, đầu tiên là cậu không ngăn chồng cậu đi thay đồ, lại không ngăn hắn đi tới đây với cậu, rồi lại không ngăn hắn ngồi ở đây.
Không được, bây giờ đã đến lúc phải hỏi cho rõ rồi, Lâm Ngộ An dùng ngón tay gãi gãi tay Hàn Đông Dương, lúc đang muốn mở miệng, một người đẩy cửa đi vào.
Là Thi Gia.
Cảm nhận được động tác ngón tay của Lâm Ngộ An dừng lại, Hàn Đông Dương híp mắt một cái, cúi đầu hỏi: "Là anh ta à."
Lâm Ngộ An gật đầu, sau đó liền thấy ánh mắt của Hàn Đông Dương vẫn luôn treo trên người Thi Gia.
Lâm Ngộ An: "???"
Thi Gia chào hỏi với những người bạn khác xong, liền ngồi xuống, một tay khoác lên vai Lâm Ngộ An: "An An, mình vốn cũng chẳng muốn gọi cậu đâu, nhưng là nhóm bạn bè tổ chức một bữa tiệc, không có cậu thì không vui."
Lâm Ngộ An cười ha ha, giây tiếp theo liền cảm thấy bàn tay của Thi Gia ở trên vai thả xuống.
Không, nói cho đúng, không phải là tự Thi Gia kéo tay mình xuống, mà là bị người ta kéo xuống.
Mặt Hàn Đông Dương lạnh lùng kéo tay của Thi Gia từ trên vai cậu xuống: "Không được kề vai bám cổ."
Lâm Ngộ An: "..."
Lúc này Thi Gia mới chú ý tới Hàn Đông Dương bên cạnh Lâm Ngộ An: "Vị này là?"
Lúc Lâm Ngộ An chuẩn bị giới thiệu, chợt nghe Hàn Đông Dương bên cạnh cậu hắng giọng một cái, giọng nói không lớn không nhỏ, giọng điệu khiêu khích: "Tôi là, ừm, cha nuôi mới vừa làm của anh ấy."
/Hết chương 29/
Cực Phẩm: Chương sau là Lâm Ngộ An biết được chân tướng sự việc nha... Thật đáng mong chờ =]]]] Những chuỗi ngày đội vợ lên đầu mà sống của Hàn công túa bắt đầu rồi =]]]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT