Yêu Em Suốt Kiếp

Chương 60: Cả Đời Này Cũng Không Được Quên


...

trướctiếp

Sau khi một đám người đưa Dương Bá Thông đi, thì Adam Sallena và bảy vị trưởng lão ngồi vào vị trí nhìn một đám gia chủ gió chiều nào thì theo chiều đó.

Adam Sallena đương nhiên đã nghe hết tất cả, ở đâu ra mấy loại người chỉ biết dựa hơi gia tộc, đã vậy còn không phân biệt đúng sai. Thật không nghĩ tới. . .

Adam Sallena ánh mắt rét lạnh nhìn một vòng nói.

" Những người lúc nãy theo phe Dương Bá Thông, vẫn nên chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi gia tộc đi. " dừng một chút lại nói.

" Nhìn bộ dạng của các người không phân được đúng sai, bênh vực chuyện không đúng thì vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt! Gia tộc ta không có giúp đỡ hay che chở cho những gia tộc như các người nữa! "

" Đừng mà gia chủ... "

" Chúng tôi biết cả sai rồi. "

" Gia chủ xin đừng xóa tên chúng tôi. "

" Do ông ta ép chúng tôi. "

" ... "

" Các người nghĩ ta sẽ tin sao? " nhìn một vòng lại nói.

" Chuyện bốn mươi năm trước ta không tin không liên quan đến các người! " Adam Sallena nhìn như không nhìn một người vẫn luôn im lặng đứng ở nơi đó không xa khẽ nói.

Người bị nhìn không khỏi run rẩy, trong lòng hoảng sợ không thôi, không phải là ông ta đã biết. . . không. . . không thể nào. . . chưa bình tĩnh lại được bao lâu lại nghe.

" Kendy và Benny vì mưu hại gia đình cháu gái ta còn ám sát nó! Ta cũng sẽ không bỏ qua kể cả ông, Minh Hoàng Dũng. "

Minh Hoàng Dũng bị điểm danh không khỏi run rẩy, quỳ xuống nói.

" Tôi...tôi không...không có... Xin ông đừng làm hại....gia tộc nhỏ của chúng tôi... "

" Ta nào đâu có hại, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta thôi. " dứt câu một đống giấy tờ đã để trên bàn, có người phát cho những gia chủ trước mặt Adam Sallena. Bọn họ sợ hãi đến khóc rống nhưng không thay đổi được gì.

Minh Hoàng Dũng vừa về đến nhà, cảnh sát đã chờ sẵn bắt đi vì tội tham ô và mưu hại giết người.

Kendy Sallena và Benny Sallena bị đuổi ra khỏi gia tộc, không những thế không bao lâu bị cảnh sát bắt cũng vì tội giết hại người.

Còn Dương Bá Thông, điên điên khùng khùng không được bao lâu cũng bệnh liệt giường chết.

Những gia tộc theo Dương Bá Thông, bị xóa tên khỏi Sallena toàn bộ, đã vậy còn bị tước bỏ quyền lợi khi vào gia tộc Sallena. Những gia tộc lớn khác càng không nhận những gia tộc nhỏ bị đuổi.

Đó là chuyện của vài tháng sau. Còn hiện tại. . .

Diệu và Vân Liêm ngồi trong mật thất nhìn chằm chằm Dương Bá Thông đang ngồi bệch dưới đất ẩm mốc kia, Diệu không cảm thấy đáng thương gì ở ông ta cả chỉ cảm thấy chán ghét và hận thù thôi.

Cuộc đời bi thương của gia đình cô cũng do một tay ông ta ban, cô nào để ông ta chết dễ dàng như vậy. . .

Diệu khẽ gật đầu với Vân Liêm, Dương Bá Thông được đưa vào một căn phòng chừng ba mét vuông. Bên trong được dán đầy kiếng chính giữa có chuẩn bị cái ghế.

Dương Bá Thông vừa bị bắt đi vào buột chặt vào chiếc ghế đó, môi Diệu khẽ câu lên nói.

" Tôi sẽ không làm gì ông đâu! Yên tâm! Tôi chỉ muốn ông tự mình nhìn thật kỹ mặt mình, bù cho khoảng thời gian đeo mặt của người khác! "

Dương Bá Thông ngẩng đầu lên nhìn không khỏi sợ hãi, đây là gương mặt của ông, gương mặt thật của ông. . . lại xoay về phía sau lại 360 độ mọi thứ trong căn phòng này ngoài kiếng vẫn là kiếng. Bên trên hay bên dưới đều là kiếng, Dương Bá Thông run rẩy la lên.

" Thả...thả ta ra... " ông không muốn ở đây, ông không muốn thấy mặt mình,... Ông là adam Sallena, là gia chủ của gia tộc lớn nhất nhì Canada. . . ông không . . . không phải là Dương Bá Thông. . . càng phủ định chính mình Dương Bá Thông càng run rẩy sợ hãi la lên.

" Thả ta ra....thả ta ra.... Ta là gia chủ của gia tộc Sallena. . . thả ta ra.... "

Diệu chỉ ngồi đó nhìn trong máy giám sát, môi khẽ câu lên nhẹ giọng cầm mic nói.

" Dương Bá Thông! Ông là Dương Bá Thông! Nhìn cho kỹ gương mặt của mình! Ông không được quên! Không được quên đâu! Cả đời này cũng không được quên! "

Giọng nói của Diệu như là có cái gì đó ghê rợn, khiến Dương Bá Thông không khỏi run rẩy xin.

" Thả ta ra . . . cầu ngươi... Cầu ngươi... "

Nhưng là nào được như ý, Diệu vẫn không thèm quan tâm hay để ý đến Dương Bá Thông, khẽ tựa vào lòng ngực Vân Liêm, khép đôi mắt lại ngủ say. . .

Vân Liêm nhìn Diệu lại nhìn Dương Bá Thông đang không ngừng cầu xin môi anh khẽ câu lên.

Thay vì đánh hay giết thì quá nhẹ, nhưng Diệu lại chọn cách khiến Dương Bá Thông tự nhớ kỹ gương mặt chính mình, lại không có cách nào trốn tránh được, càng phủ nhận thì càng khẳng định vì xung quanh 4 hướng đều là kiếng. Không những làm Dương Bá Thông sợ hãi còn đánh ngay tâm lý tự nhận mình là gia chủ của ông ta! Không sớm thì muộn ông ta cũng bị điên!

Nhưng là Vân Liêm lại thích, nhìn người đang ngồi trên đùi anh ngủ say, anh không khỏi nở nụ cười rạng rỡ, hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm cô rời đi.

Những gì Dương Bá Thông hôm nay bị cũng không bằng những tháng năm đau khổ đó của Diệu, Diệu không đánh cũng không giết ông ta, anh nghĩ là Diệu muốn tích đức cho con cái bọn họ sau này nhưng là. . . nếu là anh. . . anh nhất định cắt từng lớp da của ông ta khiến ông ta muốn đau liền cũng không được muốn hết đau cũng không được. . .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp