Sau khi chở Đóa Lai về nhà ông, Bàng Suất ghé tiệm một chút, vài ngày không ở đây, Chúc Khải làm khổ Côn Tử không ít, ngày nào cũng ôm gái bên mình tự do thoải mái, may là tuy cuộc sống của Chúc Khải không điều độ nhưng đối với công việc hắn vô cùng chăm chỉ, cho nên mấy ngày này làm ăn cũng khá lên, làm Bàng Suất cực kì vui vẻ.

Một ngày lăn lộn ngoài đường, Bàng Suất cảm thấy mệt mỏi cho nên sau khi vào xem tình hình trong tiệm hắn liền lái xe về khu chung cư. Đậu xe xong, hắn đi ra, tự nhiên ngẩng mặt lên nhìn cửa sổ phòng Đóa Lai, lập tức cười cười rồi lắc đầu.

Về đến nhà, Bàng Suất theo thói quen cởi quần áo, ở trần hút thuốc, nhìn quanh phòng một lần, hắn cảm giác nơi này thật trống rỗng. Trong phòng ngoại trừ bốn mặt tường chỉ có một cái tủ lớn đựng quần áo cùng một cái TV kiểu cũ, ngoài ra cũng chẳng còn gì khác. Bàng Suất mở TV, đổi chục kênh vẫn cảm thấy chẳng có gì thú vị, nhàm chán hết sức. Đột nhiên Bàng Suất rất muốn biết Đóa Lai đang làm gì, hắn vội đến trước cửa sổ, trong phòng vừa rồi còn sáng điện nhưng giờ đã tắt, cả phòng tối om, Bàng Suất cười cười, tên nhóc này lại còn làm bộ làm tịch.

Vì vậy, Bàng Suất quyết định dùng biện pháp gọn gàng nhất dứt khoát nhất, hắn đứng trước cửa sổ bắt đầu biểu diễn, nói là biễu diễn thật ra cũng chỉ tự mình sợ mình vài cái, không có gì đặc biệt. Đôi bàn tay to thô ráp của hắn vuốt ve khắp người, nhìn không thấy giày vò chắc chắn sẽ cảm thấy hoảng sợ, đúng lúc hắn chuẩn bị đổi biện pháp, chuyện hắn mong muốn cuối cùng cũng xảy ra.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ, Bàng Suất lê dép ra đến cửa, hắn giả bộ mở cửa, đập mắt là Đóa Lai đang cúi đầu không nói lời nào.

Bàng Suất lộ vẻ đắc ý tươi vười, một tay chống lên cửa: “Úi, sao em lại đến đây?”

Đóa Lai cúi đầu, xấu hổ: “Anh, sau này em không quậy nữa, anh tha cho em nha?”

“Đm, em có ý gì?” Bàng Suất vui vẻ hỏi.

Đóa Lai thầm than một tiếng, chỉ chỉ cửa phòng đang bị mở rộng, nói: “Anh, thật ra em ở cạnh phòng anh, phòng anh với phòng em chỉ cách một bức tường thôi.”

Bàng Suất híp mắt cười: “Còn có gì nữa không?”

Đóa Lai nuốt nước miếng, nói tiếp: “Ngày đầu anh vừa tới, em đã…” Đóa Lai dừng một chút, còn nói: “Em đã dùng trái mũi ruột ném anh, còn nấu cháo cho anh, nhưng mà em lại kêu Lương Sinh mang tới cho anh, em còn lén lút theo dõi anh, còn trên xe buýt…” Đóa Lai càng nói càng nhỏ giọng, giống như một đứa trẻ phạm tội, trong lòng khẽ run sợ.

Đóa Lai quen Bàng Suất lâu như vậy, cậu biết rõ Bàng Suất là kiểu người như thế nào, nói thật cậu cảm giác cho dù có nói hết mọi chuyện cho Bàng Suất nghe thì hắn cũng sẽ không nổi giận, nhưng mà dù sao cậu cũng đã phạm vào quyền riêng tư của người ta, lúc nói ra đương nhiên rất sợ.

“Đm…” Bàng Suất quay đầu cười cuồi, sau đó lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Em biết hành vi này gọi là gì không?”

Đóa Lai không ngừng gật đầu: “Biết.”

“Nói đi, đã nhìn thấy cái gì rồi?” Bàng Suất cảm thấy mình hỏi câu này vô nghĩa vl, trong nhà ngay cả cái màn che còn không có, có cái gì mà không thấy? Mặc dù hắn biết rõ như vậy nhưng lại không nhịn được muốn hỏi.

Đóa Lai cúi đầu, than thở: “Cái gì nên thấy cũng thấy hết rồi.”

Bàng Suất híp mắt cười: “Lai thần tài à, vì là em, chứ không đổi lại là người khác, anh sớm đã đánh bầm dập một trận rồi, còn đòi tên đó phí tổn thất nữa đó. Nhưng mà này là em cho nên anh cung không nhẫn tâm được, nhưng mà cái gì cũng có phép tắc, nếu đã phạm lỗi, em phải tỏ ý thành tâm, nói đi, giải quyết sao đây?”

Đóa Lai sững sốt, nghĩ thầm, lời này nghe quen ghê, sao giống như mấy tên du côn thu tiền bảo kê vậy nhỉ.

“Cái này…Cái này…” Đóa Lai ù ù cạc cạc: “Nếu không em cho anh ngắm lại ha?”

Bàng Suất nhíu mày cười: “Đm, anh cần đéo gì xem em, hơn nữa, anh với em quen nhau lâu như vậy có cái gì anh chưa từng thấy qua?”

Đóa Lai thật sự không còn cách nào: “Anh, vậy anh đề ra cách giải quyết đi, chỉ cần anh nói, em đều đồng ý.”

Bàng Suất chỉ chờ có mấy lời này: “Thật à?”

Đóa Lai kiên định gật đầu: “Ừm, nhất định không đổi ý.”

“Nếu vậy thì dẫn anh vào phòng em xem một cái đi.” Bàng Suất nói Đóa Lai dẫn hắn vào trong phòng nhìn, nhưng trên thực tế đã muốn vào từ lâu rồi. Vừa vào cửa, Bàng Suất đột nhiên thấy một cái đầu đen ló ở cửa rụt vào, Bàng Suất cũng không để tâm mà quay sang nói với Đóa Lai: “Đi nhanh lên, ngại ngùng cái gì.”

“Dạ.” Đóa Lai đuổi theo, đóng cửa chính rồi dẫn Bàng Suất vào phòng mình.

Vừa vào phòng, Bàng Suất nhìn vài lần, phòng của Đóa Lai vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ mấy đồ dùng đơn giản thì cũng không có gì khác, nhưng mà điều khiến Bàng Suất chú ý nhất là bức tường vừa vào cửa đã đập vào mặt hắn. Trên tường chi chít ảnh chụp, xếp theo từng hàng vô cùng ngay ngắn, Bàng Suất chậm rãi lại gần, nhìn người trong ảnh.

Đóa Lai lén quan sát hắn: “Anh, anh cứ ngồi xuống giường đi, em mới thay ra xong.”

Bàng Suất không đáp lại Đóa Lai, tiếp tục nhìn mấy bức ảnh dán lên tường. Trong đó ngoại trừ bức ảnh Bàng Suất tự nguyện để cho Đóa Lai chụp, chính là cái bức ở trên sân thượng nhà lão Đóa, xung quanh là cây cỏ thì còn lại một chút ấn tượng hắn cũng không có. Trong ảnh chụp là đủ loại tư thế của hắn, có lúc hắn ngủ, có lúc hắn bận rộn công việc với Chúc Khải, càng nhìn Bàng Suất vừa kinh ngạc vừa cảm động, mặc dù hắn sớm biết Đóa Lai có ý tứ với hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Đóa Lai sẽ thích hắn như vậy, một tia ấm áp bỗng xẹt qua tim.

“Đây đều là em chụp à?” Bàng Suất quay đầu nhìn Đóa Lai.

Đóa Lai vội đáp: “Ừm, ngoại trừ một bức bên ngoài thì còn lại đều là em lén chụp anh.”

Bàng Suất gật gật đầu, trở lại ngồi trên giường Đóa Lai: “Chụp rất đẹp.” Bàng Suất cố ý xụ mặt, ngửa mặt hỏi: “Em với Lương Sinh có quan hệ gì? Anh thấy em như vậy cũng không thật sự là đến chỗ anh làm việc, em làm nghề gì?”

Đóa Lai mặc dù đứng thẳng lưng nhưng đầu cúi gằm xuống, bộ dáng nhận lỗi.

“Em với Lương Sinh quen nhau từ nhỏ, em có một tiệm hoa cảnh, chuyên bán hoa, còn có bán thêm chậu hoa, tới mùa có thể bán thêm hạt giống cũng như thức ăn cho cá, vân vân mây mây, tiệm này là của ông, sau khi em tốt nghiệp, học hành cũng không giỏi cho nên ông giao tiệm lại cho em, sau đó…” Đóa Lai lén nhìn Bàng Suất, nói tiếp: “Sau đó em đến tiệm massage làm việc, liền giao tiệm hoa lại cho Lương Sinh.”

Bàng Suất thấy Đóa Lai nói cặn kẽ như vậy suýt nữa cười thành tiếng, thuận tiện hỏi: “Ừm, chuyện này anh cũng hiểu được, bây giờ thì anh cũng nên suy nghĩ biện pháp giải quyết nhỉ, dù sao người bị hại cũng là anh. Nhưng mà anh có một điều kiện, em xem được không?”

Đóa Lai gật đầu nói: “Được, em nghe lời anh hết.”

Bàng Suất ho khan hai tiếng: “Ngày mai anh trả lại phòng, anh ở lại nhà em được không?”

Đóa Lai ngạc nhiên, vội nói: “Được, lúc nào anh tới ở cũng được.”

Bàng Suất hài lòng nói: “Ừm.” Bàng Suất nhìn quanh, nói thêm: “Em tắm chưa?”

“Dạ?” Đóa Lai trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

“Đm, anh hỏi em tắm chưa?”

Đóa Lai vội gật đầu: “Lúc nãy về em tắm rồi.”

Bàng Suất cười cười: “Khóa cửa lại đi.”

Đóa Lai thuận tay chạy nhanh đi khóa cửa, sau đó trở lại đứng trước người Bàng Suất.

“Tắt đèn đi.”

Đóa Lai tắt đèn.

Trong bóng tối, Đóa Lai không rõ Bàng Suất định làm gì, cậu chợt nghe tiếng cởi thắt lưng, sau đó lại có tiếng cởi quần, hắn thuận tay ném lên ghế.

Trong lòng Đóa Lai hồi hộp không ngừng: “Anh…”

Không đợi Đóa Lai nói hết lời, Bàng Suất đã nằm lên giường, nhỏ giọng nói: “Nếu đã như vậy, anh cũng muốn thử xem, nhưng mà nếu không được thì sau này em đừng nghĩ đến chuyện này nữa, được không?”

Đóa Lai ít nhiều có chút hưng phấn: “Anh, anh nói thật ạ?”

“Đm, anh có giống như đang giỡn với em không, mau lại đây.” Vừa mới quay đi quay lại, Bàng Suất đã cởi đồ sạch sẽ, lập tức vỗ xuống giường: “Có làm hay không, không làm anh về phòng ngủ đó à!”

“Dạ.” Đóa Lai lên tiếng trả lời, rất nhanh đã lại gần, quỳ trước người Bàng Suất, đưa tay đụng đến nơi nhạy cảm kia.

Bàng Suất không rõ bây giờ mình đang có cảm giác gì, nghĩ một chút rồi nói: “Dùng miệng trước đi.”

Nghe vậy, Đóa Lai không nói nhiều liền cúi đầu, bắt đầu nhiệm vụ gian khổ mà trọng đại.

“A…” Bàng Suất nhắm mắt lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lập tức hé miệng: “Chỗ đó, em dùng chút lực đi.” Nói xong, Bàng Suất đưa tay ôm đầu Đóa Lai, không ngừng xoa đầu cậu.

Đóa Lai cảm thấy trên đầu thật thoải mái, cố gắng không nhả ra, cảm giác Bàng Suất đang thay đổi, trong lòng cậu có một cảm giác vô cùng thỏa mãn không cần nói cũng biết.

Thoáng một cái, Bàng Suất thấy không sai lệch lắm, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lai thần tài, cong mông lên.”

Nghe vậy, Đóa Lai vội vở quần áo, xoay lưng về phía Bàng Suất.

Bàng Suất quỳ gối phía sau Đóa Lai, lấy tay thử thăm dò: “Có cái gì bôi được không?”

Đóa Lai nghĩ một chút rồi nói: “Trong ngăn tủ có lọ kem bảo vệ da, được không?”

“Thử xem.”

Đóa Lai vội lấy lọ kem bảo vệ da từ ngăn kéo ra, sau đó lấy ra một chút, bắt đầu quá trình chuẩn bị.

“Được không?” Bàng Suất đã nghẹn đến không thể chờ được.

Đóa Lai cảm giác không sai biệt lắm, lúc này mới cong mông lên nói: “Ừm, chắc có thể rồi.”

Bàng Suất đi vào phía sau cậu, không khỏi nuốt nước miếng, quá trình này đối với hắn mà nói, mặc dù không chút không tự nhiên, nhưng cảm giác sung sướng này hắn không thể bàn cãi, đặc biệt hắn đối với Đóa Lai vô cùng cẩn thận đi vào, ngón chân duỗi thẳng ra, xúc cảm chạm đến từng chỗ trên cơ thể, thậm chí hắn cảm thấy mỗi một tế bào của hắn đều đang nở ra, Bàng Suất nghĩ thầm, nếu người trước mặt hắn không phải là Đóa Lai, chỉ sợ hắn không có cách nào mà làm, ghê tởm muốn chết.

“Sao vậy? Đau à?” Bàng Suất thấy Đóa Lai nói lầm bầm, lúc này mới hỏi hai câu.

Đóa Lai sớm đã chảy mồ hôi đầy đầu, nằm sấp trên giường, mông nâng cao, miệng lầm bầm: “Vừa rồi thì đau nhưng hiện tại không sao đâu.”

“Cảm giác thế nào?” Bàng Suất vừa di chuyển vừa hỏi.

Đóa Lai chôn mặt trên đệm, khó chịu nói: “Dùng sức.”

“Mẹ nó.” Bàng Suất như con gà bị cắt tiết, chôn sâu trong người Đóa Lai: “Lai thần tài, em đừng nhịn, cứ rên đi.”

Đóa Lai nghĩ một chút rồi nói: “Lương Sinh còn ở bên cạnh.”

“Đm, cậu ấy không biết chuyện này?”

“Biết.”

“Vậy đừng nhịn nữa, mau rên đi.” Bàng Suất lại đâm vào, nói tiếp: “Mở miệng, mau cầu xin anh đi.”

Đóa Lai cuối cùng cũng không chịu được sự tấn công của Bàng Suất, mở miệng rên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play