Về đến nhà, Mộc Nam đưa Mộc Tiểu Quy vào phòng tắm để nhóc tự tắm rửa sau đó vào bếp làm cơm tối, trên đường về anh đã cho tiểu Quy ăn trước một ít bánh ngọt, vậy nên cũng không lo nhóc sẽ thấy đói bụng, cho nên anh bỏ thêm ít thời gian làm thêm hai món ăn.

Trước kia, Mộc Nam cũng không biết nấu cơm, từ khi trong bụng có Mộc Tiểu Quy anh mới từ từ học. Lúc đó bụng của anh cũng lớn lắm rồi, không có cách nào thường xuyên ra ngoài được, vì thế vấn đề ăn uống buộc phải tự giải quyết tại nhà, thế là anh mua mấy quyển hướng dẫn nấu ăn về nghiên cứu, cũng may anh ít nhiều gì cũng có chút thiên phú về bếp núc, cứ nấu nấu nướng nướng một thời gian cũng trở nên thành thục.

Mộc Nam sau khi chuẩn bị xong hết tất cả nguyên liệu cần nấu thì đi đến phòng tắm tìm Mộc Tiểu Quy, nhắc nhở nhóc không nên ngâm mình quá lâu trong nước.

Mộc Tiểu Quy có một thói quen không tốt, đó là cứ đến phòng tắm thì sẽ ở luôn trong bồn không chịu ra, ngâm mình trong bồn một hồi, nước sẽ khiến cho da nhóc trở nên nhăn nheo, thành ra cứ mỗi khi cậu bé tắm hơn mười lăm phút, anh sẽ vào phòng tắm bắt nhóc ra ngoài.

Giống như bây giờ, ngay cả khi anh đang bận nấu cơm cũng không quên chạy lại lôi cậu nhóc ra.

Bị Mộc Nam thúc giục mấy lần Mộc Tiểu Quy lưu luyến mà rời xa cái bồn tắm lớn, cầm lấy khăn tùy tiện lau lau nước trên người, nhanh chóng mặc bộ đồ sạch vào rồi chạy ra ngoài.

Mộc Nam thấy nhóc con một đầu tóc ướt sũng đi ra, trên đầu còn có cái khăn, liền đi lại giúp Mộc Tiểu Quy lau khô tóc, sau đó yêu cầu cậu bé đem khăn mặt để vào trong phòng tắm. Mộc Tiểu Quy nghe lời ngoan ngoãn đem khăn tắm đến chỗ quy định rồi mới đi ra.

“Mở máy tính lên giúp ba với.” Mộc Nam một bên xào rau một bên gọi nhóc.

“Tuân lệnh Đại soái.” Mộc Tiểu Quy cung kính đáp một câu, rồi chạy ngay vào phòng làm việc bật máy, mở ra tài khoản Taobao của Mộc Nam, sau đó đi ra ngoài ngồi trên bàn chờ ăn cơm.

Mộc Nam bưng đồ ăn ra, hai cha con cùng nhau ăn tối.

Mộc Tiểu Quy có một tật xấu, đó là đối với cà rốt, rau thơm, rau cần và bông cải xanh, cậu nhóc rất không thích ăn. Tuy nhiên vitamin trong những loại rau củ này lại rất cao, Mộc Nam đành phải thường xuyên thay đổi cách nấu mới có thể khiến nhóc chịu ăn.

“Không được nhổ cà rốt ra, nuốt vào, nếu không thì phải ăn cải ngọt một tuần.” Mộc Nam nhìn thấy Mộc Tiểu Quy nhíu nhíu mày, liền biết nhóc đang tính phun cà rốt trong miệng ra, anh đặc biệt cắt nhỏ cà rốt trộn cùng khoai tây và thịt bằm để làm nhân đậu hủ nhồi, không ngờ rằng tiểu tử này một chút mùi vị thế mà cũng có thể nếm ra được.

Trong miệng Mộc Tiểu Quy đều là mùi vị của cà rốt, vốn định nhổ ra, vừa nghe anh nói như thế, ngậm đầy một miệng đậu hủ nhồi, cũng không biết nên nhả ra hay nuốt vào.

“Nuốt vào đi, đêm nay con sẽ được chơi máy tính thêm nửa tiếng.” Mộc Nam nhẹ nhàng nói, sau đó hai mắt Mộc Tiểu Quy sáng bừng lên, nhanh chóng nuốt tất cả thức ăn trong miệng vào, trong lòng anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Bản thân Mộc Nam không kén ăn, có thể bởi vì ngay từ nhỏ cũng chẳng có điều kiện mà kén chọn, nhưng Mộc Tiểu Quy rõ ràng là do chính anh sinh ra, thế nhưng lại là một thằng nhóc hỗn đản kén đủ thứ, tính tình còn tinh quái không chịu nổi, đã vậy trong nhà trẻ lại còn có cả đàn em, cũng không biết cái kiểu tính cách này là giống ai nữa. Nghĩ đến đây Mộc Nam dừng đũa một chút, nhìn Mộc Tiểu Quy đang vùi đầu ăn cơm.

Tóc của anh thì thẳng, tóc của Mộc Tiểu Quy lại quăn, anh có đôi mắt đen, mắt Mộc Tiểu Quy lại xanh biếc, đôi đồng tử nhỏ tuy rằng rất đẹp, nhưng lại không giống anh một chút nào. Mộc Nam không khỏi suy tưởng, có lẽ Mộc Tiểu Quy giống ‘người kia’, cái người mà mình cũng không biết là ai, tên gì, một kẻ như ‘người qua đường’ không biết bộ dáng thế nào.

Năm năm trước tại bữa tiệc tốt nghiệp đại học, anh uống không ít rượu, đêm đó lại còn kéo nhau đi KTV để giải trí, lại bị chuốc thêm một mớ nữa, cả người say đến đông tây nam bắc cũng phân không rõ, trên đường đi tìm nhà vệ sinh thì lại nhầm cửa thang máy thành cửa WC, theo thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó lại không cẩn thận chạy nhầm vào phòng của ai đó, vì thế bi kịch mới xảy ra.

Khi đó anh mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ bản thân đã cùng với người kia lăn qua lăn lại trên giường, đã thế còn không chỉ làm một lần, hơn nữa đối phương lại còn là một người đàn ông.

Nghĩ đến đây khóe miệng Mộc Nam co giật, là một nam tử hán đại trượng phu, hơn nữa anh lại còn là gay, phát sinh tình một đêm cũng không mấy để trong lòng, cùng lắm thì cứ coi như một lần bị chó cắn, nhưng vấn đề chính là! Cái con chó đã cắn mình hình dáng thế nào cũng không biết! Đối phương là chó Trung Quốc hay chó lai ngoại quốc gì đó kia cũng chưa hề chào hỏi qua một tiếng!!!

Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy thì đối phương đã rời đi từ lâu rồi, cả đời anh đây chính là lần đâu tiên phát sinh ra loại tình huống này, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, nhưng sau khi điều chỉnh tâm lý một phen, tùy tiện gom gom nhặt nhặt hết tất cả đồ đạc, bình tĩnh mà rời khỏi đó.

Sau đó, vì vội vàng tìm việc kèm theo đủ thứ chuyện phát sinh, cái chuyện tình một đêm kia cũng bị anh vứt hết ra sau đầu, cho đến ba tháng sau, kể từ cái đêm quái đản nọ, bụng của anh bỗng dưng từ từ to lên thấy rõ, vốn chỉ là từ một mớ cơ bụng săn chắc chia múi lại dần dần biến đổi thành một khối tròn nhỏ nhô ra, lúc đó anh đối với sự thay đổi kỳ lạ này cũng không chú ý lắm, cứ tưởng do mình làm việc xã giao uống nhiều rượu sinh ra bụng bia mà thôi, không có chút khẩn trương, định khi nào rảnh rỗi đi đến phòng tập tập luyện thì ngay lập tức bản thân sẽ lấy lại được vóc dáng.

Mọi chuyện đột ngột chuyển biến khi Trần Tấn Châu đến tìm anh, anh và Trần Tấn Châu là cùng nhau lớn lên, sau khi tốt nghiệp trung học thì lại đăng ký học chung một trường đại học, khác biệt duy nhất chính là chuyên ngành của anh là thiết kế, sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại một công ty thiết kế, mà ngành Trần Tấn Châu học lại là ngành y, sau khi tốt nghiệp thì vào khoa phụ sản của một bệnh viện tư nhân làm việc.

Trần Tấn Châu đến tìm anh đúng lúc anh đang mặc đồ bỏ trần nửa người trên, ấn tượng của nhau trong mắt đối phương đã có từ cái thời cùng nhau mặc tã đeo yếm, cho nên cả hai cũng chẳng có gì mà phải kiêng dè nữa cả, liền cứ để nguyên như thế mà ra mở cửa cho cậu ta vào.

Lúc Trần Tấn Châu nhìn thấy bộ dạng của anh thì cực kỳ hoảng sợ, đi quanh anh nhìn qua nhìn lại vài vòng, không chịu được mà cảm thán chỉ mới mấy tháng không gặp mà anh có thể khiến cho cái của bụng mình to đến như thế. Ngày hôm đó khi ăn cơm anh lại liên tục gắp lấy gắp để mấy loại rau có vị mà ăn, Trần Tấn Châu thì thấy mấy thứ đó khá chua có chút khó ăn nhưng anh thì lại thấy chúng rất ngon miệng, trời cũng biết anh không thể ăn được mấy loại thức ăn có vị chua, Trần Tấn Châu nhìn bộ dáng khác thường của anh, trêu ghẹo một câu, “Tiểu Tam, bộ dạng ăn uống như vậy của cậu không đến bệnh viện của tôi khám thử đi? Cách ăn uống và cái bụng kia của cậu, không phải là đang có bầu đấy chứ?”

Nghe được mấy lời đó của cậu ta đôi đũa trên tay Mộc Nam khựng lại một khắc, sau đó phản bác, nói còn chưa nói được gì đã cảm thấy dạ dày dâng lên một cơn khó chịu, cảm giác buồn nôn tự dưng dâng lên tới cổ họng, anh mãnh liệt quăng đũa, che miệng chạy vọt vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn tháo một trận.

Đó là lần đầu tiên anh bị nôn vì nghén, đương nhiên, anh lúc đó cũng không biết là nghén, chỉ nghĩ do mình ăn quá nhiều đồ ăn, dù sao để thết đãi Trần Tấn Châu anh cũng đã mua rất nhiều đồ ăn, thế mà chính mình lại nhanh chóng giải quyết sạch hết.

Sau khi ói xong trong dạ dày vẫn cảm thấy không thoải mái, anh thở hổn hển đứng lên, dùng ly thủy tinh lấy một ít nước qua loa súc sạch miệng, vừa quay đầu thì thấy Trần Tấn Châu kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mình, “Tiểu Tam, cậu không phải thật sự chứ? Ôi cha má ơi, cái miệng quạ đen của tớ sẽ không phải lại nói trúng đấy chứ?!”

Mộc Nam tiện tay mở ra một góc khăn mặt trên tay, nhìn Trần Tấn Châu nói, “Bầu bằng trứng của mẹ cậu ấy.”

“Hắc hắc, đùa cậu chút thôi.” Trần Tấn Châu túm lấy cái khăn trên mặt anh, hả họng cười hai tiếng, “Nhưng mà có phải cậu ăn trúng cái gì không? Hoặc là do bệnh dạ dày gì đó, hay là tớ đưa cậu đi khám thử nhé?”

“Không đến nỗi đó chứ, hình như là hơi khoa trương rồi đó, có khi là do hôm qua tớ làm việc mệt quá ngủ không ngon giấc, đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi mà.” Mộc Nam phất phất tay, không thèm để ý mấy lời quan tâm quá mức của tên bạn thân.

Trần Tấn Châu nghe vậy gật gật đầu, nhìn thấy sắc mặt anh cũng không tốt cho lắm, liền dặn dò kỹ lưỡng nếu anh cảm thấy không ổn phải ngay lập tức tìm bác sĩ để khám thử.

Chuyện này Mộc Nam cũng không để tâm, chỉ nghĩ là Trần Tấn Châu lo lắng quá nhiều, mãi cho đến hơn một tháng sau, bụng anh lại tiếp tục to lên một tí nữa, mà trong một tháng đó anh thật sự cũng không đi ra ngoài xã giao, càng không nói đến chuyện uống rượu, một khi đã như thế thì vấn đề càng trở nên rõ ràng hơn, vì sao bụng anh lại ngày càng to ra??!

Nghĩ lại thì mấy ngày gần đây thích ăn chua, thấy buồn nôn, lúc nào cũng thấy muốn ói, vẻ mặt Mộc Nam trực tiếp đen thành một cục, hoàn toàn tê liệt, không phải là thằng bạn khỉ gió kia nói trúng rồi chứ!!

Kết quả kiểm tra y như Trần Tấn Châu đoán bừa, anh đã mang thai, một tên sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thế nào lại đang mang thai, mà thời gian mang thai lại đã hơn năm tháng.

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Trần Tấn Châu, anh cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ là muốn một mình yên tĩnh, nhìn Trần Tấn Châu tỏ vẻ không sao, sau đó một mình trở về phòng trọ của mình, anh vùi đầu ngủ suốt một ngày, muốn cố gắng giảm bớt căng thẳng mà mình đã phải chịu mấy hôm vừa qua, thế mà sáng sớm ngày hôm sau bánh bao trong bụng lại đạp anh một cái, sau đó mọi thứ trở nên bình thường giống như bánh bao nhỏ kia chưa hề động đậy gì cả, tuy rằng rất nhẹ thôi, nhưng anh vẫn cảm nhận được.

Sau khi bánh bao đá mình, tâm tình Mộc Nam vừa phức tạp lại vừa kỳ dị. Phức tạp chính là một người đàn ông mang thai đảm bảo không phải là chuyện khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ gì, kỳ dị chính là một người đàn ông mà lại mang thai.

Cách một lớp da bụng cảm nhận bánh bao nhỏ bên trong đá đá mình, anh phát hiện, bản thân ngoại trừ một chút sợ hãi thì lại có cảm giác hưng phấn kỳ lạ, cái loại hưng phấn này kèm theo chút khẩn trương và lo lắng, rõ ràng đã chạm vào nội tâm của anh, chậm rãi áp xuống nỗi bất an kia, làm cho trái tim của anh thêm phần ấm áp.

Anh không thể khống chế mà nghĩ rằng, cho dù mình lên giường với một người đàn ông và mang thai vì bất kỳ lý do gì, hay việc người khác nghĩ như thế nào thì cũng mặc kệ, đây là con anh, cùng anh có chung dòng máu. Nếu như anh sinh đứa bé này ra, có khi anh sẽ không còn phải như trước đây, cô đơn lẻ loi, và đứa bé này cũng sẽ không như những người khác, bỏ anh lại một mình.

Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi cha mẹ qua đời, Mộc Nam cảm nhận được sự ấm áp yên lòng, mà cái cảm giác an toàn hạnh phúc đó lại đến từ đứa con trai chưa chào đời của anh.

“Tiểu Tam, ba đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo đánh gãy suy nghĩ của Mộc Nam về quá khứ, vội hoàn hồn anh liền nhận thấy Mộc Tiểu Quy đã cơm nước xong, đang cắn thìa nghi hoặc nhìn anh.

“Không có gì đâu.” Mộc Nam thu hồi suy nghĩ, nhìn phía nhóc, nói “Không được cắn thìa, cũng không được gọi ba là tiểu Tam, gọi nữa ba đánh đòn đó.”

“Chú Trần với chú Hàn đều gọi ba vậy mà.” Mộc Tiểu Quy phản bác, chú Trần mà nó nói chính là Trần Tấn Châu, còn chú Hàn chính là chủ tiệm bánh Hàn Thức, Hàn Dực Dương, hai người một người là bạn từ thuở bé của Mộc Nam, một người là bạn cùng phòng thời đại học của anh, ba người bọn họ cùng nhau kết nghĩa, đáng ra thì phải gọi là lão Tam, cứ gọi hoài gọi hoài lại thành ra tiểu Tam.

“Ba là ba của con, con mà gọi ba là tiểu Tam thì còn ra thể thống gì nữa.” Mộc Nam nhanh chống thu dọn bàn cơm, để bát đĩa xuống bất mãn nhìn Mộc Tiểu Quy nói, “Con hứa là hai tư sáu con rửa chén, hôm nay là thứ hai, đi rửa chén đi.”

Mộc Tiểu Quy bĩu môi, yên lặng cầm lấy chén ăn cơm của mình, xoay người đi vào phòng bếp, nhỏ giọng nói thầm, “Bạo quân, khi đặt cho con cái biệt danh Mộc Tiểu Quy sao ba không thấy là nó cũng chẳng ra thể thống gì, chỉ có khổ cho con phải gọi ba là Mộc đại soái, bạo quân.”

“Rầm rì cái gì đó, nói gì thì nói lớn lên.” Mộc Nam giúp nhóc bưng đống chén đũa trên bàn xuống, để vào trong bồn rửa chén, thấy nhóc lẩm bẩm không biết là đang nói gì, liền lên tiếng hỏi.

Mộc Tiểu Quy hừ một tiếng, không đáp lời anh, đứng lên trên ghế bật nước ấm bắt đầu rửa chén.

Mộc Nam nhìn nhìn bộ dạng nhóc không vui mà rửa chén, lúc xoay người đi ra không nhịn được mà khóe miệng vẽ một đường cong, cái kiểu sinh hoạt gia đình ấm áp thế này, lúc trước khi có được Mộc Tiểu Quy chưa bao giờ dám mơ mộng xa vời tới cả, sau khi thu dọn gọn gàng bàn ăn, anh liền đi về phòng làm việc.

Mộc Nam ngoại trừ có cửa hàng kinh doanh Taobao, còn nhận một số việc như thiết kế nhà nhỏ hoặc là thiết kế nội thất cho người ta, trước khi có Mộc Tiểu Quy anh vẫn luôn có một ước mơ đó là trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng, cho nên sau khi cửa hàng online của mình có chút khởi sắc anh cũng đã bắt đầu nhận thiết kế nhỏ ngoài lề, cũng kiếm thêm được chút ít tiền, lại không mất đi ước mơ trước đây mình từng theo đuổi.

Gần đây anh có nhận một hợp đồng thiết kế nhỏ, khách hàng đó dạo này thường xuyên mua rất nhiều hàng trong Phủ nguyên soái của anh, dần dà liền trở thành khách hàng thân thiết. Lúc chiều anh đến đón Mộc Tiểu Quy chậm là vì vị khách kia vẫn đang còn chọn lựa kích thước của một số món hàng khác nữa.

Sau khi Mộc Nam đến phòng làm việc liền mở bản vẽ ra bắt đầu vẽ, khi anh vẽ xong bước phác thảo đầu tiên, nhìn lên liền thấy Mộc Tiểu Quy chân tay rón rén chậm rãi đi vào, xem ra là sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play