Hai người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng cùng với hai tên đàn em đang đứng bên cạnh bàn bọn họ, dáng vẻ rõ ràng là đến phá đám. Đối phương nhìn thấy hai người ngước nhìn bèn làm ra vẻ mặt hung ác, lai giả bất thiện.

Mộc Nam nghe được lời người đàn ông đó nói thì nhíu mày không hiểu gì. Lúc hai người tới đây ngồi rõ ràng là bàn trống, sao lại có thể nói là chiếm chỗ của người khác, vả lại cũng đâu có nghe người bán hàng nói chỗ này đã có người đặt trước. Nhìn cái kiểu này chắc là muốn tới gây sự đây.

Mấy bàn thịt nướng bên cạnh đa phần hoặc là có nhiều người hoặc là chỉ có một, liếc sơ qua cả quán thế mà chỉ có mỗi bàn bọn họ là có hai người ngồi. Đây có tính là cố tình chọn người gây phiền phức không nhỉ?

Mộ Bắc nhìn bọn người kia đang tiến tới, không nói gì, cũng chẳng mảy may buồn để ý đến ba người nọ. Anh chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó lại tiếp tục ăn, hoàn toàn coi mấy người vừa đến như không khí.

“Nhìn cái gì? Chưa gặp qua Đại ca bọn tao bao giờ sao?!” Một tên đàn em đứng bên thấy hai người chỉ ngồi nhìn bọn họ mà không có phản ứng gì, liền lên tiếng mắng, “Chính là nói hai đứa mày đó, còn không mau đứng lên! Là chỗ của ai cũng không thèm hỏi trước, tin tao đập bọn mày không?!”

“Đúng đó đúng đó! Nhanh chóng đứng lên đi!” Tên đàn em còn lại cũng đệm theo, bộ dáng cáo mượn oai hùm chửi mắng phụ họa, “Nhanh chóng nói xin lỗi với đại ca bọn tao đi. Nếu không thì chuyện này không xong đâu!!” Vừa dứt lời hắn còn đưa tay đập bàn mấy cái, tạo nên tiếng động không hề nhỏ.

Một người phục vụ đứng gần đó nghe ồn ào thì nhìn sang, nhận ra ba người này chính là bọn lưu manh ở khu này. Phát hiện nảy sinh tình huống có vấn đề, anh ta liền chạy đi báo ngay cho ông chủ.

“Ông xác định là mình không lầm?” Mộc Nam nhìn cái người được gọi là đại ca hỏi.

“Lầm?” Người đàn ông lực lưỡng lúc nãy tự xưng là Trần lão nhị giống như nghe thấy điều gì tức cười lắm, cười ha hả hai tiếng. Sau đó hắn nghênh ngang đến đứng trước mặt Mộc Nam, không thèm giữ lịch sự nói, “Nhóc con, biết điều thì nhanh chóng đứng lên cho tao. Thuận tiện mời lão nhị đây ăn một bữa cơm, ông đây còn suy nghĩ lại chuyện sẽ tha cho bọn mày một mạng. Bằng không thì sợ là bọn mày chịu không nổi đâu!”

“Chịu không nổi đâu.” Hai tên đàn em lập tức hát bè.

“Phải không đó.” Mộc Nam nhíu mày, anh thật đang muốn coi thử xem chuyện vui gì sắp diễn ra.

“Còn tưởng ai, đây không phải là ông chủ Trần sao? Sao đến tiệm bọn tôi mà không nói trước gì hết vậy?!” Lúc này ông chủ quán nướng vội vội vàng vàng chạy đến, cung kính tiếp đón Trần lão nhị. Điệu bộ ông ta như muốn chảy cả nước miếng ra, rối rít, “Phía bên này, nào ông chủ Trần, mời qua bên này. Tôi đã cho người sắp xếp cho anh một bàn vị trí rất đẹp rồi, có thể ngồi hóng gió rất thoải mái. Tiểu Trương, còn không mau lại đây mời ông chủ Trần qua.” Ông chủ vừa nói một bên vừa nhìn phục vụ gọi, người phục vụ thấy thế cuống cuồng chạy sang.

“Đi đi đi, đứng hết sang một bên đi.” Trần lão nhị tùy tay đẩy ông chủ sang bên, ánh mắt khó chịu, mắng mỏ chủ quán, “Thằng nhãi mày là đang làm trò gì, đứng qua một bên! Đừng xen vào chuyện của người khác, không thì tao phá nát quán của mày đó! Tránh ra mau!” Nói xong bèn nhìn hai tên đàn em ra hiệu bằng mắt, hai tên lập tức tiến lên kéo ông chủ tiệm qua một xó, phòng hờ ông ta gây chuyện. Bồi bàn lúc này vốn dĩ đang đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này đành khựng lại, nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.

Tên Trần lão nhị chính là giang hồ nổi danh của vịnh Cá Mập này. Thuộc hạ dưới tay hắn có mười mấy tên. Những người kiếm tiền từ việc buôn bán thịt nướng này chỉ sợ mỗi bọn lưu manh đến quấy. Làm ăn mà không cẩn thận khiến cho bọn nó ‘nhớ thương’ mình, thì vài đồng lời cỏn con cuối cùng sẽ bị nướng hết vào khoản ‘tình phí’ cho bọn chúng. Mấy tiệm ở vùng này đều bị Trần lão nhị đến phá hoại, cũng có không ít khách hàng đã bị liên lụy. Trần lão nhị này dĩ nhiên là rảnh quá không có việc gì làm nên đi gây sự mua vui. Ông chủ mặc dù rất muốn lại giúp đỡ Mộc Nam nhưng cũng bất lực, chỉ có thể mang ánh mắt xin lỗi đứng nhìn.

Những người khách khác thấy khí thế của ba tên kia, lại còn bộ dáng khúm núm của ông chủ, đều mang tâm lý nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nên tất cả chỉ ngồi xem, không ai muốn chủ động lên tiếng giúp đỡ.

Trần lão nhị trừng mắt nhìn Mộc Nam chốc sau lại liếc sang Mộ Bắc, cân đo một lúc, cảm thấy Mộc Nam có vẻ là kẻ dễ xử hơn. Vì thế hắn ta bước đến trước mặt Mộc Nam, gằn giọng, “Lời lúc nãy tao nói có nghe rõ không?”

“Nói gì?” Mộc Nam hỏi ngược lại.

“Xin lỗi. Mời cơm!” Trần lão nhị trả lời, hai tên đàn em đứng bên cạnh cũng trước sau phụ họa.

“Nếu như tôi không xin lỗi thì sao?” Mộc Nam nhìn hắn, chậm rãi nhả ra từng chữ. Gương mặt anh hoàn toàn thoải mái, nhìn không ra một tia sợ hãi nào.

Trần lão nhị nghe vậy thì chưng hửng, không ngờ cũng có kẻ dám nghịch ý mình. Ở cái vịnh Cá Mập này, tên tuổi Trần lão nhị hắn có mấy ai là chưa nghe tới. Đừng nói là người từ nơi khác đến, cho dù là dân địa phương cũng phải nể mặt mũi hắn vài phần. Vậy mà gã trước mắt lại thản nhiên không coi hắn ra gì.

Giật mình một chút Trần lão nhị mới lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ xem thường mình của Mộc Nam, trong lòng không khỏi phát sinh giận dữ. Một tay hắn chụp lấy cái chai trên bàn cúi sát người tới mặt Mộc Nam, một tay chỉ vào mặt anh, đè thấp giọng, “Mày có biết cái kiểu nói chuyện này của mày, tin hay không… A!!”

Hắn ta còn chưa nói hết câu thì ngón tay chỉ thẳng mặt Mộc Nam đã bị Mộ Bắc ngồi bên cạnh nắm lấy, chỉ nghe “răng rắc” tiếng xương gãy phát ra. Liền đó Mộ Bắc đẩy tay hắn ra, cả người Trần lão nhị té nhào trên mặt đất.

Hai tên đàn em của Trần lão nhị cùng với mấy người đang vây xem náo nhiệt xung quanh bị một phen giật mình, không dám chớp mắt mà nhìn cái người vẫn ngồi im lặng nãy giờ kia. Tốc độ ra tay của anh ta thật mau lẹ, một cái bẻ gập và đẩy tay cơ hồ chỉ xảy ra trong vài giây. Khi tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng gì, Trần lão nhị đã nằm một đống trên đất, ôm tay lăn lộn. Nghe tiếng kêu đau đớn của hắn, xem ra là bị thương không hề nhẹ rồi.

Động tác kia của Mộ Bắc chỉ có người ngồi gần đó nhất là Mộc Nam mới thấy rõ, anh biết Trần lão nhị không chỉ gãy tay mà thôi. Vừa rồi khi Mộ Bắc đẩy hắn thì ngay cả cổ tay cũng bị bẻ, cho nên hắn ta mới kêu la đau đớn đến vậy.

Mộ Bắc thu tay về, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Trần lão nhị. Anh nhấc chân giẫm một cái lên ngực lão ta, cái giẫm này nhìn không ra dùng bao nhiêu lực nhưng đã khiến cho Trần lão nhị vốn dĩ đang lăn lộn kêu la trên mặt đất, bấy giờ đột nhiên mặt xanh mày xám đến mức gần như không động đậy được nữa. Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng, “Ai cho mày cái gan dám đến sát anh ấy như vậy?” Vừa nói chân giẫm vừa thêm lực, Trần lão nhị liền đau đớn ho khan “Hự…hự…”.

Tiếng rên của Trần lão nhị làm cho hai tên đàn em vốn còn sững sờ giật mình tỉnh trí. Hai gã Thấy Đại ca nhà mình bị giẫm dưới đất, vội vàng xông lên giải cứu. Trong đó một tên có vẻ nhanh nhẹn hơn, chỉ bằng vài bước đã vọt tới trước mặt Mộ Bắc vung cao nắm đấm. Mộc Nam đứng bên vừa định hỗ trợ thì đã thấy cái chân vốn dĩ đặt trên ngực Trần lão nhị của Mộ Bắc đã giáng tới một đá. Đối phương bị đạp bay ra ngoài, té văng ra đất kêu hừ hừ.

Tên còn lại chưa kịp có động tác gì đã bị ánh mắt Mộ Bắc áp chế dán cứng tại chỗ, không dám tiến lên thêm bước nào. Gã chỉ cảm thấy sát khí trong mắt người này chẳng khác nào một lưỡi dao cực bén, cơ hồ đều đâm thủng toàn thân mình rồi, bước lên một bước chắc chắn sẽ toi đời. Vừa rồi, động tác của đối phương vừa nhanh gọn vừa lưu loát, không chút nhân nhượng. Chỉ cần nhìn người anh em đang nằm run rẩy trên mặt đất kia của mình là gã hiểu, chạy lên tức là muốn tìm đường chết.

“Nói, ai phải xin lỗi ai?” Mộ Bắc vừa đá văng một người xong lại thu chân về giẫm lên ngực Trần lão nhị. Anh hạ mắt quét lên người lão ta, cất giọng.

“Tôi tôi tôi, là tôi phải xin lỗi!! Tôi xin lỗi!! Đại ca, tôi sai rồi!! Cậu đại nhân đại lượng làm ơn tha cho tôi!! Tôi đây có mắt như mù, xin cậu đừng chấp nhất làm gì!!” nếu như Trần lão nhị không bị đánh tới mức sải lai ra đất không thể nhúc nhích, hắn ta chắc sẽ quỳ lạy van vái cầu xin tha lỗi. Khốn kiếp, hắn thật sự là càng già càng hồ đồ rồi, cái dáng vẻ của người kia không phải là yếu đuối đến tay chân run rẩy, mà rõ ràng chính là sát thần. Chẳng biết sao hắn lại nghe lời con đàn bà kia tin rằng đây là hai thằng đại gia trói gà không chặt không biết nữa!!

“Xin lỗi ai?” Mộ Bắc hỏi, bàn chân lại cố tình nhích lên như muốn đạp lên yết hầu Trần lão nhị, hắn ta sợ tới mức gần như muốn khóc.

“Xin lỗi cậu… A không không!!!” Trần lão nhị còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt đối phương dọa phát lắp bắp. Hắn vội vàng sửa miệng, quay đầu nhìn Mộc Nam, “Vị đại gia kia, là tôi sai, tôi có tội. Là tôi không biết sống chết, anh đại nhân đại lượng, xin thương xót, nói giúp đại ca đây một tiếng tha chết cho tôi với!!!”

Nói thật Mộc Nam ngay từ đầu đã bị phong độ hơn người kia của Mộ Bắc làm cho thất kinh. Trải qua thời gian nói chuyện trên mạng cùng với hai ngày ở cạnh nhau vừa rồi, Mộ Bắc cho anh ấn tượng về một người có hơi không tự nhiên, có chút ngạo kiều, có chút nói chuyện khó nghe, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. So với cái người đằng đằng sát khí trước mặt này quả thật không hề giống nhau, nhưng không hiểu sao anh lại không hề cảm thấy sợ hãi. Có lẽ là bởi vì hành vi này của đối phương là vì muốn bảo vệ anh, hơn nữa khi đối phương bắt ép Trần lão nhị phải xin lỗi anh, anh lại cảm thấy bệ hạ thật ngầu quá sức.

“Vừa nãy ông nói ai chiếm chỗ của ai?” Mộc Nam đi tới, đứng bên cạnh Mộ Bắc hỏi Trần lão nhị.

“Ôi ông trẻ của tôi ơi! Là do tôi nói hưu nói vượn, đại gia anh đừng để ý. Anh làm ơn coi như là tôi đánh rắm, tha cho tôi đi!!” Trần lão nhị vội khóc không ra nước mắt mà nói.

Lúc này một tên đàn em khác cũng từ xa chạy đến, cúi đầu kính cẩn nhìn Mộc Nam không ngừng nói, “Là người của chúng tôi sai, là chúng tôi không biết phân biệt nặng nhẹ. Xin anh tha cho đại ca chúng tôi!!”

Dù sao cũng đang ở giữa đường, Mộc Nam không muốn làm lớn chuyện, thấy đùa đủ rồi thì thôi. Vì thế anh vỗ vỗ cánh tay Mộ Bắc, nhìn anh. Rốt cuộc hai người bọn họ cũng không bị tổn thất gì, Mộ Bắc thấy anh cũng không thèm để ý liền thu chân, buông tha cho Trần lão nhị, trừng mắt bảo bọn chúng nhanh chóng biến đi.

Tên đàn em vội vàng nâng Trần lão nhị dậy, cùng tên còn lại vừa nhổm người nhanh chóng chạy mất.

Ông chủ tiệm thịt nướng đứng một bên nhẹ nhàng thở ra, nhìn ba người kia bỏ chạy, mới tiến lên nói xin lỗi với Mộc Nam và Mộ Bắc. Ngoài ra ông còn miễn phí cho hai người. Mộc Nam khoát tay ý bảo không việc gì, nhưng náo loạn một trận xong, cả hai cũng chẳng còn tâm tình nào mà tiếp tục ăn uống. Dù ông chủ cố gắng giữ lại thì hai người chỉ có thể làm lơ, xoay người bỏ đi.

Cách đó không xa một cô gái đang chăm chăm nhìn Mộc Nam và Mộ Bắc rời đi bằng ánh mắt vô cùng tức tối. Cô ta giận đến nỗi tay cũng nắm chặt góc bàn nghiến răng, sắc mặt khó coi, hiển nhiên là bị chuyện vừa rồi làm cho tức nghẹn.

Cô gái này chính là người mấy hôm trước tại nhà ăn cố tình tiếp cận Mộ Bắc, cuối cùng lại bị Mộ Bắc làm nhục một trận. Cô ta vốn đến vịnh Cá Mập để công tác lại không ngờ nhìn thấy Mộ Bắc cũng ở đây, cơn giận lúc ở nhà ăn do Mộ Bắc gây ra vẫn chưa tan, lần này thì đúng là oan gia ngõ hẹp. Cô ta liền bày mưu tính kế, muốn dùng sức của Trần lão nhị giáo huấn tên Mộ Bắc kia một phen cho bõ tức, giải đi mối hận trong lòng mình. Nhưng không ngờ Trần lão nhị ngược lại còn bị đối phương xử lý nhanh gọn, thật đúng là thứ vô dụng mà!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play