Buổi sáng lúc này đúng vào giờ cao điểm, Mộc Nam đến phòng làm việc thì đã hơn tám giờ. Bình thường thời gian làm việc buổi sáng là từ tám giờ cho đến mười hai giờ, khi anh tới phòng làm việc thì đã có vài nhân viên ở đó, thấy anh tiến vào đều sôi nổi chào hỏi.
“Chào buổi sáng, anh Nam.”
“Anh Nam đưa tiểu Quy đến trường rồi mới đến phải không? Ăn sáng chưa?”
“Anh Nam buổi sáng tốt lành, hôm nay vẫn đẹp trai như vậy nha!”
“Anh Nam…”
Phòng làm việc này là do anh thành lập vào hai năm trước. Lúc ấy bởi vì ngoài ý muốn có Mộc Tiểu Quy, anh dứt khoát từ chối một công việc rất có triển vọng.
Vì không để người khác phát hiện bí mật mình là đàn ông thế nhưng lại mang thai, anh vẫn luôn một mình ở trong căn phòng mà anh thuê được, ngoại trừ khi cần thiết, nếu không thì anh sẽ không đi ra ngoài.
Khi đó anh mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu, mặc dù có tiền tiết kiệm do cha để lại, không đi làm cũng đủ cho một mình anh tiêu xài nhiều năm, nhưng bảo anh cứ ngốc ở nhà như vậy cũng rất khó chịu, vì thế anh tìm trên mạng xem có công việc gì có thể làm tại nhà hay không.
Tìm hồi lâu vẫn không thấy có công việc nào thích hợp, Mộc Nam phiền muộn. Mỗi ngày buồn chán ở nhà khiến anh có chút chán nản, lại dấy lên xúc động muốn ra ngoài đi làm. Bất đắc dĩ khi đó Mộc Tiểu Quy đã được sáu tháng, nhìn bụng mình rõ ràng đã nhô cao, anh suy nghĩ, quên cái tư tưởng mạo hiểm này đi, bụng lớn thế này bị phát hiện cũng không hay, cũng không thể mở mắt gạt người nói là bụng bia, có ai bụng bia mà to như vậy không?
Trong một lần vô tình trò chuyện trên QQ với bạn thời đại học, anh có nhắc tới chuyện tìm việc làm. Đối phương nghe xong suy nghĩ của anh, thuận miệng nói một câu muốn làm việc ở nhà thì có thể bán hàng qua mạng, hiện tại việc buôn bán qua internet rất phát triển.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Mộc Nam nghe một câu kia như mở ra một cánh cửa mới, nháy mắt cảm thấy mình đã tìm được phương hướng. Làm việc ngay tại nhà, không cần ra ngoài, không cần gặp người, mở cửa hàng buôn bán trên mạng không phải là tốt nhất sao?! Nói là làm, Mộc Nam lập tức quyết định mở cửa hàng trên Taobao.
Tuy chưa từng mở cửa hàng trên Taobao, nhưng khi còn học đại học anh cũng không ít lần mua đồ trên đó, vì thế đối với một ít giao dịch trên Taobao anh cũng tương đối quen thuộc.
Sau khi tốn một thời gian nghiên cứu quy trình mở cửa hàng, phương thức giao dịch và những điểm cần chú ý trên Taobao, anh lại đặc biệt nhờ bạn học có kinh nghiệm ở lĩnh vực này cố vấn.
Ở trường đại học, chuyên ngành Mộc Nam học chính là thiết kế, sau khi tốt nghiệp cũng đi làm trong một công ty thiết kế nội thất, vì thế khi mở cửa hàng anh dự định sẽ bán những mặt hàng liên quan đến lĩnh vực này, ví dụ như đồ trang trí nội thất. Sau khi xác định phương hướng anh lại tốn không ít thời gian tìm nguồn cung ứng sản phẩm. Chờ hết thảy công tác chuẩn bị đã ổn thỏa, anh liền đăng kí một trang mua bán, cửa hàng “Phủ nguyên soái” từ đó cũng được thành lập.
Ngày ấy, Mộc Nam mở cửa tiệm chỉ có một mình anh, trong bụng lại có Mộc Tiểu Quy, rất nhiều chuyện muốn làm mà không đủ sức, cho nên “Phủ nguyên soái” ban đầu chỉ bán đồ trang trí đơn giản, như đèn bàn, vật trang trí đặt trên bàn, tủ, khung ảnh, đồng hồ, địa điểm cũng giới hạn trong căn phòng mà anh thuê.
Trải qua vài năm kinh doanh, hiện giờ “Phủ nguyên soái” đã phát triển trở thành một gian phòng làm việc loại nhỏ, có được hai gian trưng bày đồ vật để bán trực tiếp, mặt hàng bán ra cũng tăng thêm nhiều, mà Mộc Nam cũng từ đơn thân độc mã thăng cấp lên làm ông chủ, dần dần nhanh chóng trở thành ông chủ nhỏ có không ít tiền để gởi tiết kiệm.
Nhân viên cố định ngoại trừ Mộc Nam còn có sáu người, bốn nữ hai nam. Trong đó, ba người chuyên việc tiếp khách, hai người cung ứng sản phẩm, một người phụ trách tài vụ và hậu cần. Phòng làm việc chỉ có vài người, tuổi cũng không lớn, trên cơ bản đều là vừa tốt nghiệp đại học xong liền vào làm việc, vui vẻ đùa giỡn với Mộc Nam đã thành thói quen, vừa thấy anh tiến vào là sôi nổi mở miệng chào. Mộc Nam đáp vài tiếng, đem cái gói to trong tay đặt lên bàn một người rồi nói, “Cho mọi người này.”
“Là gì vậy?” Một cô gái thấy gói đồ Mộc Nam đặt trên bàn liền nhanh chóng xem chữ ngoài bao bì, là bốn chữ “Bánh ngọt Hàn Thức”, không khỏi hô lên một tiếng, “A yeah, bánh trứng Hàn Thức!!”
Những người khác nghe được lời của cô cũng liền reo hò theo, “Bánh trứng! Anh Nam thật quá khách khí, đi làm còn mua bánh này cho tụi em!” Nói xong tất cả mọi người liền tiến đến trước bàn của cô gái kia, không thể chờ đợi được lấy hai hộp bánh trứng ra, vừa mở nắp đã truyền ra mùi bánh thơm ngon mê người.
Mộc Nam buồn cười mà nhìn bọn họ tụ tập thành một đống giành bánh ăn, lên tiếng, “Này này, dù gì cũng là phần tử trí thức, tranh nhau mấy cái bánh như tiểu quỷ đói là thế nào.”
“He he, bánh trứng Hàn Thức một ngày chỉ bán ba mươi hộp, có khi muốn cướp cũng cướp không được đâu, hình tượng mà đem so sánh với nó quả thực không đáng một xu a.” Tiểu Trương tóc húi cua ôm vài cái bánh còn lại trong hộp đưa cho Mộc Nam, “Anh Nam ăn một cái đi.”
“Bánh ngọt Hàn Thức” là một cửa hiệu bánh ngọt, làm ăn rất tốt, được khen là cửa hiệu bánh ngọt số một ở Tân Thành, có một không hai.
Bánh Mộc Nam mang tới hôm nay chính là món bánh hàng đầu của tiệm “Bánh ngọt Hàn Thức”, rất nhiều người vì mua một hộp bánh trứng của họ mà sáng sớm đã xếp hàng trước cửa, bởi vì một ngày cửa hàng chỉ bán ba mươi hộp, có đôi khi cho dù xếp hàng cũng không nhất định có thể mua được.
Mộc Tiểu Quy rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng này, mà Mộc Nam vừa vặn lại có quan hệ thân thiết với ông chủ của cửa hiệu bánh ngọt, cho nên thường xuyên hẹn trước với đối phương rồi sáng hôm sau trực tiếp đi qua lấy, ngẫu nhiên cũng sẽ lấy thêm mấy hộp cho nhân viên trong phòng làm việc.
Mọi người sau khi xử lý xong món bánh trứng mới bắt đầu tiến vào trạng thái công tác. Sau khi Mộc Nam mở máy tính ra, chuyện thứ nhất anh làm là đăng nhập tài khoản trên Taobao, sau đó liên lạc với cô gái phụ trách hậu cần để bổ sung hàng hóa vào kho.
“Đồ bên gian trưng bày đã đưa lên đây chưa?” Mộc Nam vừa đối chiếu số liệu vừa hỏi.
“Chiều nay mới đưa lên, gần đây lượng hàng xuất ra khá lớn, hàng cần bổ sung thêm cũng tương đối nhiều, chiều nay chỉnh lý xong em sẽ đưa cho anh.” Cô gái lo việc hậu cần đáp.
“Được rồi.” Mộc Nam gật gật đầu, trả số liệu lại cho cô, “Vất vả cho em.”
“Anh Nam đừng khách khí như vậy, em ngại đó.” Cô chớp mắt cười nói, “Vừa rồi em ăn hơn hai cái bánh trứng lận đó anh.”
“Thì ra là thế.” Mộc Nam vờ như suy nghĩ, trêu ghẹo, “Về sau không phát tiền lương, phát bánh trứng cho mọi người thôi, mọi người cảm thấy thế nào?”
“Phản đối!!” Mọi người vừa nghe xong đồng loạt lên tiếng phản đối.
“Phản đối cái rắm, nhanh làm việc đi.”
“Vâng, đại soái!”
Mọi người gọi Mộc Nam là đại soái theo tên tài khoản trên Taobao. Lúc trước cửa hàng trên Taobao được anh lấy tên là “Phủ nguyên soái”, tài khoản Taobao của anh là Mộc đại soái, cái tên này trước kia còn bị bạn của Mộc Nam, cũng chính là Hàn Dực Dương chủ cửa tiệm “Bánh ngọt Hàn thức” cười nhạo thật lâu, nói Mộc Nam có tâm chinh chiến tứ phương. Lúc ấy Mộc Nam phản bác cậu, nói, cái tên mỗi ngày ngâm mình trong đống đồ ngọt như cậu làm sao hiểu cái gì gọi là nhiệt huyết nam nhi, chí khí hùng tâm.
“Đinh đinh~ “
Lúc này tiếng chuông báo trên Taobao quen thuộc vang lên, chứng tỏ có khách mua hàng. Mộc Nam nhìn cái tên nhấp nháy, chuột máy tính khẽ động, lập tức mở ra.
Bắc Đế bệ hạ: Trương Quý có đó không?
Bắc Đế bệ hạ: Trương Quế?
Trương Quý là ai? Trương Quế là ai? Mộc Nam đầu đầy hắc tuyến. Thân, hai lần đều gõ sai, cũng không nhận thấy sao?
Mộc đại soái: Có đây, thân, chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?
Mộc Nam gửi tin nhắn qua, đối phương rất nhanh trả lời lại.
Bắc đế bệ hạ: Xin chào, không cần gọi thân mật như vậy, chúng ta không quen.
—
Chú thích:
Thân: là người thân. Ban đầu là xưng hô thân thiết trong thư từ, dần dần gọi tắt thành “thân mến”. Sau này, có một người buôn bán gọi “Thân mến”, “Khách hàng thân mến”, những người cùng sở thích, cùng chí hướng cũng gọi nhau như thế. Về sau trong văn hoá Internet, cách gọi “thân” tạo cảm giác không quá xa lạ, trở thành ngôn ngữ chuyên dụng. Ở trong các nhóm, các cửa hàng, nếu không biết xưng hô với đối phương thế nào thì dùng từ này. “Thân” là một loại thủ pháp xưng hô khi chỉ biết nickname của đối phương, tạo cảm giác thân thiết. (theo baidu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT