Ngu Hành Chu tranh thủ thời gian trở về, trước sớm mai đã phải quay lại chỗ làm việc.
Tiểu thiếu gia sáng mai cũng phải lên lớp, làm một bé học bá, cậu sẽ không dễ trốn học.
Ngu Hành Chu ôm tiểu thiếu gia ngồi trong xe một lát, hai người chuyện trò chẳng bao lâu đã giục tiểu thiếu gia về.
Tiểu thiếu gia có chút luyến tiếc, giữ ngón tay Ngu Hành Chu mãi không chịu buông lại chẳng nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn anh.
Ngu Hành Chu có hơi chịu không nổi ánh mắt này, giống như thỏ nhỏ quá mức ngoan ngoãn, cả cái việc kiếm cớ gây sự cũng không có, chỉ biết tội nghiệp chờ đợi, không gây thêm phiền cho ai.
“Tối mai anh sẽ về” Ngu Hành Chu dỗ cậu “Hôm sau sẽ đón em tan học”
Mắt tiểu thiếu gia sáng lên, nghiêng đầu ôm cổ Ngu Hành Chu, hệt một em thỏ nhỏ dính lên người anh.
Dưới ánh đèn sáng trong xe, Ngu Hành Chu nhìn thấy khối ngọc xanh biết trên cổ cậu, miếng ngọc khắc hình Quan Âm mặt mũi hiền từ xỏ một sợi dây đỏ, lắc qua lắc lại trên làn da trắng tuyết.
Đó là quà sinh nhật một tuổi của tiểu thiếu gia, là người thân cậu đi cầu riêng một món đồ chúc phúc, cầu cho cậu bé một đời bình an vui vẻ, vĩnh viễn không có ưu phiền.
Tiểu thiếu gia ôm Ngu Hành Chu, ngượng ngùng, cảm thấy bản thân chắc sẽ không bị nghĩ là đang đòi quà chứ “Tuần sau là sinh nhật em rồi, em đặt chỗ ở một nơi tốt lắm, anh có thể… đến đón sinh nhật cùng em không?”
“Chị gái bảo sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em vào buổi trưa, anh có đến không?” Tiểu thiếu gia nhìn Ngu Hành Chu chờ đợi “Để em đưa anh thiếp mời”
Ngu Hành Chu im lặng không nói gì.
Tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Chung, không phải năm nào cũng tổ chức, năm nay tổ chức chẳng qua là muốn chúc mừng tiểu thiếu gia thành niên.
Ngu Hành Chu cắm rễ ở thành phố T đã nhiều năm, tiệc lớn nhỏ của nhà họ Chung cũng đã tham gia không ít, thế nhưng tới giờ người tham gia đều là trưởng nữ nhà họ Chung, anh chưa từng chạm mặt tiểu thiếu gia.
Lấy thân phận hiện giờ của Ngu Hành Chu, tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Chung Gia thì lo gì không lấy được một tấm thiệp mời.
—
“Anh sẽ đến” Ngu Hành Chu cười với tiểu thiếu gia, mở cửa xe để cậu xuống xe, chính anh cũng đứng xuống.
Anh vẫn giống như những lần hẹn hò trước, nắm tay dắt tiểu thiếu gia về đến tận cửa nhà, nhìn cậu vào nhà.
Tiểu thiếu gia vì một câu hứa này mà vô cùng vui vẻ đứng trên lan can vẫy tay với anh, bên cạnh là một chậu mẫu đơn vừa lúc nở hoa, hoa nở cạnh bên gương mặt tuổi trẻ sáng ngời của cậu, giống như vương tử trở về tháp ngà voi.
“Ngủ ngon, Chung Ninh” Ngu Hành Chu nói, vẫy tay với tiểu thiếu gia.
Còn bảy ngày cho đến lúc hai người họ đường ai nấy đi, trở lại quỹ đạo nhân sinh vốn có của mỗi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT