Đứa nhỏ Đào Dụ Ninh này từ bé đã có một thói quen, đó là một khi đã có mục tiêu, thì sẽ hết sức kiên định hết sức nghiêm túc, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Sau khi cậu đánh cược chuyện kia với Dư Hiện, cả người liền thay đổi một cách nhanh chóng, bắt đầu chịu khó học hành.

Bước đầu tiên là nỗ lực phấn đấu, trước tiên phải lập cho bản thân một mục tiêu nhỏ, ví dụ như phải vượt qua cái tên Triệu Tiểu Minh đã cãi nhau và xem thường cậu kia.

Đào Dụ Ninh: "Cứ chờ xem, Đào gia sẽ khiến cậu ta phải trả giá đắt vì những lời cậu ta đã nói!"

Dư Hiện: "Cậu ta nói gì?"

Đào Dụ Ninh trợn mắt, lông mày dựng đứng: "Cậu ta nói tôi theo đuôi cậu, còn không bằng một cọng lông mũi của cậu!"

Dư Hiện cười: "Cậu ta nói sai rồi."

"Tôi cũng thấy vậy." Đào Dụ Ninh đại ngôn bất tàm* nói, "Rõ ràng là cậu theo đuôi tôi, với lại, ai lại đi so sánh cao thấp với lông mũi chớ, cậu ta có bệnh phải không?"

*Đại ngôn bất tàm (大言不惭): Nói to không thẹn.

Dư Hiện gật đầu: "Ừ, cậu ta có bệnh."

"Tốt lắm, biểu hiện hôm nay của cậu khiến Đào gia rất hài lòng." Ông chủ Đào Dụ Ninh vỗ vỗ lưng Dư Hiện, "Bây giờ Đào gia ban thưởng cậu đi mua kem cho Đào gia, vị socola, cậu hiểu chưa."

"Được, người thấy tốt là oke rồi bảo bối!" Dư Hiện đứng lên mua cho Đào Dụ Ninh cây kem, để lại Đào Dụ Ninh ngồi ở đó dùng bút chọt chọt giấy tập, lầm bầm: "Thần kinh! Ai là bảo bối của cậu!"

Bảo bối nhỏ Đào Dụ Ninh dưới sự cố gắng của mình và Dư Hiện, thành tích học tập tiến bộ vượt bậc, sau lần thi kế đó, một số thầy cô giáo lại tỏ ra bất an đối với chuyện này, đều tìm đến tâm sự với giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm gọi Đào Dụ Ninh vào văn phòng, hỏi: "Dạo gần đây em không mắc phải sai lầm gì chứ?"

Đào Dụ Ninh: "Không có ạ, tri kỷ hiểu chuyện biết lễ phép, em còn đang chịu khó học hành đây."

"Chịu khó học hành?"

"Dạ, chịu khó học hành." Đào Dụ Ninh còn cố ý nhấn mạnh, "Rất là chịu khó."

Đào Dụ Ninh đứng ở bên cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm, đột nhiên liếc nhìn xấp bài thi trên bàn: "Thầy Tiết, có điểm môn toán rồi sao?"

Giáo viên chủ nhiệm có chút khó xử nhìn cậu một cái: "Em biết em được bao nhiêu điểm không?"

Đào Dụ Ninh hưng phấn: "Bao nhiêu ạ?"

"Em không biết thật sao?"

"Làm sao mà em biết được?"

Lời nói của chủ nhiệm làm Đào Dụ Ninh có chút hoang mang, nhưng cậu nghĩ lại, cảm thấy đợt thi này mình làm không tệ lắm, chắc là cậu đã làm thầy giáo khiếp sợ rồi.

Vừa nghĩ như vậy, Đào Dụ Ninh càng thêm hưng phấn, bắt đầu tính toán sau tan học sẽ đòi Dư Hiện thưởng cho.

Chủ nhiệm rút ra một tờ từ xấp bài thi, trên bài thi viết một con số 129 đỏ chót. (Kỳ: Điểm thi tối đa của môn toán là 150 điểm)

Đào Dụ Ninh nhướn cổ lên xem, nhìn thấy tên mình trên bài thi, nhảy lên "ngao" một tiếng.

"Cảm ơn thầy Tiết! Em biết rồi!" Đào Dụ Ninh hò reo đang muốn chạy ra ngoài, kết quả bị chủ nhiệm gọi quay lại.

"Em tính đi đâu? Chuyện ở đây còn chưa nói xong! Lại đây!"

Đào Dụ Ninh khó có thể đè nén được hưng phấn trong mình, nhưng vẫn quay lại.

Đào Dụ Ninh tự dưng rất muốn hét lên một câu thiên đạo thù cần*, khoảng thời gian chính mình nấu đèn gác đêm học hành, nấu đến nỗi da dẻ tươi trẻ của cậu đã bắt đầu gia tăng mức độ già nua, cuối cùng cũng được xem như không uổng công.

*Thiên đạo thù cần (天盗酬勤): Đạo trời sẽ đền đáp cho người cần cù. 

Trong đôi mắt cậu giống như có ẩn chứa ngôi sao, sáng lấp lánh mà nhìn thầy giáo: "Thầy Tiết, thầy muốn thưởng cho em sao? Không cần đâu, học tập thật giỏi là bổn phận của mỗi học sinh chúng em, đây là việc em nên làm."

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy thật đau đầu, từ khi Đào Dụ Ninh chuyển đến lớp của mình thì vẫn luôn thấy đau đầu, đứa nhỏ này cũng không phải lúc nào cũng làm người ta thấy phiền, có điều bài thi lần này rất không hợp lý, lớp mười không chịu học hành, lên lớp toàn ngủ với đọc truyện, bài tập cho tới bây giờ đều không làm, mỗi lần thi là chỉ biết đếm ngược (thời gian). Loại học sinh này thầy giáo thấy qua rất nhiều, không lấy làm ngạc nhiên, nhưng mà, bắt đầu từ đợt thi trước, Đào Dụ Ninh lại có điểm bất thường.

Lớp 11 bắt đầu phân khoa văn lý, lúc đầu thầy giáo cố ý khuyên Đào Dụ Ninh học văn, dù sao tốt nhất là những học sinh có thành tích kém đừng ở lại lớp của mình. Mà Đào Dụ Ninh lại mặc kệ, nói tâm đã gắn bó với thầy Tiết, muốn cùng thầy Tiết chiến đấu đến lúc thi đại học.

Chiến đầu thì chiến đấu đi, thầy Tiết lại không thể ép người khác.

Ai ngờ, đến cuối học kỳ một lớp 11 này, Đào Dụ Ninh lại trở nên bất thường.

Lần thi trước, thành tích môn toán của Đào Dụ Ninh tự dưng từ 45 điểm nhảy vọt lên 99,5. Tình huống này thầy giáo cũng không thấy lạ lẫm gì, học sinh gian lận đâu đâu cũng có, thầy giáo cũng lười quản.

Lần đó thầy giáo không nói gì, còn suy nghĩ có thể đứa nhỏ này đang có ý muốn học hành, mặc dù 99,5 này là gian lận, nhưng copy cũng là vì muốn mình tiến bộ hơn mà thôi, không chừng khen ngợi vài câu sẽ trở về con đường đúng đắn, vì thế thầy Tiết cũng thật tâm khen Đào Dụ Ninh một chút.

Ý của thầy là muốn cậu vứt bỏ "bàn môn tà đạo" chuyên tâm học cho giỏi, thầy cũng không hy vọng cậu sẽ được 99,5. Một đứa học sinh mỗi lần thi toàn được 30, 40 điểm, thi được 60 cũng xem như là tiến bộ.

Ai ngờ, đến đợt thi giữa kỳ hai lớp 11, tên nhóc này lại trực tiếp lên tới 129, điểm môn toán xếp thứ ba cả lớp. 

Lúc này thầy giáo mới không thể nhịn nữa, thế này thì có hơi quá rồi!

Thầy Tiết nói: "Đào Dụ Ninh à, thầy biết em cũng có sĩ diện, nhưng mà con nít còn nhỏ thì quan trọng nhất là cái gì? Không phải là thành tích."

"A? Không phải là thành tích sao?" Đào Dụ Ninh nói, "Nhưng mà các thầy cô không phải luôn nói thành tích là đại diện cho thể diện của chúng ta, thành tích không tốt thì chính là không có thể diện sao?"

Hoặc là nói như thế nào thầy Tiết cũng không muốn nói chuyện với Đào Dụ Ninh, đứa nhỏ này luôn có thể chặn họng người khác.

"Ý của tôi là, so với thành tích, quan trọng hơn đó là nhân phẩm."

Đào Dụ Ninh nghe ra được ý không phù hợp, cậu thu nụ cười lại, tâm tình cũng không còn hưng phấn như khi nãy: "Thầy Tiết, thầy có ý gì vậy? Nhân phẩm của em thì thế nào?"

Thầy Tiết vỗ một cái lên bài thi: "Nói một chút đi, 129 điểm này của em, là như thế nào?"

Một câu nói này của thầy, Đào Dụ Ninh suýt chút nữa là bị sét đánh cho ngoài giòn trong mềm*, hận không thể rắc thì là lên Dư Hiện cuộn xà lách trực tiếp nhai nuốt.

Đào Dụ Ninh: "Thầy Tiết, thầy nói như vậy, nghe không hay chút nào!"

*Ngoài giòn trong mềm (Ngoại tiêu lý nộn 外焦里嫩): Ngoài ra còn một nghĩa là gặp phải chuyện rất kinh ngạc.

Thì là (孜然): Tên đầy đủ là Thì là Ai Cập, dạng xây thành bột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play