Lúc trước là Lâm Cận Ngôn làm thủ tục cho Chử Tiểu Du nghỉ học một năm. Trước khi đi học lại thì phải nghĩ cách bổ sung phần kiến thức của một học kỳ, độ khó rất nhiều, nhưng cũng không phải là khó hoàn toàn, Chử Tiểu Du có thể tưởng tượng ra 4 năm rưỡi đại học nữa của cậu.

“Được, ngày mai anh cho người đi làm thủ tục cho em.” Trịnh Tranh cười cười: “Nhưng anh còn một thứ muốn tặng cho em.”

Chử Tiểu Du mắt mèo sáng lấp lánh nhìn hắn.

Trịnh Tranh lấy ra một cái chìa khóa: “Có Đỉnh Đỉnh nên ở chung cư không tiện, vị trí khu này cũng được, mai sau em và Đỉnh Đỉnh đi học cũng tiện, nhưng anh muốn em thiết kế nhà.”

“A?” Chử Tiểu Du không hiểu.

Con ngươi đen của Trịnh Tranh đầy ôn nhu: “Giống như khi còn bé chúng ta vẽ nhà ấy, em có thể vẽ nó thành những gì em muốn.”

Chử Tiểu Du trợn mắt há hốc mồm.

Cậu hi vọng có một ngôi nhà, nhưng tương lai thật mờ mịt hư vô. Chử Tiểu Du vẫn không hiểu tại sao cậu có thể lập được gia đình. Nhưng hiện giờ cậu có Đỉnh Đỉnh, có Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du tưởng tượng cảnh bọn họ ngồi trên bàn cùng nhau ăn cơm liền ngọ nguậy muốn làm.

Trịnh Tranh lại buồn cười, thanh âm khàn khàn ghé vào tai cậu nói: “Cứ từ từ mà nghĩ, Đỉnh Đỉnh phải chờ em hai tháng hộ khẩu rồi.”

Lần này Chử Tiểu Du bị dọa sợ ngẩn người.

Kim chủ là người xấu!

Đến căn hộ của Trịnh Tranh, Chử Tiểu Du vẫn sững sờ, Chử Trịnh con trai cậu vẫn chưa có hộ khẩu! Chử Tiểu Du muốn Đỉnh Đỉnh nhập hộ khẩu của cậu nhưng Trịnh Tranh vừa nói như vậy chắc chắn không được.

Chử Tiểu Du trốn Trịnh Tranh gọi điện cho Lâm Cận Ngôn.

Nghe được vấn đề hộ khẩu của Chử Trịnh, Lâm Cận Ngôn lên tiếng: “Nhập hộ của cháu đi.”

Chử Tiểu Du cũng nghĩ như vậy: “Nhưng Đỉnh Đỉnh cũng là con trai Trịnh tiên sinh mà.”

Lâm Cận Ngôn nhíu mày: “Cháu còn gọi Trịnh Tranh là Trịnh tiên sinh?”

Chử Tiểu Du trong nháy mắt hơi xấu hổ, hạ giọng nói: “Anh ấy bảo cháu gọi là ông xã… Nhưng cháu không có mặt mũi…”

Lâm Cận Ngôn bị lời này làm giật mình, bất đắc dĩ nói: “Đỉnh Đỉnh nhập vào hộ khẩu Trịnh Tranh cũng tốt, quy định của Trung Quốc hiện này là vậy. Mai sau đi học cũng thuận tiện nhưng không thể tùy tiện quyết định, một khi Chử Trịnh theo hộ khẩu Trịnh Tranh, cháu muốn đổi lại cũng không được.”

Chử Tiểu Du không vui, nhăn mũi: “Thật ra… Chú Lâm, Trịnh Tranh cầu hôn cháu.”

Lâm Cận Ngôn kinh ngạc: “Cháu nói cái gì?”

Chử Tiểu Du không hiểu biết nên nói như nào, cực kì rầu rĩ. Trái lại Lâm Cận Ngôn kịp hoàn hồn: “Là thẻ chứng minh thư kia?”

Cả hai đều lâm vào trầm mặc.

Chử Tiểu Du nghĩ cậu luôn dao động trước việc chung sống với Trịnh Tranh. Hiện giờ chỉ cần đồng ý kết hôn thì thân phận của Chử Trịnh sẽ được giải quyết, nhưng cậu không thể hạ quyết định được.

Lâm Cận Ngôn nghĩ rất nhiều, Chử Tiểu Du cứ như thế mà đi theo Trịnh Tranh thì y sẽ rất lo lắng. Tình hình hiện giờ, y cũng không ngăn cản được tình yêu mãnh liệt của Chử Tiểu Du nhưng nếu Trịnh Tranh cho Chử Tiểu Du một thân phận, bất kể Trịnh Tranh nghĩ như nào cũng đều có lợi cho Chử Tiểu Du.

Thế nhưng nói ra những lợi ích này thì Chử Tiểu Du sẽ không đồng ý, Chử Tiểu Du sợ nhất chính là việc kết hôn sẽ tạo ảnh hưởng đến Trịnh Tranh, gây hại cho hắn.

Lâm Cận Ngôn trầm mặc một lúc, lên tiếng: “Tiểu Du, chú đồng ý chuyện hai cháu kết hôn. Chú nghĩ không cần làm đám cưới, cháu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Chú chỉ hỏi cháu một câu thôi, cháu yêu Trịnh Tranh sao?”

Bỗng dưng Chử Tiểu Du khó chịu trong lòng, nửa ngày không nói nổi một chữ, Lâm Cận Ngôn đợi thật lâu mới nghe thấy Chử Tiểu Du nhẹ giọng nói ra một chữ: “Thích.”

“Đi theo con tim thôi.” Lâm Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Tiểu Du, khi nào quyết định thì nói cho chú biết, nghe không?”

Cúp điện thoại, Chử Tiểu Du rầu rĩ không vui.

Phải mất một tuần cho việc chạy chương trình theo kịp trường học, mấy ngày gần đây Chử Tiểu Du đều nhàm chán ở trong nhà chơi cùng Chử Đỉnh Đỉnh. Ngày nào Đại Vương Chử Đỉnh Đỉnh không ăn thì ngủ, sau đó trợn tròn mắt nhìn thế giới xung quanh. Chử Tiểu Du rất tin phương pháp dạy trẻ con trên mạng, làm một quả cầu hình con mèo treo trước mắt Đỉnh Đỉnh lắc đi lắc lại. Đáng tiếc, mắt Chử Trịnh vừa nhìn quả cầu lắc lư được một lúc liền mất hứng.

Trịnh Tranh đứng dựa ngoài cửa nhìn thấy, không nhịn được mà cười to.

Lúc hắn vào nhà đã nhìn thấy Chử Tiểu Du cầm quả cầu trên tay, cứ cầm lắc lắc trước mặt cậu, thầm nghĩ Chử Tiểu Du là muốn làm gì đây, mắt mèo híp lại như đang dẫn đầu đàn đi săn, sau đó đột nhiên vươn tay đẩy đẩy quả cầu, lại bắt nó lại.

Trịnh Tranh suýt chút nữa bị con mèo nhỏ nghịch ngợm này làm chóng mặt, đi đến cúi người ôm Chử Tiểu Du, làm con mèo nhỏ hoảng sợ: “Anh làm cái gì vậy?”

Trực tiếp ôm cậu về phòng, xoay người đóng cửa đè Chử Tiểu Du lên tường hôn: “Mèo con, mèo con của tôi.”

Chử Tiểu Du mặt đỏ bừng, hoa mắt nhìn Trịnh Tranh: “Anh ôm em chặt…”

Trịnh Tranh hôn rất kịch liệt, Chử Tiểu Du vòng tay ôm cổ hắn, nhắm hờ mắt hưởng thụ, dạo này cậu rất muốn được thân mật với Trịnh Tranh, tối nào cũng không ngủ được.

“Mèo con gầy rồi.” Trịnh Tranh nói.

Chử Tiểu Du mở mắt, vô lực nhìn Trịnh Tranh, cảm giác như đang từ trên mây rơi xuống, vừa nhẹ nhõm mà vừa nặng nề.

Trịnh Tranh trong mắt có chút đau lòng.

Hắn biết Chử Tiểu Du vì chuyện kết hôn nên rất khó xử, mèo con mang thai nên mới có chút thịt giờ lại gầy đi, mất hẳn dáng vẻ đáng yêu, trở về dáng vẻ lúc trước băng cơ ngọc cốt(*) lại mê hoặc. Thế nhưng chuyện khác hắn có thể nhượng bộ, ngoại trừ cuộc hôn nhân này.

[(*)Băng cơ ngọc cốt (冰肌玉骨): Ý chỉ da như băng, xương như ngọc. Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.]

Con mèo hoang này không bắt được, trừ khi nó tự nguyện.

Lúc trước Trịnh Tranh cho rằng có lên trời xuống biển hắn cũng có thể bắt được Chử Tiểu Du. Cho đến khi con mèo nhỏ này chạy trốn hắn mới nhận ra bất luận có giam cầm thân thể hay linh hồn cũng không bằng một cái cam tâm tình nguyện.

Hắn hôn Chử Tiểu Du: “Đáp ứng chủ nhân được không, mèo con.”

Mèo con cọ cọ chủ nhân, không nói lời nào.

Trịnh Tranh biết hôm nay hắn lại không dụ dỗ thành công, thở dài một tiếng bế Chử Tiểu Du lên giường, đè lên người cậu khẽ hôn: “Thủ tục nhập học làm xong rồi.”

Chử Tiểu Du mở mắt, trong mắt đầy vui mừng: “Thật ạ?”

“Thế còn nhà của chúng ta thì sao?”

Chử Tiểu Du lại không nói.

Từ khi kim chủ đưa chìa khóa cho cậu, cậu chưa từng đến đấy một lần. Một mặt, Chử Tiểu Du cũng rất khát khao có một ngôi nhà, mặt khác, giống như cậu đang đối mặt với một kì thi mỹ thuật vậy.

Trịnh Tranh cũng mua giấy vẽ giá đỡ tranh các thứ để cậu có thể tự thiết kế, để cậu tự sơn nhà. Chử Tiểu Du không biết trần nhà nên sơn màu gì, sơn tường màu gì, mở mấy cái cửa sổ.

Cậu có nên vẽ mặt trời không? Hay là vẽ hoa với vẽ sông ở trước nhà? Hay là vẽ mấy người hình que cầm tay nhau?

Chỉ là một việc đơn giản mà bọn trẻ con đi mẫu giáo còn làm được, Chử Tiểu Du cậu lại không làm được.

Hôm sau, Trịnh Tranh đi làm trước, buổi chiều Chử Tiểu Du đi học, nằm ở trên giường không nhịn được lại nghĩ không muốn đi.

Gần tới 8 giờ, bảo mẫu nhắc nhở Chử Tiểu Du tới nói chuyện với Đỉnh Đỉnh, Chử Tiểu Du mới bối rối đứng dậy, tóc tai còn chưa chải đã chạy đến trước mặt Chử Đỉnh Đỉnh, mặt đối mặt nói chuyện cùng Chử Trịnh.

“Đỉnh đỉnh, ba là ba ba lớn đây.” Trên mạng nói lúc nói chuyện với con nên mặt đối mặt mới có thể luyện cách học tập cho con, nhất là cách nói, vì vậy mỗi ngày Chử Tiểu Du đều dạy con trai: “Hôm nay trời nắng nhưng rất đặc biệt, ba ba lớn sẽ đi học.”

Nói đi nói lại một lúc, bình thường Đại Vương Đỉnh Đỉnh đã sớm không còn kiên nhẫn, nhưng hôm nay lại tròn mắt kiên định nhìn Chử Tiểu Du, Chử Tiểu Du cảm thấy thật kì lạ, lại nói một lúc lâu mới phát hiện ra Chử Trịnh căn bản không nhìn cậu mà nhìn một tổ chim.

Trong chớp mắt Chử Tiểu Du rầu rĩ uể oải, cảm thấy có mỗi chuyện này mà cậu cũng không làm được.

Chử Tiểu Du buồn bã nhìn tay cậu đang sờ mặt Đại Vương Chử Đỉnh Đỉnh, đang định rút tay lại không ngờ tới Chử Đỉnh Đỉnh luôn luôn cao lãnh hôm nay lại phá lệ “A” một tiếng, sau đó mở miệng cắn ngón tay cậu.

Chử Tiểu Du ngẩn người.

Chử Đỉnh Đỉnh đang cắn ngón tay cậu!

Trẻ con nhận thức thế giới mà lại thích cắn đồ ở trong miệng, nhưng Chử Trịnh chưa bao giờ như vậy, Chử Tiểu Du cực kì lo lắng chuyện con trai cậu bị sa sút trí tuệ nhưng hôm nay tin này thật sự quá ngạc nhiên.

Trong nháy mắt Chử Tiểu Du mặt mày hớn hở, vui vẻ hôn lên gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Trịnh, vừa cao hứng vừa đắc ý.

Chử Đỉnh Đỉnh cũng không thèm quan tâm cậu.

Chử Tiểu Du gọi điện cho Trịnh Tranh, còn gọi điện cho cả Lâm Cận Ngôn, từ bảo mẫu đến đám bảo tiêu cũng phải chạy đi khoe, hận không thể nói cho cả thế giới biết Đỉnh Đỉnh nhà cậu nhưng thế này là đủ rồi, có người hiểu tâm tình của cậu, có người sẽ an ủi cậu.

Đương nhiên, có ai mà không biết Chử Trịnh cố ý cắn cậu một cái hay không.

Chử Tiểu Du cuối cùng cũng có động lực, ăn cơm trưa sớm rồi quay về phòng thay quần áo.

Để phù hợp với quần áo Chử Tiểu Du mặc, điều hòa trong nhà đều mở nhiệt độ thấp, mặc áo khoác cũng không sao nhưng bây giờ ở ngoài khá nóng, Chử Tiểu Du muốn ra ngoài gặp người thì phải ngụy trang.

Cậu khóa cửa phòng ngủ, tiếp tục khóa cửa phòng tắm, đứng trước gương chậm rãi cởi quần áo. Trước bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, cơ thể Chử Tiểu Du được tỉ mỉ hiện lên trong gương. Vì mang thai nên ngực cậu phát dục hai lần, so với trước kia thì biến thành mèo mẹ, bây giờ vẫn còn hơi trướng đau, Chử Tiểu Du cau mày nhìn, duỗi tay cầm lấy một cuộn băng bắt đầu cuốn.

Hơn nửa năm được cởi ngụy trang, giờ lại phải che chỗ này đi thật khó chịu. Do ngực lớn, Chử Tiểu Du dùng lực quấn chặt hai bên vú, đau đến tê cả đầu.

Còn chưa ra khỏi cửa mà trán Chử Tiểu Du đã đổ không ít mồ hôi, cậu thầm nghĩ không hiểu tại sao ngày xưa lại có thể kiên trì đến như vậy.

Hít sâu một hơi, Chử Tiểu Du mặc áo sơmi dài tay, kìm nén khó chịu đi ra khỏi phòng.

Bảo mẫu nhìn thấy cậu mặc đồ nghiêm chỉnh, hỏi: “Chử thiếu gia muốn đi ra ngoài?”

Chử Tiểu Du chóp mũi đều là mồ hôi, gật đầu nói: “Chị phải trông cho tốt Đỉnh Đỉnh đó.”

Bảo mẫu cười, lại nói với Chử Tiểu Du: “Bên ngoài trời nóng nực như vậy, nhưng cậu cũng không được uống đồ lạnh đâu biết không?”

Chử Tiểu Du lên tiếng trả lời.

Chử Tiểu Du không dám tự lái xe, chỉ có thể làm phiền gọi bảo tiêu đưa cậu đi, cả đường đi cậu cảm thấy đau muốn chết. Chử Tiểu Du nhíu mày, lẳng lặng nhịn đau.

Thật ra cậu không sợ đau, từ khi còn bé đã bị đánh với quấn ngực như vậy cậu đã thành quen.

Đến trường, Chử Tiểu Du để bảo tiêu đi trước mới tận lực phấn chấn tinh thần xuống xe.

Có thể quay về ngôi trường quen thuộc, Chử Tiểu Du cực kì hạnh phúc, vừa đi vừa nhảy, tràn đầy phấn khởi nhìn cái nơi quen thuộc này, mùi vị thật đơn thuần.

Mà lúc này, lão thái thái cũng đưa hai mẹ con họ Sở ra khỏi nhà.

Trịnh gia lão thái thái là một người “đánh rắn đánh bẩy tấc”(*).

[(*)Đánh rắn đánh bảy tấc là một câu tục ngữ của Trung Quốc.]

Vừa ra đến cửa, lão thái thái để quản gia Lưu theo bà nhiều năm, giải thích cho mẹ Sở: “Nếu Chử Tiểu Du là đứa con vong ân phụ nghĩa không muốn gặp hai người vậy thì cứ việc đến trường tìm nó, để trường nó làm chủ cho hai người.”

Mẹ Sở hoàn toàn không biết ở thời đại bây giờ không ai là muốn người khác ngồi trên đầu sai khiến mình, nhưng làm lớn chuyện thì bà biết, cũng giống như bà chỉ muốn một phần tiền trợ cấp để mua gạo thì bà chỉ việc lớn tiếng khóc to, trong làng không ai là dám phớt lờ bà.

Mẹ Sở cũng sắp chết, đã đến lúc phải liều mạng, hai mắt mang hận thù nhìn xa xăm: “Tôi nhất định phải vì Tiểu Mộc mà tìm một con đường lui cho nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play