Edit + Beta: Jojo Nguyen

Đó là một cảnh tượng khó có thể hình dung.

Vạn Hải phong đá đen sừng sững như núi tiên trên biển bị thiêu đốt trong ngọn lửa cam hồng, Ngự Phượng các lầu sân tổ chim tinh xảo chậm rãi cháy đen trong ánh lửa, kèm theo tiếng đốt cháy phập phùng, khẽ nghiêng nghiêng sụp đổ, từ vách núi rách nát chìm vào trong đại dương mênh mông.

Trên mặt biển có ngói vỡ tường đổ, cũng có vô số chân gãy tay rụng, máu tươi nhuộm đỏ từng đợt sóng cuộn trào, từng luồng từng luồng dâng lên hòa vào trong biển rộng, mang theo gỗ vỡ cùng thi thể lạnh lẽo chôn vùi dưới đáy biển xa xăm vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Bầu trời cũng rực đỏ, bị biển máu phản chiếu, bị lửa lớn hừng hực thiêu nướng, vô số chim bồ câu, oanh tước, chim nhạn, chim hộc bay quanh núi bồi hồi, thật lâu không tiêu tan, tiếng chim hót thê lương trong tiếng chém giết như một khúc ca bất an hoang tàn, ngày đêm không dứt trên Vạn Hải phong.

Ngọn lửa thiêu ba ngày, bầy chim lượn quanh ba ngày.

Cách đó ba mươi dặm, trong một khu rừng bí ẩn, thị vệ đi tới bên người Ân Thành Lan, ghé sát lỗ tai thấp giọng nói: "Gia, người huấn luyện trong các tổ đã thử qua, còn rất nhiều chim xua đuổi không chịu đi, lại tiếp tục như thế..."

Ân Thành Lan trông thấy cờ ngũ sắc bên hông của thị vệ, giơ tay rút ra, nắm ở trong tay quan sát tỉ mỉ.

"Màu đỏ như máu, đen như bóng đêm, xanh tựa như rừng, màu vàng như núi, sương trắng như nước, đều là màu sắc của đất trời, đất trời to lớn, nơi nào là nhà, nơi nào lại chẳng phải nhà."

Ân Thành Lan thả cờ ngũ sắc lên đầu gối, ngửa đầu nhìn chim bay lượn vòng quanh trên bầu trời cao cao, xì cười một hồi, nụ cười lại không có lạnh lẽo cùng sát ý, mà là có loại hờ hững bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Về tổ, chúng ta khi nào mới có thể về tổ."

Dứt lời, nhấc tay vung lên, Hải Đông Thanh từ trong rừng nhảy đến cánh tay hắn, Ân Thành Lan nâng lên một chút, thả nó tới bầu trời, nói: "Đưa chúng nó một lần cuối cùng đi."

Hải Đông Thanh xòe đôi cánh rộng lớn, cao giọng hót lên, lượn quanh trên đỉnh đầu một vòng, thuận gió bay lên trên không trung.

Quân đội triều đình từ sau khi lẻn vào mạch nước hồ trải qua ba ngày mưa tên càn quét, rốt cuộc dồn toán người cố thủ trong Ngự Phượng các đến đỉnh núi Thính Hải lâu, sau lưng chính là đường cùng với vách núi chênh vênh lởm chởm đá, trên bầu trời vô số chim bay luẩn quẩn không chịu đi, bả vai Liên Ấn Ca có một vết đao đẫm máu, hắn lại hồn nhiên không để ý, nhìn chằm chằm binh lính giơ trường thương mênh mông trước mặt, nâng kiếm của mình lên, mỉm cười liếm hết máu phía trên.

"Thả binh khí xuống, tha cho các ngươi không chết!" Một tướng sĩ hô.

Môi Liên Ấn Ca đỏ như máu, câu lên cười nói: "Năm đó chúng ta không hô như vậy, chúng ta chỉ biết giết tới, đạp lên máu tươi, đem soái kỳ Thái tử cắm lên thi thể của kẻ địch."

Khuôn mặt lấm lem của binh lính cầm cờ hoàng đế ẩn nấp trong đám người cố thủ sững sờ, chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên căng thẳng, chung quanh hắn đều là người, lại cảm giác như ánh mắt đùa cợt của nam nhân đang gắt gao khóa chặt lên người mình, giống như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi.

Chim bay lượn quanh trên bầu trời kêu to sắc bén, lúc này, một tiếng ưng gầm bỗng nhiên tràn ra dưới đám mây, ngay sau đó Hải Đông Thanh lấy phong thái tiêu hãn(*) xuất hiện ngay trước mắt mọi người, nó bay lên cao cao, cơ hồ muốn phá tan chín tầng mây, cuốn lên cuồng phong gào thét.

((*)Tiêu hãn: Dũng mãnh)

Tiếp theo, Hải Đông Thanh chấn cánh áp xuống, giống như một đám mây tuyết trắng che khuất ánh mặt trời, nó vừa mới xuất hiện, như đứng đầu bầy chim, ở giữa không trung bất ngờ đổi hướng, đi theo phía sau là vô số bách điểu vừa rồi nghẹn giọng kêu bồi hồi.

Liên Ấn Ca xách kiếm bên người, chậm rãi lùi về sau, đứng ở trên vách đá cheo leo, ánh mắt nhìn quanh đồng liêu(*) một vòng, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, hai tay dang ra, ôn thanh thì thầm: "Ấn Ca đi trước một bước."

((*)Đồng liêu: người làm việc cùng, chỉ những người trong Ngự Phượng các)

Nói xong, ngửa mặt ngã xuống, mắt ưng của Hải Đông Thanh co rụt lại, mang theo bách điểu mà rơi phía sau hắn.

Trong cuồng phong hạ xuống thật nhanh, Liên Ấn Ca nâng cánh tay vung kiếm quăng ra ngoài.

Tay sai triều đình hết sức kinh ngạc, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, đột ngột quay đầu, một thanh trường kiếm mang theo máu đóng đinh trên Đế kỳ ngụ ý thắng lợi của hoàng đế, cột cờ gãy đôi, lá cờ đón gió bay phấp phới cũng rơi xuống mặt đất, lập tức bị vó ngựa đạp lên cuốn vào trong vũng máu.

Tề Anh cởi chiến bào thả người nhảy một cái, nhảy lên phủ đệ cao nhất thế gian này, đem trường kiếm của mình cắm vào khe ngói hở, treo chiến bào mình lên, sau đó cũng dẫn dắt đám người Ngự Phương các còn lại nhảy xuống dưới vực sâu.

Tứ đại doanh rốt cuộc đánh hạ Ngự Phượng các, bức tử nghịch tặc to gan tày trời, nhưng mà bọn họ lại không một ai cười nổi, trên đỉnh đầu bọn họ, lấy trường kiếm làm cột, chiến bào làm lá cờ đang đường hoàng đón gió tung bay, phía trên kia không hề có hình ưng đặc chưng Ngự Phượng các, mà là một chữ viết sang sảng tuấn dật "Lan".

Hơn mười năm trước, khi tiên hoàng còn sống, vị Thái tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Kinh, chính là giương cao cờ chiến mang chữ viết này đạp khắp lãnh thổ ngang dọc biên thùy.

Trong doanh trại ngoài thành Lâm Tân vang lên loạt tiếng trống phấn chấn lòng người, chạng vạng hôm ấy, quan quân truyền tin tay cầm hồng lệnh, cưỡi thiên lý mã(*), mang theo tin chiến thắng một đường chạy băng băng, hướng đế đô truyền tin tức đại thắng.

((*)Thiên lý mã: ngựa chạy ngàn dặm)

Vó ngựa lao nhanh, quan truyền lệnh vô tình nhìn thoáng qua phía sau, chỉ trong liếc mắt đó, hắn nhìn thấy một người ngồi trên ngọn đồi ở cách đó không xa đang nhìn mình.

Quan truyền lệnh rùng mình, rõ ràng cách xa như vậy, ngay cả dung mạo cũng đều không rõ lắm, nhưng hắn lại giống như trông thấy khóe môi của người nọ có treo một nụ cười lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu xoa xoa mắt, lại quay đầu đi xem, trên ngọn đồi khi nãy vắng tanh, giống như chỉ là một ảo giác.

Quan truyền lệnh đột nhiên giữ chặt dây cương, lại quay đầu liếc qua, vẫn không có gì như trước, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu muốn rủa thầm, liền nhìn thấy gương mặt kia xuất hiện trước mắt mình, lạnh lùng nhìn hắn không biết đã bao lâu.

Hắn hít hà một hơi, vừa mới muốn hét to, cuống họng đã bị người thít chặt.

Cổ tay Ân Thành Lan dùng sức, bẻ gãy cổ quan truyền lệnh, đem thi thể đẩy xuống, từ trong tay nải mang theo trên người hắn lấy ra tin chiến thắng, nhìn lướt qua, nâng tay lên, từ phía sau có người đệ lên một cây bút lông sói.

Hắn nhìn qua chữ viết, đề bút viết chữ giống hệt chữ viết ở phía trên, hắn lại còn có tuyệt kỹ mô phỏng chữ viết của người khác.

Ân Thành Lan sửa "Tung tích tặc thủ không rõ" trên tin chiến thắng đổi thành "Trọng thương lưu vong", sau đó một lần nữa nhét vào trong tay nải, nhấc tay vung lên, một người dung mạo tương tự với tên quan truyền lệnh vừa rồi nhảy lên thiên lý mã, hướng Ân Thành Lan khẽ gật đầu, mang theo tay nải chạy về phía đế đô.

Ân Thành Lan nhìn bóng dáng hắn biến mất dưới màn đêm, từ trong lòng lấy ra một con chim nhỏ bằng con chim sẻ phóng lên tới không trung.

Ngoài thành Lâm Tân, trong tứ đại doanh đều là tiếng hoan hô náo nhiệt chúc mừng tướng sĩ chiến thắng trở về, lửa cháy bập bùng, ca múa không dứt, ngoài doanh trướng la liệt người kề vai sát cánh uống say như chết, trực tiếp chống thương xuống đất ngồi tại chỗ, ngân nga vài câu, hai mắt mông lung chờ khải hoàn hồi triều.

Một đội nhân mã trầm mặc hòa vào trong đám lính, cả người ướt nhẹp, mang theo hơi biển tanh ẩm lạnh lẽo.

Bách phu trưởng(*) xách theo một bầu rượu tiến lên nghênh tiếp, ôm lấy cổ người dẫn đầu, nấc rượu một hơi nói: "Huynh đệ, không có các ngươi, lần này chúng ta không thắng nổi, uống, lão tử mời ngươi."

((*)Bách phu trưởng: người đứng đầu trong nhóm lính 100 người)

Người dẫn đầu tiếp nhận bầu rượu của hắn, cũng duỗi tay câu lấy cổ hắn, ngay sau đó, ánh đao sáng như tuyết chợt lóe lên, cái đầu mang theo biểu tình khiếp sợ của Bách phu trưởng rơi xuống, phun ra một luồng máu đỏ tươi.

Máu tươi phun tung tóe như thể một ám hiệu, đám người vốn trầm mặc kia bỗng nhiên sôi nổi rút binh khí sắc bén ra, đi tới một binh lính say mèm bên cạnh.

Đêm đó, màn đêm sâu thẳm bên ngoài Lâm Tân thành mới là chiến trường chân chính.

Hôm sau, tứ đại doanh chỉnh quân xuất phát, phảng phất như chưa có gì từng phát sinh, mà trong một khắc khi Liên Ấn Ca đổi giáp đẩy Ân Thành Lan đi tới trước đoàn kia, cuộc chiến tàn khốc âm ngoan xảo trá mới từ trong sương trắng đầu đông vô thanh vô tức lộ ra manh mối.

Ra roi thúc ngựa, bảy ngày sau, trong đế đô Đại Kinh, tin chiến thắng bị bóp méo được đưa đến long án của đại điện hoàng cung.

Hoàng đế xem xong, vết nhăn trên trán thoáng buông lỏng, lại căng lên: "Đi truyền Sơn Nguyệt."

Tổng quản thái giám không dám chậm trễ, không mất bao lâu, liền đưa Sơn Nguyệt nghênh tiến đại điện.

"Thiền sư mời xem."

Sơn Nguyệt tiếp nhận tin chiến thắng, bình tĩnh xem xong, chắp tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu: "Chúc mừng bệ hạ."

Hoàng đế đỡ long án chậm rãi ngồi xuống, nói: "Nhưng hắn không chết, trẫm vẫn chưa thể ngủ ngon được." Rồi lại đứng lên, đi tới trước mặt Sơn Nguyệt tha thiết nhìn hắn: "Nếu như không có thiền sư bày mưu tính kế, đại quân có thể nào thuận lợi chiến thắng trở về, đây đều là công lao của thiền sư. Nhưng người nọ lại vẫn cứ không chết, còn thỉnh thiền sư chỉ giáo thêm, trẫm làm thế nào mới có thể xóa bỏ hoàn toàn người này trên đời đây?"

Sơn Nguyệt nhìn hoàng đế bày ra ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, đáy mắt không có lấy một tia gợn sóng, không một ai biết bên trong cặp mắt bình tĩnh như nước kia lại cất giấu thương xót cùng bất đắc dĩ khó phát hiện, hắn khép bàn tay nắm chặt chuỗi Phật châu đỏ thắm vào trong tay áo, liên tục vuốt ve dấu kinh Phật khắc phía trên, nhẹ giọng nói: "Bại tướng, không đáng phải sợ hãi, thừa thắng xông lên, bí mật tìm cách mai phục giết, ít ngày nữa liền thành."

Mặt mày hoàng đế vui vẻ, lúc này mới lại đặt mông ngồi thật mạnh xuống long ỷ, ngửa đầu tựa vào trên lưng ghế, đem tay áp lên mắt, một lúc lâu sau, si ngốc nở nụ cười: "Cũng chỉ đến thế, cũng chỉ đến thế thôi, trẫm có thể giết hắn một lần, cũng có thể giết hắn trăm lần ngàn lần, hắn lấy cái gì mà đấu với trẫm, ha ha ha, bại tướng, nói rất hay."

Sơn Nguyệt cụp mắt phục tùng, không nói chuyện, nhìn hoàng đế cười to, một hồi lâu, mới bỗng nhiên nói: "Bệ hạ còn nhớ câu thơ "Rừng đào có lộc, giai nhân hiếm thấy" chăng?"

Hoàng đế thu hồi nụ cười, không hiểu ý hắn: "Hả, cũng là thiền kinh sao?"

Sơn Nguyệt lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play