Nếu đã phát triển đến mức này, áo cũng đã cởi, lời cũng đã nói, vậy thì thẳng thắn một chút đi.

Trái tim Hình Viêm đập từng nhịp rộn rã dưới lòng bàn tay Tần Phóng, ngôi sao ở dưới lòng bàn tay cậu nóng lên. Hình Viêm đẩy tay cậu ra, vẫn còn hơi khó chịu. Nơi sâu thẳm nhất, sợ người ta nhìn thấy nhất cũng đã bị thấy rồi, trong lòng không còn giấu được điều gì nữa.

“Xấu lắm, anh tự làm.” Hình Viêm cầm áo trong tay Tần Phóng lên mặc vào, Tần Phóng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh. Hình Viêm nói: “Anh nghĩ rất dễ, cuối cùng vẫn bị anh làm xấu.”

“Đẹp lắm, màu đẹp lắm.” Tần Phóng nói.

“Màu do anh làm.” Hình Viêm gác tay lên chân, hai tay đan vào nhau, tư thế thoạt trông rất tùy ý nhưng cũng có vẻ kiềm chế, “Ngôi sao em cho anh bị rơi ra khỏi túi suýt chút nữa bị mất đến hai lần, sau đó anh để ở đây.”

Giọng Tần Phóng vẫn còn hơi khàn khàn, cậu khịt mũi nói: “Rơi thì rơi đi.”

Hình Viêm nhìn cậu, không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.

Tần Phóng cũng không nói gì thêm, vết sẹo lớn trên người Hình Viêm và cả ngôi sao xanh lam trong lòng anh khiến bây giờ Tần Phóng không muốn nói gì nữa, trái tim trở nên trống rỗng.

Sau đó hai người ngồi lặng yên trên giường Hình Viêm, không ai chạm vào ai nữa.

Thực ra Hình Viêm hiểu rõ tính cách Tần Phóng, Tần Phóng thế mà có thể bảo anh ở trong phòng kín cởi quần áo, còn đặt tay lên người anh như vậy. Đầu óc Hình Viêm đờ đẫn suốt hai ngày qua lúc bấy giờ đột nhiên thông suốt. Anh nhìn Tần Phóng ngồi bên cạnh, có sợi dây thần kinh nào đó trong đầu đột nhiên thông tỏ, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Hình Viêm lập tức bắt lấy dòng suy nghĩ ấy.

Đèn bật sáng trưng, Tần Phóng muốn đi đổi đèn, cậu vừa mới đứng dậy thì Hình Viêm đã nắm chặt lấy tay cậu.

Tần Phóng cúi đầu nhìn anh, Hình Viêm ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Bên em không có ai đâu.. đúng không?”

Tần Phóng không lên tiếng, cậu nhẹ nhàng rút tay lại, nhưng Hình Viêm càng giữ chặt lấy hơn, anh vẫn đau đáu nhìn Tần Phóng: “Đúng không?”

“Em đi đổi đèn.” Tần Phóng mỉm cười, lắc tay.

Hình Viêm liền buông lỏng tay ra, Tần Phóng đổi đèn rồi quay trở lại, cậu thở hắt một hơi, cũng không vòng vo nhiều lời: “Ừm, không có.”

Câu trả lời của cậu như một lưỡi dao, chặt đứt sợi dây thừng vẫn treo lủng lẳng trong lòng Hình Viêm, cuối cùng cũng rơi phịch xuống.

“Em vốn không định nói cho anh.” Tần Phóng từ từ nói, “Em muốn xem anh có thể mở lời không, xem rốt cuộc anh có thể chịu được đến khi nào, hay là em nói em bên người khác rồi thì anh sẽ chấp nhận.”

Tần Phóng hỏi anh: “Thế nên là? Nếu hôm nay em không nói cho anh, ngày mai em đi rồi, anh định làm thế nào? Chấp nhận à?”

Bởi vì câu trả lời ban nãy của Tần Phóng mà Hình Viêm bình thản hơn nhiều, anh lắc đầu nói: “Anh không muốn chấp nhận.”

“Thế anh định làm thế nào?” Tần Phóng nhoẻn cười, “Cướp à?”

Lúc này Hình Viêm nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng không cần đắn đo trước sau xem nói thế nào mới thích hợp nữa, anh mỉm cười bảo: “Thế nào cũng phải xem thử, những gì nên nói ít nhất cũng phải nói một lần, có giành được về hay không thì phải xem em.”

“Thế sao hai hôm qua anh không nói?” Tần Phóng tiếp tục hỏi.

Hình Viêm buông mắt nói: “Thời gian ngắn quá, không chắc chắn.”

Tần Phóng đột nhiên mỉm cười: “Bởi vậy nên hai hôm qua anh giả vờ giả vịt, chiêu ở đằng sau hết chứ gì.”

Hình Viêm cũng mỉm cười, anh gãi mũi lắc đầu bảo: “Không phải giả vờ, anh sợ thật.”

Hình Viêm nói vậy khiến Tần Phóng cười tủm tỉm cả buổi, cười xong mắt lại đỏ au. Hình Viêm thấy cậu không cười nữa, quay đầu nhìn gương mặt cậu.

Tần Phóng quay mặt lại, giơ tay đặt lên ngực Hình Viêm: “Đau không?”

Hình Viêm nói: “Cũng được, anh chỉ tập trung làm thế nào để vẽ đẹp nhất, không để ý có đau không.”

Tần Phóng nhìn anh: “Em nói vết sẹo.”

Hình Viêm “Ừ” một tiếng, anh không nói dối, thành thật trả lời: “Đau, vết bỏng là đau nhất.”

Thật biết cách làm nũng khiến người ta thấy thương, câu nói của Hình Viêm khiến Tần Phóng cay mũi. Cậu hỏi Hình Viêm: “Sao không nói?”

Hình Viêm nghiêm túc thành thật trả lời: “Bán thảm cũng vô dụng, nếu em không muốn đoái hoài tới anh nữa anh nói gì cũng vô ích. Bán thảm đã không có tác dụng, lại càng thảm hại hơn.”

Đáng lý Tần Phóng phải cười, nhưng nghĩ tới vết sẹo trên người Hình Viêm thì cậu không sao cười nổi. Cậu đưa tay ra, hỏi rằng: “Sao lúc đó không gọi điện thoại cho em?”

“Có gọi.” Hình Viêm gãi đầu, “Anh để điện thoại trong phòng thí nghiệm, dùng điện thoại người khác gọi.”

Hai người họ ít khi gọi điện thoại, Tần Phóng lập tức nghĩ tới ngày hôm đó. Cậu nhắm mắt lại, lúc đó bắt máy mà Hình Viêm không lên tiếng.

Tần Phóng không muốn nói thêm nữa, mỗi lời Hình Viêm nói đều khiến cậu xót xa. Chàng trai trắng nõn trắng nà xuất ngoại, trở về mình mẩy loang lổ sẹo bỏng. Nhà máy hóa chất nổ khiến anh mất đi cha mẹ, không biết lúc phòng thí nghiệm nổ anh có sợ hay không.

Tần Phóng xoay người, đưa tay ôm lấy Hình Viêm.

Cái ôm đã lâu không có, vòng tay Tần Phóng mạnh mẽ, mang theo cảm giác an toàn mà người ta có thể dựa vào. Hình Viêm vùi mặt vào bả vai Tần Phóng, hít một hơi thật sâu.

“Anh đã gọi điện thoại rồi,” Tần Phóng trở tay vuốt sau gáy Hình Viêm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của anh, “Bị thương sao không nói?”

Lúc đó trong điện thoại chỉ nói mấy phút, vài nội dung không mặn không nhạt, bây giờ Tần Phóng nhớ lại chỉ thấy xót xa trong lòng.

Giọng Hình Viêm nghẹn lại trên bả vai Tần Phóng, nghe vô cùng rầu rĩ: “Nói gì chứ, đã lâu như vậy không liên lạc, gọi điện thoại nói anh bị thương bị đau à? Nghe rất kỳ quái. Hơn nữa anh sợ em lo, cũng sợ em không lo.”

Ngón tay Tần Phóng đặt sau lưng anh khe khẽ run lên, nghĩ xem lúc Hình Viêm bị thương như vậy cảm thấy như thế nào. Mình mẩy thương tích gọi điện thoại cho cậu mà không dám nói gì, Tần Phóng lại đưa tay xoa đầu anh: “Em chỉ bảo anh đi học rồi suy nghĩ cẩn thận, chứ không vứt bỏ anh, sao anh sợ thành ra như vậy.”

Hình Viêm chôn mắt trên người Tần Phóng, hít lấy hơi ấm trên người cậu, hơi thở của cậu khiến người ta như mê như say. Hình Viêm không nói lời nào, khi đó Tần Phóng dùng một tấm thẻ chặt đứt quan hệ của họ, cũng không quay đầu lại nhìn. Cậu vốn là một người rất thẳng thắn quyết đoán, dường như kể từ ngày hôm đó Hình Viêm đã mất đi cậu rồi.

Lần này vốn là Tần Phóng không muốn nói với Hình Viêm nhiều như vậy, nhưng chuyện tới mức này, buổi tối hôm trước Hình Viêm tắm xong đi ra Tần Phóng lập tức cảm thấy cánh tay anh có điều bất thường, lại thêm từ lúc về Hình Viêm vẫn luôn mặc áo dài tay mà không xắn lên, lúc anh tắm rửa Tần Phóng mới thử anh một lần.

Đến khi nhìn thấy thân thể tàn tạ kia Tần Phóng không chịu nổi.

Nhưng hai năm trống kia cũng là sự thực, không thể vì Tần Phóng đau lòng mà qua đi. Như vậy quá buồn cười, giống như tình cảm và hai năm bình tĩnh vừa qua chỉ là một trò cười, vô nghĩa.

Bởi vậy nên Tần Phóng nói với Hình Viêm: “Em có thể nói thật, công khai nói cho anh biết, từ lúc anh đi đến bây giờ em không nghĩ tới chuyện nào khác, em vẫn là em. Em không muốn thoát ra khỏi mối tình anh cho em, anh đáng để em chờ đợi. Em tin rằng anh vẫn còn ở đó, anh vẫn đang cố gắng.”

Cậu nhìn vào đôi mắt Hình Viêm, nói với anh: “Nhưng em không muốn dằn vặt thêm một lần nữa, em cũng không vùng vẫy nổi. Hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa yêu đương va vấp một lần, còn phải va thêm lần nữa à? Nếu va vấp thêm lần nữa em cũng chịu, vỡ đầu mẻ trán thì vỡ, nhưng nếu chia tay một lần nữa thì không chia tay nổi. Bởi vậy nên nếu không tiếp tục thì thôi, nếu tiếp tục em không muốn phải chia tay nữa.”

Hình Viêm nghe lời cậu nói, anh gật đầu: “Anh biết.”

Điều này tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Hình Viêm, anh nói: “Anh định quay trở về theo đuổi em một lần nữa, bây giờ trở về sớm cũng là chuyện bất ngờ. Có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, sau này từ từ xem đi.”

“Ừm,” Tần Phóng nhoẻn cười, hỏi Hình Viêm: “Anh muốn theo đuổi em à? Anh Phóng đây khó theo đuổi lắm nhé.”

Hình Viêm “ừ” một tiếng, cúi đầu nói: “Người khác khó theo đuổi, anh theo đuổi có lẽ sẽ dễ hơn một chút.. nhỉ.”

Tần Phóng nhướng mày: “Tại sao?”

Hình Viêm gãi mũi, lâu lắm rồi không nói mấy lời xấu hổ này, ngượng ngùng bảo: “Không phải em vốn là…. của anh hay sao.”

Nói câu này ra hai người đều ngượng chín, Tần Phóng ho sằng sặc, cậu quay mặt sang chỗ khác: “Đâu ra cái kết luận đấy vậy? Nói sớm thế?”

“Em nói em không độc thân mà,” Hình Viêm quay mặt về phía khác, “Bạn trai em là ai?”

“Anh không lo lắng à? Em thấy anh quen suy nghĩ nhiều rồi cơ mà.” Tần Phóng nhoẻn cười bảo, “Anh quản xem bạn trai em là ai.”

Hình Viêm không nói tiếp, nhìn vách tường bên kia, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch từng nhịp. Tần Phóng nói xong đứng dậy lắc đầu với Hình Viêm, bảo rằng: “Em chờ anh theo đuổi em, anh giai à.”

Một cuộc nói chuyện đáng lẽ ra không nên nói vào lúc này, nhưng nói cũng đã nói rồi, dường như kéo tiến độ mau mau hướng về phía trước.

Đêm hôm đó Hình Viêm không tới phòng Tư Đồ, ngủ ngay trên giường của mình, hai người họ mỗi người một giường, ngủ một giấc bình yên. Trong phòng có thể nghe thấy được tiếng thở của nhau, đối với hai người từng là một cặp đôi mà nói vừa mập mờ lại vừa chân thực.

Tần Phóng đặt chuyến bay buổi chiều, Hình Viêm thì đợi sáng mai.

Hàn Tiểu Công còn chưa quyết định xem bao giờ thì đi, Tần Phóng nói với anh: “Anh hết chỗ để đi thì qua bên em này, dù sao anh cũng quen với chỗ ấy.”

“Qua bên đó đợi đến ngày trời ấm, anh ngửi mùi khói đủ lắm rồi.” Nói tới bên đó Hàn Tiểu Công ghét ra mặt.

Tần Phóng cười bảo: “Hết giai đoạn trời ấm rồi.”

“Thế cũng không đi, gió thổi mệt người.” Hàn Tiểu Công xua tay, “Đàn ông phương Bắc quyến rũ đấy, nhưng thời tiết với anh mà nói thì quá khó chịu.”

Tần Phóng nghe người ta tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt mà dở khóc dở cười.

Cung Kỳ lái xe tới đây, muốn đưa Tần Phóng ra sân bay. Trước khi đi Tần Phóng tới nghĩa trang thăm Tư Đồ, lần này cậu tới bên đây vốn là để gặp anh ấy. Trước khi đi Tần Phóng vẫy tay với anh, không nói lời tạm biệt.

Cung Kỳ nhìn hai người ngồi ghế sau hỏi: “Hai người đi cùng với nhau à? Hôm nay anh Viêm cũng đi à?”

“Anh ấy không đi,” Tần Phóng bảo, “Lát nữa cậu lại đưa anh ấy về.”

“Không cần đâu,” Hình Viêm nói với Cung Kỳ, “Để bọn tôi ở sân bay là được, cô về trước đi, tối nay tôi bắt xe về.”

Cung Kỳ hỏi họ: “Hai người quay lại rồi à?”

Tần Phóng không trả lời, Hình Viêm nói: “Vẫn chưa.”

“Cũng sắp quay lại rồi chứ gì.” Cung Kỳ mỉm cười bảo, “Tôi thấy tiếc vì hai người chia tay lắm, lần trước không dám nói.”

“Tôi cũng cảm thấy tiếc.” Hình Viêm bảo vậy.

Tần Phóng mỉm cười, nhìn sang Hình Viêm, Hình Viêm thật thà nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa giỡn. Tần Phóng nói: “Anh không cần thiết lập anh chàng lạnh lùng nữa à?”

“Không cần.” Hình Viêm nói, “Chẳng có tác dụng gì cả.”

Tần Phóng đăng ký rồi Hình Viêm mới đi, Tần Phóng vừa lên chỗ ngồi, còn chưa tắt máy, Hình Viêm nhắn tin tới.

Kể từ khi đổi điện thoại đây là lần đầu tiên ảnh đại diện này có tin nhắn trên wechat.

Tần Phóng mở ra xem, là hai dòng tin.

—— Cảm ơn vì em không độc thân.

—— Giữ vị trí bạn trai cho anh, chờ anh tới lấy.

Hai câu nói thoạt nhìn có vẻ mâu thuẫn, chỉ hai người họ mới có thể hiểu được.

Tần Phóng mỉm cười trả lời anh.

—— Khách sáo rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play