Ngôi mộ của ông nội Tần Phóng cách nội thành rất xa, lúc ông còn sống đã tự chọn nơi yên giấc ngàn thu cho mình, đó là một nơi non xanh nước biếc. Mấy năm qua Tần Phóng không hẹn đi với ba, chạm mặt thì ở cùng, không thì cậu chỉ đi một mình.

Năm nay Tần Phóng vẫn không tới cùng ba mình, lúc cậu tới không còn sớm, có lẽ giờ này ba cậu đã tới rồi.

Trước bia mộ có hoa, đúng là ba cậu đã tới.

Hoa Đồng vái chào trước bia mộ. Tần Phóng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trước tấm bia, nhìn bức ảnh trên đó, khẽ nhoẻn cười. Cậu lấy trong túi ra một chiếc khăn vuông, lau bức ảnh, sau đó bảo: “Ông à, Tinh Tinh tới rồi đây.”

Người ông trong hình nở nụ cười hiền từ, là một người rất đẹp lão.

“Ông nhớ cháu không?” Tần Phóng dùng chiếc khăn vuông lau khô ráo sạch sẽ trước và sau tấm bia, vừa lau vừa nói: “Cháu cũng nhớ ông lắm.”

“Ông có kiếm tiền không?” Tần Phóng cười hỏi ông nội mình, “Vẫn là một công ty gia đình ưu tú chứ ạ?”

Hoa Đồng ở đằng sau nghe thấy hết, khẽ cười không thành tiếng, mỗi lần Tần Phóng trò chuyện với ông nội đều rất thú vị. Tần Phóng thường thủ thỉ tâm sự với ông cậu một lúc, không quá lâu, trước đây cậu bảo ngộ nhỡ ông nghe thấy được, cậu nói nhiều ông lại chẳng yên lòng.

Hoa Đồng đã tới cùng cậu rất nhiều lần, quen rồi.

Tần Phóng kể: “Năm nay cháu quen được một người bạn mới, để có cơ hội cháu giới thiệu cho ông nhé? Được biết anh ấy cũng là một chuyện rất bất ngờ, đi đến ngày hôm nay lại càng bất ngờ hơn.”

Lau tấm bia xong Tần Phóng lật ngược chiếc khăn rồi bắt đầu vắt lại, cậu ngồi xổm xuống kể tiếp: “Chắc ban nãy ba cháu kể cho ông nghe rồi, ông lại có thêm cháu trai, thế là ba đứa rồi nhé. Đứa cả bao giờ cũng sướng nhất đúng không ông? Thằng hai thằng ba đều không có cơ hội được hưởng đãi ngộ như cháu năm đó, đúng là làm gì cũng phải tranh thủ cướp sớm.”

Hoa Đồng ngồi xổm xuống giúp thu dọn chỗ hoa, nghe Tần Phóng thủ thỉ với ông nội.

Tần Phóng vẫn như mọi khi không nói quá nhiều, nghỉ một chút tâm sự một chút, cứ như vậy hơn nửa tiếng. Trước khi đi Tần Phóng vuốt lên tấm bia, vẫn mỉm cười với bức ảnh: “Cháu đi đây, ông nhớ báo mộng cho cháu nhé.”

Hoa Đồng lại vái chào, nói: “Cháu đi đây ông, cháu tới thăm ông sau.”

Hồi trước Tần Phóng thường tranh thủ thời gian, tự mình bắt xe tới, ngồi xuống trước tấm bia, lặng lẽ ở bên như hồi ông cậu còn. Sau đó lớn lên cảm thấy trạng thái ấy khó mà an lòng được, bởi vậy nên không còn thường xuyên lui tới, những lúc tới còn có thể dẫn theo Hoa Đồng, trông không còn cô độc nữa, có anh em, có bạn bè.

Dọc đường lái xe về thành phố Hoa Đồng không nói lời nào, có lẽ cảm thấy tâm tình Tần Phóng không được tốt, sợ cậu buồn lòng.

Tần Phóng hỏi cậu ta: “Tết ông đi đâu vậy?”

Hoa Đồng nói: “Tới nhà bà tôi, ông thì sao?”

“Không biết, nói sau đi.” Tần Phóng bảo.

Hoa Đồng hỏi: “Đi với tôi không? Hai đứa mình tìm một phòng mà ở, hoặc chơi bài cùng với anh chị em nhà tôi.”

“Không đâu,” Tần Phóng cười bảo, “Mấy anh chị em nhà ông không muốn chơi với hai đứa mình, ông không biết à.”

Hoa Đồng nhoẻn cười, đúng là như vậy thật.

Mấy anh chị em ở quê cậu không chơi với bọn họ, trước đây thì cảm thấy họ cái gì cũng không biết, dẫn hai người đi mà hai người chẳng biết gì, sau đó đã quen không chơi với nhau nữa. Hơn nữa số lần Tần Phóng tới không nhiều, không quen bọn họ.

Trước khi xuống xe Hoa Đồng nói với cậu: “Nếu ông không nghĩ ra đi đâu thì cứ tìm tôi.”

“Biết rồi.” Tần Phóng nói.

Hoa Đồng xoay người vẫy tay, mở cửa nhảy xuống xe, Tần Phóng quay trở về căn nhà ở ngoại ô.

Căn nhà vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tần Phóng vừa mở cửa thì trông thấy chiếc motor ở bên trong, cậu chụp ảnh gửi cho Hình Viêm.

Hình Viêm biết hôm nay cậu tới nghĩa trang, gọi điện thoại qua, Tần Phóng bắt máy.

“Về rồi à?” Hình Viêm ở trong điện thoại hỏi.

Tần Phóng ngồi trên sofa trả lời: “Vâng, về căn cứ của em rồi.”

Nghe tiếng điện thoại dường như ở bên ngoài, Tần Phóng hỏi anh: “Anh đang ở đâu thế?”

Hình Viêm nói: “Chỗ anh Ngũ.”

“Các anh muốn đi đâu à?” Tần Phóng khoác áo ngồi trên sofa, cậu nhắm mắt lại, khịt mũi nói: “Hôm nay lạnh đấy.”

“Không định đi đâu, anh tới xem một chút.” Có lẽ Hình Viêm tìm một chỗ yên tĩnh hơn, không có nhiều tạp âm lẫn vào nữa.

Hai người họ nói chuyện điện thoại vẫn giống như trước kia, thay đổi không đáng kể. Nhưng Tần Phóng rất thích trò chuyện cùng Hình Viêm, nghe Hình Viêm nói khiến trái tim cậu cảm thấy như được nâng niu dựa vào, rất thoải mái.

Hình Viêm hỏi Tần Phóng bên đây thời tiết thế nào, Tần Phóng bảo: “Tối qua có tuyết rơi, hôm nay lạnh cực kỳ luôn ý, em lau bia của ông, lau xong cảm giác tay mình cóng sắp gãy luôn.”

Hình Viêm nói: “Khoảng thời gian này em vẫn nên hạn chế ra ngoài một mình thì hơn.”

“Em biết rồi,” Tần Phóng cười không thành tiếng, “Được rồi.”

Thực ra gọi điện thoại cũng không có gì để nói, bây giờ hai người họ ngày nào cũng nhắn tin cho nhau, đâu có nhiều chuyện để kể như vậy.

Cúp máy rồi Tần Phóng lên tầng dọn dẹp một chút, buổi tối muốn ngủ trong phòng, mùa đông năm ngoái cậu ở lại nơi này. Lúc dọn dẹp nhớ lại lần trước Hình Viêm tới không giành được chăn, lạnh cóng suốt cả đêm.

Ngẫm lại cũng đã hai tháng rồi, quan hệ giữa hai người họ cũng thay đổi rất nhiều.

Cậu nói chuyện điện thoại xong thì để máy dưới tầng, dọn dẹp xong cậu mới đi xuống lấy máy, cậu đột ngột tới, muốn nán lại dài ngày thì phải về nhà họ Giản một chuyến lấy ít đồ. Trên điện thoại có hai tin nhắn, Tần Phóng mở ra, là Hình Viêm gửi. Tin nhắn đầu tiên là ảnh chụp, có lẽ Hình Viêm tiện tay chụp, bầu trời xanh ngắt một màu, trong ảnh còn có nửa gốc cây xanh biếc um tùm lọt vào ống kính.

Là hình ảnh giàu sức sống, cũng vô cùng ấm áp.

Tiếp theo là Hình Viêm gửi tin nhắn thoại, Tần Phóng nhẹ nhàng ấn lên đó, cậu có thể tưởng tượng Hình Viêm mặt không cảm xúc nói chuyện, nhưng lời anh nói chưa chắc sẽ không gây cảm động.

Cậu bé đáng yêu đến đây đi, anh Viêm dẫn em đi nhìn trời.

Tần Phóng nhìn chòng chọc tin nhắn kia, có rất nhiều khoảnh khắc Tần Phóng thực sự hạnh phúc khi được biết anh.

Cảm giác ban nãy gọi điện thoại lại chộn rộn, trái tim Tần Phóng vốn bị gió đông thổi lạnh thấu, rồi được Hình Viêm nâng niu trong lòng bàn tay ấm áp, sau đó nhẹ nhàng siết chặt, lan tỏa hơi ấm.

Tần Phóng trả lời anh: Anh khiến người ta rung động lắm luôn á.

Hình Viêm nói: Anh biết mà.

Tần Phóng nhìn ba chữ này, khẽ nhoẻn cười, anh chàng này tự luyến thế!

Sau đó Hình Viêm lại gửi tin nhắn cho Tần Phóng, chỉ có một chữ: Đến.

Tối qua Tần Phóng không ngủ được, sáng nay lại dậy sớm, đáng lý cậu phải tới nhà họ Giản thu dọn đồ rồi về đây nghỉ ngơi sớm, đánh một giấc tới sáng mai.

Nhưng con trai tầm tuổi này chẳng thiếu những giây phút kích động.

Lúc Tần Phóng xuống sân bay thậm chí trời còn chưa tối, cậu ở trên máy bay ngủ ba tiếng, lúc hạ cánh tinh thần đã rất sảng khoái. Cậu chỉ đeo balo, đồ ít đến đáng thương.

Trước khi chợp mắt trên máy bay Tần Phóng vẫn hồi tưởng lại quá trình cậu quen biết Hình Viêm, ngẫm lại mới thấy khoảng thời gian họ bên nhau cậu rất dễ dàng bị Hình Viêm kéo theo, không cưỡng lại được sức hút của Hình Viêm.

Đến khi Hình Viêm muốn ôm, cậu không thể cưỡng lại được.

Nghĩ mấy chuyện này mất mặt ghê, Tần Phóng cười nghĩ.

Hàn Tiểu Công là người biết Tần Phóng đến đầu tiên, cũng rất khéo, Tần Phóng còn chưa ra khỏi sân bay Hàn Tiểu Công đã nhắn tin cho cậu, vốn là muốn tán gẫu một chút, anh hỏi Tần Phóng đang làm gì, Tần Phóng chụp bức ảnh ở sân bay gửi sang cho anh.

Hàn Tiểu Công liền hỏi: Cậu qua đây à?

Tần Phóng: Ừa.

Hàn Tiểu Công rất ngạc nhiên: Anh không nghe nói cậu tới đây, anh Viêm đi đón cậu à?

Tần Phóng bảo: Đột nhiên quyết định.

Hàn Tiểu Công: Anh Viêm không biết à?

Tần Phóng trả lời: Chắc là vậy.

Hàn Tiểu Công liền gửi định vị qua, sau đó gọi điện thoại, hỏi Tần Phóng: “Cậu bắt xe chưa? Đi theo địa chỉ này, hôm nay có mỗi anh ở đây thôi, đến đi anh chờ cậu.”

Tần Phóng vừa đi vừa nói: “Em tìm được mà.”

Hàn Tiểu Công bảo: “Thế thì tốt, lúc tới nhớ mua thùng nước.”

Tần Phóng cười nói được.

Sau khi Hình Viêm nhắn tin “Đến” cho Tần Phóng, họ không liên lạc suốt cả buổi chiều, người này đi đến khi trời tối đen mới trở về, lúc ấy đã gần chín giờ.

Chiếc cổng sắt ngoài khu dân cư bị đẩy ra, tiếng kim loại kẽo kẹt nghe vô cùng quen thuộc vang lên.

Chỉ có phòng Hàn Tiểu Công sáng đèn, phòng của anh tối thui, hai hôm nay Tư Đồ không ở nhà, Châu Tư Minh chắc không về đâu. Hình Viêm vào nhà không bật đèn, đi thẳng về phòng mình.

So với hồi hè, nhiệt độ chỗ họ không quá cao, nhưng dù sao cũng mới từ phương Bắc trở về, bởi vậy nên vẫn cảm thấy hơi khó chịu, dạ dẻ vẫn hơi nong nóng.

Hình Viêm đẩy cửa phòng ngủ đi vào, tay còn chưa chạm vào ổ công tắc, đột nhiên bị một người ở đằng sau ôm cổ. Hình Viêm đã nhấc tay lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cánh tay giơ lên hơi khựng lại, không dùng sức về phía sau.

Hình Viêm đứng tại chỗ, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Gì vậy?”

Người phía sau áp sát lại gần, khẽ nói: “…….Cho cái gì cướp cái đó.”

Hình Viêm khẽ cười: “Thế thì không cho.”

Đối phương lại càng tới gần hơn, ở trong bóng tối cắn vào tai Hình Viêm, có cảm giác nhoi nhói.

Bóng đêm như chiếc quần lót, che đi tâm sự nóng bỏng mãnh liệt của thiếu niên, che cả những nhút nhát và e lệ.

Tần Phóng ôm lấy anh, kề bên tai thủ thỉ. Hình Viêm trở tay ôm gáy cậu, mái tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay. Hơi thở của Tần Phóng phả bên tai Hình Viêm, nóng ran, ẩm ướt.

Đương nhiên Hình Viêm chẳng thể đứng yên mặc người ta cắn, bởi vậy nên trong lúc Tần Phóng không kịp đề phòng, Hình Viêm đột nhiên dùng sức, đẩy Tần Phóng vào tường, đồng thời cánh tay giữ chặt cậu, đầu Tần Phóng đè lên ổ công tắc.

Bóng tối lập tức biến mất, trước mắt sáng choang khiến đôi mắt không kịp thích ứng.

Hình Viêm dùng một tay che mắt Tần Phóng, mạnh mẽ áp sát.

“….Vẫn không biết thở.” Mấy phút sau Tần Phóng khẽ thở hổn hển.

Hình Viêm bỏ bàn tay che mắt cậu ra, lòng bàn tay đã ướt, nụ hôn kia khiến cả hai người đều rịn mồ hôi.

“Anh tưởng nhanh nhất mai em mới tới.” Hình Viêm nhìn vào mắt Tần Phóng nói.

Tần Phóng nhoẻn cười, bảo rằng: “Em nói rồi em bị rung động mà.”

Khoảng cách giữa hai người vẫn gần sát, khoảng cách này khiến người ta khó lòng bình tĩnh được, ánh đèn bật lên lòng người vừa căng thẳng lại vừa có chút mê man.

Tần Phóng hít sâu một hơi, đầu đụng vào tường một cái, sau khi tiếng “tách” vang lên, căn phòng cũng tối đen, không còn thấy vẻ căng thẳng kia nữa rồi.

Bấy giờ cậu và Hình Viêm không chạm vào nhau, trước khi đôi mắt kịp thích ứng với bóng tối, tạm thời cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu biết Hình Viêm ở bên cạnh, hơn nữa còn rất gần. Cảm giác khó tả này khiến da dẻ hưng phấn, không biết điểm chạm tiếp theo ở đâu, toàn bộ dây thần kinh đều căng ra.

Bởi vậy nên lúc Hình Viêm giơ tay chạm vào thậm chí làn da Tần Phóng như tê dại, điều mà cậu vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng tới.

Hình Viêm tặng cậu một cái ôm siết chặt, bàn tay vỗ về tấm lưng. Cho dù trước mắt đã tối đen nhưng Tần Phóng vẫn nhắm mắt lại hỏi: “Anh muốn an ủi em à?”

Tiếng thở Hình Viêm khẽ khàng, nghe có chút run rẩy, ghé vào rất gần tai cậu nói:

“Em cũng khiến anh vô cùng vô cùng rung động.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play