Tần Phóng buột miệng nói, Hàn Tiểu Công hỏi cậu anh chia rẽ cái gì thì cậu lại không trả lời được. Nhưng nếu đã nói rồi, thì cứ coi như vậy đi. Thế là Tần Phóng nói với anh ta: “Dù sao thì cũng gây chia rẽ, em không vào đâu anh đưa balo cho em, em đi với anh Viêm.”
“Được rồi.” Hàn Tiểu Công đưa balo tới cho cậu, “Đi nhanh hộ cái, anh đỡ phải ở đây chia rẽ cậu.”
Tần Phóng cầm balo cùng Hình Viêm xuống tầng.
Đã rất lâu rồi hai người họ không gặp mặt, càng không nói ngồi trong xe cùng nhau. Tần Phóng cứ nghĩ mình sẽ cảm thấy khó xử, nhưng không hề có, chí ít không khó xử như hôm sau ngày sinh nhật.
Hình Viêm đã học năm tư, thực ra trong trường không có tiết gì mấy. Nhưng anh vẫn thường xuyên tới phòng thí nghiệm, Tần Phóng cho rằng bây giờ anh chẳng bận gì đâu, nhưng ngày nào cũng không tìm được.
“Em thấy mấy anh cùng phòng em ngoài chuẩn bị thi cao học ra thì chẳng còn việc gì khác.” Tần Phóng tìm đề tài bắt chuyện với Hình Viêm, hỏi anh: “Anh thi lên à?”
“Ừm.” Hình Viêm chỉ gật đầu.
“Em chẳng thấy anh nhắc gì tới,” Tần Phóng hỏi anh, “Thi đâu vậy?”
Hình Viêm không lập tức trả lời, một lúc sau nhìn ra ngoài cửa xe: “Nói sau đi.”
“Thi thì chắc phải đăng ký rồi chứ?” Tần Phóng hơi buồn cười, “Tới lúc này rồi mà anh còn chưa định đăng ký vào đâu à?”
Hình Viêm không trả lời đề tài này, Tần Phóng nói xong cũng không hỏi nhiều.
Châu Tư Minh và Hình Viêm đều học ở học viện hóa học, hai người họ cùng khóa, Tần Phóng nghĩ tới anh ta thì hỏi rằng: “Từ lúc nghỉ hè về không thấy Châu Tư Minh đâu, anh ấy ra ngoài thực tập à?”
Hình Viêm nói: “Đi kiếm tiền, cậu ta thiếu tiền.”
Tần Phóng nhớ tới kỳ nghỉ hè lúc cậu và Hình Viêm ra ngoài có người đòi tiền anh ta, gặp đèn đỏ, Tần Phóng dừng xe: “Anh ấy thiếu tiền.. học à?”
“Đi học thì tốn bao nhiêu,” Hình Viêm vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bảo rằng, “Cậu ta vay bên ngoài rất nhiều tiền.”
“Tại sao?” Tần Phóng hơi ngạc nhiên.
Hình Viêm nói: “Cậu ấy còn ông nội, sức khỏe không tốt lắm.”
“Ồ…” Tần Phóng hỏi, “Anh ấy vay bao nhiêu?”
“Không biết, cậu ấy không nói những chuyện này.” Lúc Hình Viêm nói lời này rất bình tĩnh, “Bọn anh cũng không hỏi cậu ta.”
Đúng là trong số bốn người này Châu Tư Minh có vẻ tách ra hơn, bình thường cũng không liên lạc với bọn họ. Tần Phóng nhớ tới lần trước Hình Viêm nói họ không phải bạn bè, nhưng cùng nhau lớn lên. Họ vẫn là những cá thể độc lập, từng người phát triển, nhưng cái rễ vẫn nối liền với nhau. Họ không thể tách rời, nhưng cũng không gần gũi.
Tần Phóng không muốn nói nhiều về Châu Tư Minh, tuy rằng cậu không còn đối địch với Châu Tư Minh như trước đây, nhưng suy cho cùng hai người họ cũng không hơn người xa lạ là bao.
Chỗ ở của Tư Đồ cách học viện không bao xa, lái xe cùng lắm chỉ mười phút. Tần Phóng lái tới cổng trường đột nhiên hỏi Hình Viêm: “Chơi bóng không anh Viêm?”
Hình Viêm nhìn về phía cậu, qua nửa buổi không trả lời, Tần Phóng cứ ngỡ anh từ chối, nhưng cuối cùng Hình Viêm vẫn gật đầu.
Vợt tennis của Tần Phóng để ở cốp sau, không cần quay về lấy, cậu đậu xe ở ngay bên cạnh sân thể dục.
Với trạng thái quan hệ của hai người họ lúc này đây, chơi bóng là cách giao lưu thích hợp nhất. Dù sao cũng không còn dám nói chuyện trên trời dưới biển giống như trước đây, nhỡ nhắc tới đề tài liên quan thì lại khó xử, nói chuyện thân thiết cũng không được. Chơi bóng là cách rất tốt để tránh khỏi những khó xử này, hai người không cần nói gì, dùng sức vung vợt là được rồi, anh tới em lên, kết nối với nhau qua từng động tác.
Trong lòng hai người đều rất bức bối, không được thoải mái. Trong sân chỉ có tiếng bóng chạm vợt và sàn nhà “bốp bốp”, từng tiếng từng tiếng một.
Mỗi lần vung vợt Tần Phóng đều dùng hết sức, thậm chí còn hơi chau mày lại, trong lúc lơ đãng mọi nỗi bực dọc trong lòng đều hiện rõ ngay trước mặt, trong đôi mắt như lóe lên tia nhìn phẫn nộ.
Trong lòng cậu có ngọn lửa giận bập bùng, cậu rất để ý tới Hình Viêm, nên ít nhiều gì cũng có chút trách cứ đối phương biến quan hệ họ thành như bây giờ. Vốn là anh em tốt, nhưng anh đơn phương thay đổi mối quan hệ này, sau đó lại đơn phương xa lánh, khiến bây giờ họ cứ không xa không gần, gượng gạo mà khó xử.
Do anh hết cả, anh không có việc gì để làm à.. Hai người làm anh em tốt không được à?
Cậu phát bóng Hình Viêm đỡ được, còn đánh trở lại. Hình Viêm không nói tiếng nào, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt như trước, chiếc cằm cương nghị, lúc dùng lực gân cổ nổi lên, ánh mắt xuyên qua tấm lưới nhìn chòng chọc Tần Phóng.
Tần Phóng phát bóng ra, chăm chú nhìn động tác của Hình Viêm để đoán điểm đỡ bóng, cũng không nhìn vào gương mặt anh.
Mỗi lần Hình Viêm chạm vào tầm mắt cậu đều nhìn chăm chú, Tần Phóng đỡ được bóng của anh, nhưng không phải lần nào cậu cũng đón được ánh mắt anh. Càng không đón được càng dồn hết sức vào trái bóng, dùng cách này để trút giận.
Phát bóng cuối cùng Hình Viêm dùng lực rất mạnh, Tần Phóng không đỡ bóng, mặc cho quả bóng tennis đập “bộp” vào tường rồi bắn ra sàn nhà.
Tần Phóng ném vợt tennis xuống đất, đứng tại chỗ thở hổn hển, hơi thở nóng ran, cậu nhìn Hình Viêm cầm vợt ở bên kia lưới, thở gấp hỏi anh: “Anh định cứ như vậy đúng không?”
Hình Viêm không động đậy, cứ đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, lau mồ hôi trên đầu, hỏi: “Cứ thế nào?”
Trận bóng này như khuấy động ngọn lửa giận trong lòng cậu, bình thường cậu có vẻ dễ tính dễ nói chuyện, nhưng thực tế cũng là một thùng thuốc nổ, cậu chỉ không dễ nổi nóng với người quen mà thôi.
Quả bóng ban nãy lăn tới bên chân cậu, Tần Phóng dùng sức đá một cái, hỏi Hình Viêm: “Em không chơi chuyện cmn gay với anh thì anh không làm anh em với em nữa chứ gì?”
Hai người họ cách nhau một khoảng, nhưng không quá xa, có thể trông thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của đối phương. Hình Viêm thấy lồng ngực Tần Phóng đập phập phồng như vậy, nhìn thấy giọt mồ hôi đọng lại trên chiếc cằm nhọn của cậu, và cả bàn tay cậu đang hơi run rẩy.
Hình Viêm cũng ném vợt xuống, xốc tấm lưới chui qua, đi thẳng tới trước mặt Tần Phóng, hai người đều nhìn chòng chọc đối phương. Tần Phóng nóng tính nhưng Hình Viêm cũng chẳng phải người hiền lành gì, anh đột nhiên ngẩng đầu khiến Tần Phóng không kịp đề phòng, nhưng cậu cũng không tránh né. Hình Viêm dùng sức nắm chặt cằm Tần Phóng, ngón tay chà mạnh, lau đi giọt mồ hôi kia.
“Anh em cái méo gì,” Hình Viêm nắm chặt cằm Tần Phóng không buông tay, trước khi nói chuyện anh nghiến răng, gò má phồng lên, gằn giọng nói: “…..Anh chưa từng coi em là anh em.”
Tần Phóng nhướng mày, bàn tay Hình Viêm siết chặt khiến xương cậu nhói đau, nhưng Tần Phóng không hề lùi bước.
“Ngay từ đầu.. anh đã không muốn làm anh em với em.” Hình Viêm khẽ cười một tiếng, tiếp lời: “Đừng ngây thơ nữa, cậu ngốc ạ.”
Tần Phóng hất tay anh ra, đôi mắt vì phẫn nộ mà trông càng sáng hơn: “Dựa vào cái gì?”
Hình Viêm nói: “Chẳng dựa vào cái gì cả.”
Nếu người trước mặt không phải Hình Viêm, không phải người chơi bóng làm đề cho cậu, không phải người dẫn cậu đi tìm tự tại, có lẽ Tần Phóng đã ra tay từ lâu rồi.
Thế nhưng người trước mặt cậu lại là Hình Viêm, dù thế nào Tần Phóng cũng không thể ra tay được, cậu không thể nhấc tay lên. Tần Phóng giận không chỉ vì Hình Viêm có mục đích không thuần khiết với cậu, sở dĩ hôm nay cậu giận là bởi cách xử lý lạnh lùng của Hình Viêm, ép cậu tới hoàn cảnh hiện tại, hoặc là tiến lên phía trước một bước, hoặc là lui về phía sau một bước, nhưng với Tần Phóng bây giờ mà nói, cậu không muốn làm gì cả.
Không có trận bóng này chắc còn lâu Tần Phóng mới nổi giận thế này, vận động thật sự khiến đầu óc nóng lên, huyết dịch sục sôi.
Lửa giận trong đôi mắt Hình Viêm vẫn chưa dịu xuống, trong đó còn đan chút oan ức không tài nào hiểu nổi, cậu cũng chỉ muốn hỏi Hình Viêm dựa vào đâu. Hình Viêm nhìn ánh mắt cậu nửa buổi, cuối cùng Hình Viêm thu súng dập lửa trước tiên, cúi đầu nhặt vợt bóng.
Lúc anh tiến lên nhặt vợt, Tần Phóng vẫn đứng yên, Hình Viêm thở dài đi tới, đẩy nhẹ một cái sau gáy cậu: “Đi thôi.”
Tần Phóng cũng dở tính khí bướng bỉnh, rõ bướng.
Hình Viêm nói với cậu: “Anh nói rồi anh không cần em trả lời.”
Tần Phóng nói: “Xạo.”
“Anh đã làm gì em?” Hình Viêm nhướng mày, “Em gửi tin nhắn anh không trả lời hay anh đã làm gì em?”
“Anh yêu không cần hồi đáp à.” Tần Phóng cũng nói một câu.
“Anh thực sự không cần em trả lời,” Hình Viêm chau mày nói, “Nếu không phải sinh nhật muốn tặng em tảng đá kia, thì bây giờ anh vẫn chưa nói với em.”
“Không phải anh vẫn nói rồi hay sao?” Lúc Tần Phóng nói có vẻ bực bội.
“Ừm, anh không chỉ nói,” Hình Viêm thản nhiên bảo, “Anh còn hôn nữa cơ.”
Tần Phóng bị người ta nói một câu mà không sao đáp trả được, những lời muốn nói đều nghẹn lại.
“Em cứ từ từ suy nghĩ, anh nói rồi, em muốn nói gì với anh cũng được.” Hình Viêm cầm vợt tennis, đứng trước mặt nói với Tần Phóng, “Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em.”
Hình Viêm không để ý tới cậu, nói tiếp: “Có mấy lời anh phải nói trước với em.”
Tần Phóng nhướng mày chờ anh nói.
“Từ ngày hôm đó đến bây giờ, em vẫn không từ chối anh, em không hạ được quyết tâm, đây là lý do vì sao anh không nói gì, em tự suy nghĩ đi, anh chờ em nghĩ.”
Hình Viêm mím môi, ánh mắt đột nhiên không còn ôn hòa như vậy nữa, giọng anh lạnh đi mấy độ, “Nhưng trước đó, nếu em lại đi tán gái, thì anh không cần câu trả lời của em nữa.”
Tần Phóng chau mày lạnh lùng nói: “Em không tán.”
“Ừm,” Hình Viêm gật đầu, “Anh biết hôm nay không tán, anh nói là sau này.”
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng chơi bóng mà đi về vẫn chưa giải quyết được cơn bực dọc trong lòng, ngược lại còn tăng thêm. Ngay cả vận động cũng không thể xua tan đi những tâm tình ngổn ngang trong lòng cậu, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy.
Quay về cậu lao thẳng vào phòng tắm rửa thay đồ, sau đó chẳng làm gì đã leo lên giường nằm.
Bạn cùng phòng từ bên ngoài về thấy Tần Phóng nằm sớm như vậy thì rất ngạc nhiên, hỏi cậu: “Sao vậy Phóng?”
“Nghe giọng cậu cứ kì kì,” Thẩm Đăng Khoa đi tới, đứng bên thành giường nhìn cậu, “Cậu không mệt chứ?”
“Không,” Tần Phóng hít mũi, “Bình thường mà.”
Lúc đó Tần Phóng còn nói với bạn cùng phòng là bình thường, cảm thấy không sao thật. Ai dè nửa đêm nằm mơ, mơ thấy ông nội, lúc tỉnh dậy mới cảm thấy hơi mệt.
Cậu chơi bóng về tắm luôn mà không đợi nước nóng, đường ống nước nóng cần phải đợi một lúc, cậu không đợi, bởi vậy nên chỉ tắm nước lạnh. Không biết có phải vì vậy hay không, hay bởi chơi bóng ra nhiều mồ hôi lại gặp gió lạnh, Tần Phóng rất ít khi bị bệnh, cậu rất khỏe, nên bình thường không để ý mấy việc vặt này.
Đầu óc trĩu nặng, nhịp thở ồ ồ, đúng là rất khó chịu.
Nằm tiếp mà không ngủ được, thức thì cứ khó chịu trong người, làm gì cũng không được thoải mái.
Tần Phóng mò điện thoại ra xem một chút, hai giờ rưỡi sáng, thời gian này đâu đâu cũng yên ắng, trong vòng bạn bè cũng không có mấy nick sáng đèn.
Weibo cũng như vậy, Tần Phóng lướt xuống xem, thấy Hàn Tiểu Công đã đăng mấy bức ảnh chụp ngày hôm nay lên weibo.
Trong đó có một bức hình có cậu, cậu còn mỉm cười về phía ống kính. Tần Phóng vừa khụt khịt mũi vừa thầm nghĩ, anh Phóng vẫn đẹp trai ra phết.
Trong bình luận có người nói cậu với Hàn Tiểu Công là một cặp, cũng có người “@Viêm Ca”
Tần Phóng nhìn mấy cái @Viêm Ca kia, lại nhớ tới cuộc nói chuyện hôm nay với Hình Viêm, cảm giác lửa giận lại dâng lên.
—— Ừm, anh không chỉ nói.. Anh còn hôn nữa cơ.
Câu nói này của Hình Viêm đột nhiên lóe lên trong đầu, Tần Phóng nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt lại.
Cậu đang bị cái quỷ gì đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT