Lý Bác Huân dường như muốn ngã quỵ xuống đất còn Lý Nam Phong vẫn chưa thể hiểu chuyện gì xảy ra! Hắn ta ngu ngốc thật!
Mặc Thanh lên tiếng mỉa mai:"Nếu tôi mà chết, ông cũng không sống nổi! Mong tôi chết lắm à?"
Lý Bác Huân vừa bị tăng huyết áp vì thằng con trai nghịch tử, bây giờ lại
thêm chuyện của Mặc Thanh, ông ta đã quay lại. Ông ta ngã luôn xuống
đất.
Vivian
nhếch môi cười, cô đi lại đỡ Lý Bác Huân. Cô giả vờ cười rồi nói:"Chú
Lý! Đây là ba của cháu. Không phải bác muốn gặp ông ấy để bàn chuyện cổ
phần? Cháu đã thuyết phục ba cháu quay về nước để gặp chú đó!"
Giọng của Lý Bác Huân run run:"Vậy...sao?"
Ông Mặc Thanh nói:"Sẵn tiện tôi nói luôn! 20% cổ phần đó bây giờ nằm trong
tay của tôi, cộng thêm với 5% trong tay Linh Hoa, 25% của Mặc Quân. Tôi
có 50%! Không phải người có cổ phần cao nhất sẽ được điều hành tập đoàn
này sao?"
Lại
thêm một bất ngờ nữa hay sao? Cái quái gì xảy ra vậy???? Lý Bác Huân
nói:"25% đó, là các người đã thu mua của các cổ đông khác?"
Mặc Quân đưa cho Lý Bác Huân một xấp giấy tờ:"Đây! Tất cả đều hợp pháp! Và chúng tôi có quyền hành ở đây!"
Lý Nam Phong ngẩn người ra, hắn đột nhiên xen vào nói:"Khoan đã! Chuyện này là sao vậy?"
Vivian lạnh lùng hất tay của Lý Bác Huân ra, cô nói:"Cái gì không phải của
mình thì nó không phải của mình! Mình phải hiểu rõ điều đó chứ! Của
người khác mà cứ tưởng của mình là không phải đâu. Sau này cũng phải trả giá thôi! Ông ngồi ở chức vị này hơi bị lâu rồi! Già rồi! Tích phước
cho con cháu sau này đi! Chứ để con cháu nó biết chuyện nó coi thường
cho thì xấu mặt!"
Lý Nam Phong thắc mắc:"Khoan đã! Vivian, em đang nói đến chuyện gì vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT