Sau một thời gian mất tích thì đám người xấu của hội Evil đã quay lại. Gần đây bọn họ đã mở một cửa tiệm bán nước hoa của Mỹ. Nhưng theo thông tin của cảnh sát cho biết thì bọn họ thực chất là đang buôn bán ma tuý, nước hoa chỉ để trang trí chơi thôi.

Nhận được tin này Tiểu Yến nó cùng với Văn Thiện đi xem thử. Tụi nó đều phải công nhận là hội Evil đáng ghét này thật biết cách che mắt, hết quán cà phê rồi đến phòng khám, giờ thì cửa tiệm nước hoa. Nhưng tất cả đều là treo đầu dê, bán thịt chó.

Văn Thiện và nó hiện tại đang đứng bên đường đối diện với cửa tiệm nước hoa để theo dõi, muốn xem thử người đến đây có những ai. Văn Thiện với nó cũng như những lần trước, đã giả trang cho mình thành một người khác hoàn toàn. Anh với nó đều đeo mắt kính có gắn Camera và đang để thế độ quay phim.

Văn Thiện với nó để ý thấy những người đến đây đều bận mặc sang trọng, có vẻ là những thiếu gia tiểu thư của gia đình giàu có. Trên người tất cả là đồ hiệu, đắt tiền. Nhưng sắc mặt của họ lại rất khó coi, không có chút sức sống nào. Thấy họ cứ che miệng ngáp, giống như đang lên cơn nghiện.

Nó nhìn những thiếu gia tiểu thư kia cũng bằng tuổi với mình thì liền bực tức trong lòng, sao họ không lo học hành mà lại đính vào mấy thứ chết người như ma tuý cơ chứ? Cũng tại hội Evil đáng ghét này cứ hại người mãi, thật muốn bọn họ bị cảnh sát bắt hết một lượt.

Văn Thiện dù đang làm nhiệm vụ nhưng vẫn để ý đến người con gái bên cạnh mình, nhìn thấy đôi môi của nó trắng bệch thì anh liền lo lắng hỏi:

"Em sao vậy Tiểu Yến? Bộ em thấy không khỏe ở đâu hả?"

Nó xoay người lại dựa vào tường và lắc đầu:

"Dạ không, em chỉ khát nước thôi."

Văn Thiện khẽ nhíu mày lại:

"Vậy để anh đi mua nước cho em uống. Em chờ anh ở đây một chút nha, anh sẽ quay lại nhanh. Nếu có chuyện gì thì lập tức ẩn bộ đàm trong tai gọi anh ha."

"Đã rõ." - Nó nhẹ gật đầu.

Văn Thiện kéo mũi nón kết xuống và xoay người đi, anh phải cố đi nhanh rồi về nhanh mới được. Không thể để nó một mình ở đây được, rất nguy hiểm. Nó vừa nhìn trời vừa lau mồ hôi, sao hôm nay lại nóng nực quá vậy?

Khoảng 20 phút sau, Văn Thiện đã quay lại với chai nước suối trên tay. Nhưng anh lại trông thấy nó đang nói chuyện với một người con trai lạ, nhìn người đó rất giống lưu manh. Không lẽ nó đang bị tên lưu manh đó chọc ghẹo? Nghĩ thế Văn Thiện đã liều mạng chạy đến, anh không cho phép ai động vào nó.

Người con trai lạ đó đang đưa tay đến nó thì bỗng bị Văn Thiện dùng chân đá ra xa và tiếp tục ra đòn. Nó thoáng giật mình, rồi vội lên tiếng:

"Khoan đã anh Văn Thiện..."

Nhưng hai người con trai đang đánh nhau kia lại không nghe thấy, cứ ra đòn về phía nhau. Người con trai lạ đó cũng rất giỏi võ nên không chỉ né được những đòn đánh của Văn Thiện mà còn đáp trả lại nữa, anh ấy bỗng xoay người giơ chân đá vào đối thủ.

Văn Thiện vội để hai tay thành chữ x nhằm để ngăn cản cú đá của người con trai lạ đó, một phần khác là anh không muốn thấy mình phải bị thương vì những chuyện cỏn con này. Có lẽ vì thế, mà anh dùng hết sức ném mạnh người con trai kia ra xa, tuy nhiên cú ném của anh dường như chẳng hề hấn gì đối với tên lạ mặt đó. Nhìn anh ấy chạm đất một cách an toàn, Văn Thiện ngạc nhiên vì biết mình gặp phải một đối thủ không thể xem thường được.

Văn Thiện và người con trai lạ đánh nhau nãy giờ có thể thấy rõ không ai thua ai, cả hai đều ngang tài ngang sức. Lúc này nó chạy nhanh đến đứng giữa hai người con trai và nói:

"Hai anh đừng đánh nữa, đều là người nhà cả mà."

"Người nhà?" - Hai người con trai ngạc nhiên nhìn nhau.

Nó nhìn Văn Thiện mà nhẹ gật đầu và vừa đưa tay về phía người con trai lạ đó vừa nói:

"Anh ấy tên An Vương, là cảnh sát hợp tác với hội Nhân Ái mà em đã từng kể với anh Văn Thiện đó."

Hoá ra người con trai lạ đó chính là vị cảnh sát trẻ đang hợp tác với hội Nhân Ái bắt hết bọn người xấu, An Vương. Hôm nay anh ấy giả trang để theo dõi những thiếu gia tiểu thư kia, nãy vô tình gặp được nó nên đứng nói chuyện chơi chút. Nhưng không ngờ lại gây ra hiểu lầm này.

Nó quay sang nhìn An Vương vừa đưa tay về phía Văn Thiện vừa nói:

"Còn đây là anh Văn Thiện, một thanh viên mới của hội mình."

"Và là người yêu của em, phải không?" - An Vương cười dịu dàng.

Nó đỏ mặt và gật đầu. Chắc là anh hai của nó nhiều chuyện rồi. Văn Thiện lấy chai nước suối từ túi áo khoác ra đưa cho nó rồi quay sang nhìn An Vương và nói khẽ:

"Anh Vương, em xin lỗi. Tại em tưởng anh là lưu manh đang chọc ghẹo Tiểu Yến..."

An Vương có thể nhìn ra Văn Thiện thật lòng với nó, vì ánh mắt không biết nói dối mà. An Vương nhẹ lắc đầu và cười nói:

"À lúc nãy tôi thấy sắc mặt của Tiểu Yến rất khó coi nên tính sờ trán em ấy thử, có bị sốt không đó mà. Cậu cũng giỏi võ ghê đấy Thiện. Nhưng..."

Khuôn mặt của An Vương đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:

"Nhưng mà tôi thấy những đòn đánh của cậu rất quen. Hình như chúng ta đã đánh nhau vài lần rồi?"

"Sao có thể chứ?" - Văn Thiện cười cười"

An Vương nhìn Văn Thiện chằm chằm và cố nhớ, anh ấy thật sự thấy Văn Thiện quen lắm. Nhưng cố nhớ mãi, chẳng nhớ ra. Lúc này nó lên tiếng nói:

"Thôi đi anh Vương, em chẳng muốn anh thấy anh Văn Thiện quen đâu, vì những người mà anh thấy quen đều là người xấu."

Nghe xong An Vương bật cười thành tiếng và xoa xoa đầu nó:

"Em đang nói gì vậy chứ? Chúng ta quen biết nhau mà, không lẽ em cũng là người xấu sao?"

"Cũng đúng ha. Hì hì." - Nó cười nói vui vẻ.

Vẻ mặt của Văn Thiện trở nên âm u khi nhìn thấy An Vương và nó thân thiết với nhau. Đừng có nói là An Vương cũng thích nó nha. Văn Thiện bắt đầu quan sát An Vương thật kỹ... Anh ấy có vẻ hơn hai mười tuổi rồi, dáng người cao ráo và khuôn mặt ưa nhìn. Trông cũng không tệ lắm, xem ra Văn Thiện anh nên theo sát nó hơn...

Lúc này trong tiệm nước hoa bên kia đường có một tên đàn ông bước ra nhìn khắp nơi, muốn coi thử có ai đáng nghi không. Cũng may là nó và Văn Thiện với An Vương đã nhanh chóng trốn ra sau bức tường nhà người ta, để không bị phát hiện.

Thấy tên đàn ông đó quay vào tiệm thì nó liền thở ra nhẹ nhõm, may là tụi nó phản ứng nhanh. Nếu không thì đã bị phát hiện rồi. An Vương đứng phía sau, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm Văn Thiện. Không chỉ cách đánh quen mà giờ sau lưng cũng thấy quen nữa, kỳ lạ.

Văn Thiện một lúc vô tình xoay người qua, đã bắt gặp được ánh mắt đầy nghi ngờ của An Vương dành cho mình. Anh tự hỏi, thật ra cảnh sát An Vương này đang nghi ngờ gì anh chứ? Anh nhớ rõ là mình chưa từng gặp An Vương trước đây mà. An Vương thấy anh quen là sao?

An Vương thu hồi ánh mắt nghi ngờ dành cho Văn Thiện lại, quay sang nói với nó:

"Hôm nay tới đây thôi, hai người về đi. Anh thấy sắc mặt của em hôm nay thật sự khó coi lắm đấy Tiểu Yến, mau về nhà nghỉ đi."

Nó gật đầu và cười nói:

"Dạ em không sao, anh đừng lo."

"Anh đi trước đây. Bye." - An Vương nói rồi xoay người đi. Ánh mắt của ấy lướt qua Văn Thiện vẫn như cũ, đầy nghi ngờ.

Lúc này nó bỗng thấy chóng mặt, muốn mất xỉu. Nhưng may là Văn Thiện đã nhanh tay đỡ lấy nó vào lòng.

"Tiểu Yến, em sao vậy?" - Văn Thiện lo lắng hỏi.

Nó yếu ớt nói:

"Tự nhiên... em thấy... chóng mặt quá.."

Văn Thiện liếc nhìn tiệm nước hoa và nói:

"Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Tiểu Yến, em cố lên."

Nói xong Văn Thiện nhẹ nhàng bế nó lên và đi nhanh. Phải nhanh rời khỏi địa bán của hội Evil mới được, nếu để bọn họ phát hiện thì sợ rằng người giỏi võ như Văn Thiện cũng không thể bảo vệ được nó... Văn Thiện đã bắt Taxi đưa nó về nhà, chẳng quan tâm đến chiếc xe đạp gửi ở gần đó.

An Vương sau khi đi được một đoạn xa và vắng người thì lấy điện thoại ra rồi gọi đi.

"Có chuyện gì thế Vương?" - Người đầu dây bên kia liền lên tiếng hỏi sau khi điện thoại được kết nối.

An Vương do dự chút rồi lạnh nhạt nói:

"Cậu gửi thông tin của thanh viên mới tên là Văn Thiện qua cho tôi liền đi."

"Thông tin của Văn Thiện?" - Giọng người đầu dây bên kia đầy kinh ngạc.

An Vương bất giác gật đầu:

"Ừ, cậu gửi qua ngay đi... Tôi sẽ giải thích sau."

"Đã rõ." - Người đầu dây bên kia cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi cúp máy thì An Vương ngẩng đầu lên cao nhìn bầu trời với ánh mắt buồn bã:

"Sao mình thấy lo cho Tiểu Yến quá..."

...

Văn Thiện đã đưa nó về nhà nhưng chẳng thấy ông bà Trần ở đâu hết, cửa nhà lại khoá. Văn Thiện dìu nó ngồi xuống ở trước cửa và hỏi:

"Em có mang theo chia khoá nhà không Tiểu Yến?"

Nó giờ cảm thấy đỡ chóng mặt nhiều hơn rồi nên khi Văn Thiện hỏi thì trả lời ngay:

"Dạ trong túi áo khoác vest đi học của em."

Văn Thiện vội mở chiếc ba lô hồng của nó lấy áo khoác vest xám ra để tìm chia khoá nhà. Lúc Văn Thiện đang tính mở cửa thì điện thoại lại có tin nhắn nhưng anh chẳng thèm quan tâm đến, cứ tiếp tục mở cửa và bế nó vào. Vì đối với anh, không có gì quan trọng hơn nó.

Sau bế nó lên phòng thì Văn Thiện đã cố ý mở hết cửa sổ cho thoáng mát, rồi chạy xuống nhà. Làm gì, nó chẳng biết nữa. Nó nên nhắm mắt lại nghi ngơi chút cho khỏe. Vài phút sau Văn Thiện chạy lên với một ly nước lộc và chiếc khăn lạnh trên tay, anh đoán chắc nó bị cảm nắng nên đã cố ý pha chút muối vào nước.

"Tiểu Yến, em ngồi dậy uống nước đi." - Văn Thiện đỡ nó ngồi dậy và dịu dàng đút nước cho nó uống. Rồi cẩn thận lau mặt nó, anh thật sự rất chu đáo.

Nó đang nằm trong vòng tay ấm áp của Văn Thiện, có thể nghe thấy trái tim anh đập. Văn Thiện vừa lau mặt nó vừa lo lắng hỏi:

"Em giờ thấy khỏe chưa?"

Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện và nhẹ gật đầu:

"Dạ em đã thấy khỏe rồi anh."

Nghe xong Văn Thiện liền thở ra nhẹ nhõm, nãy giờ làm anh lo gần chết. Một lúc sau Văn Thiện lên tiếng hỏi:

"Mà em và anh Vương là gì với nhau? Sao trông thân thiết quá vậy?"

Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện và chớp chớp mắt, anh đang ghen sao? Thôi được, để nó trêu người yêu của mình chút.

"Anh ấy... là bạn trai cũ... của em..." - Nó giả vờ do dự nói.

Vừa nghe xong khuôn mặt hotboy của Văn Thiện âm u chưa từng thấy. An Vương đã cũ rồi còn dám động vào người nó nữa, đúng là đồ đáng ghét mà. Văn Thiện nói giọng tức giận:

"Từ nay anh cấm em ở gần anh Vương."

Nó bật cười thành tiếng, anh ghen thật rồi. Trời ơi, sao anh lại dễ dàng ghen như vậy chứ? Nhìn thấy nó cười vui vẻ như vậy thì Văn Thiện liền hiểu ra mình bị lừa rồi. Nó vừa cười vừa nói:

"Em và anh Vương chỉ là anh em kết nghĩa thôi. Hì hì."

Văn Thiện khẽ gật đầu và góp nhẹ chiếc mũi thon nhỏ của nó, người yêu của anh nghịch quá. Rồi anh bất giác đưa mắt nhìn căn phòng của nó, cũng đẹp quá nhỉ? Căn phòng màu trắng tác hợp với những đồ dùng màu hồng, nhìn đáng yêu lắm...

...

Sáng hôm sau.

Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh như thường ngày. Trời xanh mây trắng luôn khiến con người ta thoải mái tinh thần mỗi khi thức dậy. Nếu như có thể thì tất cả mọi người đều mong muốn cuộc đời của mình sẽ luôn yên bình như bầu trời trước mắt.

Nhưng tiếc là không thể, vì sóng gió và những tổn thương do trời cao sấp đặt sẵn đã tới lúc phải đến với mọi người, không ai trốn thoát được.

"Reng... Reng..." - Chiếc điện thoại đang nằm yên trên bàn học bỗng dưng reo lên.

Đúng lúc nó vừa thay đồng phục xong, từ phòng tắm bước ra. Nghe điện thoại reo thì nó liền thắc mắc, ai mà lại gọi vào lúc sáng sớm như vậy chứ? Vừa cầm điện thoại lên thì nó thoáng ngạc nhiên, là anh hai của nó... Tại sao y lại gọi cho nó sáng sớm thế này? Ngón tay thon dài của nó do dự bấm nhận cuộc gọi:

"Em nghe nè anh hai. Có chuyện gì vậy?"

Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì mà sắc mặt của nó dần dần trở nên khó coi, vừa hoảng hốt vừa lo lắng. Thái độ của nó bây giờ giống như không thể tin những gì mình đã nghe thấy là sự thật... Nó buột miệng hỏi lại:

"Anh hai vừa mới nói... anh Vương đang ở trong phòng cấp cứu?"

*********Hết chương 78*********

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cảnh sát An Vương lại ở trong phòng cấp cứu? Và sóng gió phía trước là gì đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play