Hành lang rộng lớn của trường học Thanh Quy đang rất đông người, bởi vì vừa mới tan học. Văn Thiện đang khẽ bước đi và vừa nhìn chiếc đồng hồ bạc đang đeo trên tay mình vừa mỉm cười, hình như tâm trạng anh hôm nay thật sự rất vui. Khánh Nghĩa đang đi bên cạnh liếc nhìn và hỏi giọng tò mò:

"Đồng hồ đẹp quá nhỉ, là ai tặng mầy vậy?"

Văn Thiện thật không cách nào thôi nụ cười trên môi mình được cả:

"Bí mật, mày nhiều chuyện quá đấy."

Khánh Nghĩa chạy nhanh một bước khoác vai Văn Thiện:

"Là em gái tao, Tiểu Yến phải không?"

Văn Thiện vừa gật đầu vừa cười nói vui vẻ:

"Phải rồi, là em ấy đã tặng tao hồi sáng nay."

Khánh Nghĩa nhếch môi cười nhẹ rồi giả vờ tỏ ra không vui nói:

"Mày có phước ghê, tao đã làm anh em với Tiểu Yến mấy năm nay rồi mà em ấy chưa từng tặng tao món quà nào đắt tiền như vậy."

Văn Thiện dùng cuốn tập trên tay mình đang cầm đánh vào người Khánh Nghĩa một cái nhẹ:

"Tao vui vậy không phải đắt tiền hay rẻ tiền, mà đây là tấm lòng của Tiểu Yến dành cho tao."

Khánh Nghĩa thở ra:

"Tao chỉ giỡn thôi mà, mày làm gì dữ vậy?"

Rồi cả hai đi xuống căn teen thì thấy nó và Hạ Vy đang ngồi bàn bên cửa sổ cười đùa với nhau, trông hai cô gái đang cười ấy thật xinh đẹp giữa ánh nắng nhẹ.

"Ủa mọi người đâu mất rồi?"

Khánh Nghĩa bước đến ngồi bên cạnh Hạ Vy và hỏi. Văn Thiện bước nhanh đến ôm lấy nó từ phía sau, anh khẽ thì thầm bên tai nó:

"Anh nhớ em."

Khuôn mặt nó bất giác ứng đỏ cả lên và bối rối nhìn Hạ Vy với Khánh Nghĩa. Nó khẽ nói:

"Anh đang làm gì vậy anh Văn Thiện, buông em ra đi."

Khánh Nghĩa khẽ bật cười, cậu thật muốn biết khi nào mình mới được ngọt ngào với người con gái mình thích như vậy đây. Hạ Vy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Văn Thiện:

"Anh chê Tiểu Yến gặp chưa đủ rắc rối hay sao vậy?"

Đúng là hành động ngọt ngào này của Văn Thiện đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, trong mỗi ánh mắt đó đều có đấu tị dành cho nó.

"Thiện, mày mau buông Tiểu Yến ra đi."

Khánh Nghĩa đưa mắt nhìn xung quanh và nói. Văn Thiện miễn cưởng buông nó ra và ngồi xuống:

"Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, được chưa?"

"Tốt nhất là vậy."

Hạ Vy nhàn nhạt nói, rồi uống trà sữa. Khánh Nghĩa với nó nhìn nhau và thở dài, bầu không khí sao tự nhiên ngột ngạt quá vậy.

"Thôi hai anh mau ăn uống gì đó đi, rồi chúng ta đi công việc."

Nó cố phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa Văn Thiện với Hạ Vy. Khánh Nghĩa hiểu ý nó nên cười nói:

"Nãy đi ngang qua tao thấy cơm phần hôm nay ngon lắm đấy Thiện, mầy có muốn ăn không?"

"Ừ sao cũng được."

Văn Thiện khẽ gật đầu và cười mỉm. Bản thân anh biết không thể trách Hạ Vy được, ai kêu anh đẹp quá chi. Nó cầm ly trà sữa uống một ngụm nhỏ và nhìn Văn Thiện, lạy trời mai mốt anh đừng có hành động ngọt ngào với nó ở trước mặt mọi người như vậy nữa, mắc cỡ gần chết được.

Ăn uống xong thì đã một giờ trưa rồi, tụi nó đạp xe đến nơi mà mình muốn đến. Nơi đến của tụi nó là một quán cà phê đầy bí ẩn, không hề bình thường như những quán cà phê khác. Tụi nó đang trốn ở một góc gần đó cẩn thận quan sát tình hình.

Hạ Vy liếc nhìn Văn Thiện và hỏi:

"Anh đã sẵn sàng chưa?"

Văn Thiện nãy giờ im lặng nhìn Khánh Nghĩa gắn thiết bị nghe lén và camera vào túi áo khoác mình, khi nghe hỏi thì anh nhẹ gật đầu:

"Đã sẵn sàng rồi."

Nó lúc này lên tiếng nói:

"Anh Nghĩa, phải gắn thật kỉ đừng để họ phát hiện nha. Nếu không thì nguy hiểm cho anh Văn Thiện lắm đó."

Khánh Nghĩa nghe xong liền thở dài, trời ơi không phải trước giờ nó là người tin tưởng cậu nhất sao? Hôm nay sao lại lo lắng như thế? Cậu đây đã ganh tị với Văn Thiện rồi nha.

"Anh biết rồi mà, em không cần lo lắng đến thế đâu em gái."

Văn Thiện quay người nó qua đối điện với mình và mỉm cười:

"Anh sẽ không sao đâu, em đừng có lo quá. Xong việc anh sẽ chở em đi dạo nha, chịu không?"

Nó nhìn Văn Thiện với ánh mắt lo lắng và nhẹ gật đầu:

"Nhưng anh hãy hết sức cẩn thận đó."

Văn Thiện vui vẻ cười:

"Tuân lệnh."

"Đã xong, mày mặc vào đi Thiện."

Khánh Nghĩa giơ chiếc áo khoác lên và nói. Văn Thiện quay lại nhận lấy áo khoác và mặc vào người mình. Khánh Nghĩa bấm điện thoại lên coi thử camera có hoạt động tốt không?

"Mọi thứ đều sẵn sàng rồi."

Văn Thiện nhẹ gật đầu rồi quay lưng đi. Hạ Vy bỗng lên tiếng:

"Khoan đã Thiện, anh nên cởi đồng hồ ra đi."

Văn Thiện đứng lại quay qua nhíu mày nhìn Hạ Vy:

"Nhưng tại sao?"

Hạ Vy khẽ bước lại và hỏi:

"Anh bị ngốc hả? Anh đang dóng giả một học sinh nghèo đi xin việc mà đeo đồng hồ bạc sáng mới như vậy ai tin nổi?"

Văn Thiện thấy Hạ Vy nói rất đúng, nhưng không hiểu tại sao anh vẫn khẽ lắc đầu:

"Chỉ cần kéo tay áo che lại là được rồi."

Hạ Vy hỏi giọng bực mình:

"Anh tưởng họ là những người bình thường có thể qua mặt dễ dàng vậy sao?"

Văn Thiện nhất quyết:

"Anh sẽ hết sức cẩn thận mà, không để lộ đâu."

Khánh Nghĩa và nó cùng nhau thở dài, sao lại cãi nhau nữa rồi. Nó bước đến gần Văn Thiện và hỏi khẽ:

"Tại sao anh lại không chịu cởi đồng hồ ra vậy?"

Văn Thiện quay qua nhìn nó và nói khẽ:

"Vì dích thân em đeo cho anh nên anh không muốn cởi ra thôi."

Nghe xong nó liền muốn té xỉu, thật không biết phải nói anh như thế nào nữa. Nó cầm lấy tay Văn Thiện và vừa cởi đồng hồ ra vừa nói:

"Lát nữa xong việc, em đeo lại cho anh là được rồi."

Văn Thiện miễn cưởng gật đầu:

"Vậy cũng được, anh đi đây."

Rồi anh quay lưng đi, qua quán cà phê ở đối điện. Vừa đến trước cửa quán thì anh gặp ngay hai người bảo vệ rất to con:

"Cậu đến đây làm gì?"

Văn Thiện giả vờ làm một chàng trai ngốc nghếch:

"Dạ...con đến xin việc..."

Hai người bảo vệ nhìn chằm chằm Văn Thiện, như muốn dò xét anh vậy. Văn Thiện nhìn ra được nên giả bộ muốn khóc:

"Con đang rất cần việc làm, bà ngoại của con đang bệnh rất nặng. Đang rất cần có tiền, con xin hai chú mà."

Hai người bảo vệ thấy tội quá:

"Thôi được, cậu vào gặp ông chủ đi."

Tụi nó qua điện thoại đã nghe thấy tất cả. Hạ Vy và nó thoáng ngạc nhiên, không ngờ Văn Thiện lại diễn xuất tài giỏi đến thế.

Khánh Nghĩa đứng kế bên thấy khuôn mặt ngạc nhiên của hai cô gái thì liền nói:

"Mấy bữa nay Thiện đã luyện tập nhiều lắm."

Hạ Vy bất giác gật đầu, xem như Văn Thiện anh cũng có trách nhiệm. Còn nó thì nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay và nói thầm:

"Hãy nhớ cẩn thận nha anh Văn Thiện, đừng để có chuyện gì..."

Sau khi vào trong quán thì Văn Thiện cố ý nhẹ nhàng xoay vòng, để tụi nó có thể nhìn thấy xung quanh trong quán qua camera nhỏ được gắn trên áo khoác.

Hoá ra bên trong quán đầy cây cảnh đắt tiền và vài bàn ghế trống không. Đi vào sâu bên trong thì thấy có rất nhiều phòng, nhìn trông giống quán karaoke.

Văn Thiện nhìn xung quanh và nói thầm trong lòng:

"Bên ngoài là quán cà phê mà lại là quán karaoke, đúng là leo đầu dê bán thịt chó mà."

Người bảo vệ dẫn Văn Thiện đến trước một căn phòng VIP và gõ cửa:

"Ông chủ, có người đến xin việc."

"Vào đi."

Bên trong vọng ra một giọng đàn ông khán khán. Người bảo vệ mở cửa để Văn Thiện bước vào rồi dóng cửa lại.

Trước mặt Văn Thiện giờ là những cô gái xinh đẹp đang vây quanh một người đàn ông khoảng 40 mấy tuổi, vừa nhìn thì anh liền nhận ra đó là Sang Quý người mà Khánh Nghĩa và Hạ Vy đang theo dõi.

Vừa thấy đàn ông tên Sang Quý đó qua màn điện thoại thì nỗi lo lắng trong lòng Tiểu Yến nó càng lúc càng tăng cao, nó sợ Văn Thiện sẽ gặp nguy hiểm. Nhận thấy nỗi lo của nó thì Khánh Nghĩa liền vỗ nhẹ vai nó vài cái:

"Tiểu Yến, em đừng có lo quá. Có gì thì chúng ta sẽ báo cảnh sát liền mà, sẽ không sao đâu."

Nó chỉ nhẹ gật đầu, chứ không nói gì cả. Bởi vì ánh mắt nó giờ không cách nào rời khỏi màn hình điện thoại được, đây là lần đầu tiên Văn Thiện làm nhiệm vụ nên nó chẳng yên tâm chút nào.

"Mặt của mày bị sao thế?"

Đàn ông tên Sang Quý đó đang cầm ly rượu uống thấy mặt của Văn Thiện bị bầm hết thì liền hỏi. Văn Thiện bình tỉnh nói:

"Dạ hôm qua con đang bàn hàng ở ngoài đường thì bị bọn giang hồ dòi tiền, con không có tiền nên họ đánh."

Nghe xong Sang Quý liền cười:

"Mày không biết đánh lại bọn nó sao?"

Văn Thiện vội lắc đầu:

"Có mượn gan trời, con cũng không dám. Đánh lại họ được vài cái được gì, lỡ họ lấy dao ra giết con chết thì sao?"

Sang Quý uống hết ly rượu trên tay mình, ông ta cười nửa miệng:

"Nhát gan quá làm gì ăn được."

Văn Thiện giả bộ cười ngốc nghếch:

"Nhưng nhát gan sẽ sống lâu hơn."

Nghe câu đó xong thì Sang Quý liền vỗ tay:

"Hay, hay lắm. Tao thích câu nói này của mày lắm, mai hai giờ trưa mày đến làm đi."

Văn Thiện tỏ ra vui mừng, cúi đầu xuống liên tục:

"Cảm ơn, cảm ơn ông chủ."

Sang Quý nãy giờ luôn nhìn thẳng vào mắt Văn Thiện, giống như ông ta muốn thấu hiểu suy nghĩ của anh vậy. Nhưng may mắn, Văn Thiện không để lộ bất cứ điểm đáng nghi ngờ nào. Anh cứ tỏ ra vô tư và bình tĩnh nói chuyện.

Năm phút sau Văn Thiện đã an toàn bước ra ngoài hợp mặt với tụi nó:

"Bước thứ nhất đã xong."

Vừa thấy Văn Thiện quay lại thì nó liền thở ra nhẹ nhõm và chạy đến bên anh:

"May quá anh không sao."

Văn Thiện vui vẻ nắm lấy tay nó nhưng vừa chạm đến tay nó thì anh liền nhíu mày chặt lại:

"Tiểu Yến, em sao vậy? Tay em sao lạnh quá vậy? Để anh làm ấm cho em lại."

Anh lo lắng xoa xoa hai tay đang lạnh như băng của nó rồi hà hơi nóng vào trong hai tay nó, đang cố làm hai đôi tay nó ấm lại.

Khánh Nghĩa khẽ bước đến và cười nói:

"Do em ấy lo lắng cho mày quá đó Thiện."

Hạ Vy khẽ bước đến và nhàn nhạt nói:

"Hai người muốn đi đâu thì đi đi, còn chuyện báo cáo với anh Lâm thì cứ để tụi này. Mình đi thôi, Nghĩa."

Nói xong cô cùng Khánh Nghĩa quay lưng đi.

Nó nhẹ nhàng đeo đồng hồ lại vào tay Văn Thiện và nói:

"Em đã giữ lời hứa với anh rồi nha."

Văn Thiện vừa gật đầu vừa cười:

"Lên xe đi, anh chở em đi dạo."

Hai người ngồi lên xe và vui vẻ dạo khắp thành phố, nhìn ngắm phong cảnh.

********Hết chương 28********

Đọc tiếp nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play