Câu nói của tôi giáng xuống làm mẹ tôi tức giận không ngừng, phải, tôi nghĩ mình thật giống một đứa con nuôi chứ chẳng phải là con ruột của ba mẹ tôi. Cái suy nghĩ ấy tôi đã nghĩ ngợi nó suốt mấy năm nay rồi. Từ lúc ba mẹ tôi không còn yêu nhau nữa.

* Chát *

Mẹ tát tôi một bạt tay không quá mạnh nhưng cũng làm cho trái tim tôi đau gấp ngàn lần. Đây là lần đầu tiên mẹ đánh tôi, mẹ tôi cố kiềm nước mắt nhưng không thành. Nhìn tôi có vẻ như rất thất vọng. Tôi ôm mặt mà không còn khóc nữa, cảm thấy mình thật cứng rắn đến lạ thường. Lần này, tôi cảm thấy mình như mất đi một thứ gì đó. Người mẹ của tôi chăng?. Sao tôi cảm thấy quá xa lạ mà không cảm nhận được đó là mẹ, vì mẹ tôi khác rồi.

Mẹ tôi quát.

- Ai cho con nói như vậy hả??

- ...

Tôi im lặng không nói gì, đôi mắt vô hồn nhìn cố định một chỗ như người bị mất hồn. Im lặng là điều tôi trao cho người trước mặt, cảm thấy thật nực cười xen lẫn đau lòng.

Mẹ tôi nói tiếp.

- Ba con có vợ bé có con riêng, lại còn đòi ly hôn với mẹ, mẹ cũng đâu có cảm thấy vui vẻ gì đâu chứ!. Sao con lại không cho mẹ có một hạnh phúc riêng?_Mẹ tôi bảo.

- Vậy à? Một hạnh phúc thật sự hay là một hạnh phúc chỉ vì vật chất?._Tôi mỉm cười nhạt nhẽo.

Bây giờ, tôi sao cảm thấy mình thật khinh thường người đứng trước mặt tôi. Đó có gọi là bất hiếu?. Tôi không quan tâm, nếu mẹ tôi muốn yêu một người khác thay vì gã giám đốc có vợ đó thì tôi sẽ chấp nhận. Còn người đã có vợ rồi, mẹ tôi xen vào thì chả khác gì được gọi là " tiểu tam " cơ chứ??.

- Con...

Mẹ tôi giơ tay định tát tôi lần nữa nhưng lại khựng lại, vẻ mặt bà như không muốn điều này xảy ra một lần nào nữa. Tôi nhìn bà nhưng ánh mắt không như trước nữa.

Tôi vội buồn lời lạnh nhạt như đối với người lạ. Người mà tôi không còn là quan trọng nữa.

- Nếu muốn đánh thì mẹ cứ đánh con đi, nhá làm gì cho mệt???. Dù mẹ có giết chết con thì con cũng không bao giờ chấp nhận mẹ là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác đâu. Mẹ à, mẹ đừng xen vào một người đã có vợ được không??_Tôi khuyên răn mẹ.

- Xin lỗi con, mẹ không thể... Mẹ đã có con với giám đốc Lâm rồi!!!

Câu nói mẹ tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của tôi. Tôi nghe không lầm chứ, mẹ tôi có con với gã ấy. Một đứa con của sự vụng trộm?. Sao ngay lúc này tôi cảm thấy thật khinh bỉ tôi chứ nhỉ, nếu ngày đó, tôi không ra đời, thì tôi đã không phải chứng kiến cảnh khốn nạn này diễn ra rồi.

Nước mắt tôi lại rơi vô thức một lần nữa. Mùi vị này, sao nó mặn chát như cuộc đời tôi vậy?. Tình huống này là sao? Một tình huống tôi cảm thấy thật là đáng ghét. Tôi cố cắn môi để không cho bật khóc, tôi muốn mình thật mạnh mẽ nhưng không được. Đây là lần thứ hai mẹ tôi làm cho tôi cảm thấy đau đớn vô cùng.

...

Tôi không muốn nghe nên trùm mền lại giả vờ ngủ. Mẹ tôi chỉ biết lau nước mắt mà bỏ đi, cuối lời bà nói.

- Ngày mai mẹ sẽ đến thăm con!

Câu nói ngày mai tôi không muốn tiếp nhận.

Tôi muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường cơ, ba mẹ tôi phải thật thương yêu nhau kìa, chứ đằng này ai cũng ích kỷ đi tìm hạnh phúc riêng chắc tôi cũng không muốn sống nữa. Ba thì đi ngoại tình với vợ bé có con, mẹ thì cặp kè với giám đốc có tiền đã có vợ, lại còn có con với người ta.

Đứa em này... TÔI KHÔNG BAO GIỜ NHẬN. Nó là một sự " đáng ghét " mà chính tâm can tôi nhận thức. Cứ nói tôi là người ích kỷ nhưng khi đặt trường hợp bạn là tôi thì bạn sẽ hiểu được điều đó. Một đứa em chỉ cùng huyết thống với mẹ nhưng lại khác cha. Điều đó tôi không thể nào chịu được.

/ Sáng hôm sau /

Tôi đang chuẩn bị trốn viện, tôi không muốn mẹ lại đến đây và làm tôi mệt mỏi thêm nữa. Ngoài quần áo của tôi ra thì không có thứ gì, điện thoại thì tôi lại để ở nhà. Đi một đoạn thì thấy cậu ngồi ở đó. Khuôn mặt vô cảm như thường lệ, tôi đi lại gần cậu.

- Thế Bảo, mới sáng cậu làm gì ngồi ở đây một mình vậy?

- Hửm??. Ừm thì mình không biết làm gì nên ngồi ở đây thôi, cậu xuất viện sao?.

- Ờ ừm..._Tôi ấp úng nhìn cậu.

- Ba mẹ cậu đâu??_Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh.

- Ba mẹ tớ bận nên tớ tự xuất viện! Mà chừng nào cậu phẫu thuật??_Tôi nói.

- Hôm nay này. Chắc đây là lần cuối tớ nhìn thấy cậu!

- Cậu nói gì thế??? Cậu phải thật khỏe mạnh nhé, tớ vui lắm mới có một người bạn mới như cậu. Vì thế hãy sống cho thật tốt!!_Tôi động viên cậu.

- Ừm... Sau khi phẫu thuật tớ sẽ tìm cậu!_Thế Bảo khẳng định.

- Ừm, tớ luôn chờ cậu. Vậy thôi chào tạm biệt cậu nhé!_Tôi mỉm cười tươi.

Nói rồi tôi vội bước đi nhanh.

Cậu trai này đúng thật là rất kiên cường nhưng không may mắn. Tôi vẫn tiết cho một người như thế, dù ra sao tôi luôn muốn cậu phải sống thật tốt cho ngày mai, một ngày sẽ làm cho cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn khi đi về phía trước. Tôi vẫn ở đây ủng hộ cậu hết mình. Một người bạn mới tôi cảm thấy rất hâm mộ vì lòng nhiệt huyết lạc quan yêu đời.

Đi một đoạn...

- CẢM ƠN CẬU NHÉ, BẠN TỐT!!_Cậu hét to lên vui vẻ nói.

- Ừm, mình sẽ đợi cậu!_Tôi vẫy tay chào cậu lần cuối.

- Hết chương 20 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play