Toàn đội bắt đầu hành trình đi tìm Krixi. Thế nhưng, ngay từ những bước đi đầu tiên, toàn đội đã vấp phải những chông gai. Không ai biết phải đi hướng nào để tìm. Tôi hỏi:
- Thế giờ chúng ta phải đi đường nào đây?
- Cứ chia nhau ra đi tìm đi. - Fennik đáp.
- Ơ thế... lỡ ai đó tìm được thì làm sao báo được? Rồi giả sử như Krixi đang gặp nguy hiểm nữa, tính sao?
Slimz liền nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên đi tìm dọc theo con suối. Bọn họ đi hướng đó.
- Ừ vậy đi. - Fennik trả lời - Quyết định rồi, chúng ta tìm theo hướng của dòng nước.
Thế là cả đội di chuyển. Tôi hỏi Slimz:
- Lúc nãy anh nói Krixi cõng Nakroth hả?
- Đúng rồi. Nhưng có gì không?
- Thế Krixi bay có nhanh không?
Slimz đáp:
- Anh nghĩ chắc là không đâu. Tốc độ bay của bướm không nhanh lắm.
- Nếu mà nói như vậy chắc là Krixi chưa bay đi xa đâu, lại mang theo cả Nakroth nữa.
Liliana phản biện:
- Nhưng nếu như Nakroth cõng ngược lại Krixi thì sao? Bọn họ sẽ đi rất nhanh.
- Khó đấy nhỉ. Mà cho hỏi con suối này chảy ra sông nào vậy?
Fennik lắc đầu:
- Anh không biết. Con suối này là suối Sinh Mệnh, rất dài. Bản thân anh chưa bao giờ đi hết nó.
- Chắc Payna từng đi rồi. - Slimz nói thêm.
- Mà có cách nào đi nhanh hơn không? - Liliana hỏi,
Tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi vận ma thuật biến hai cánh tay thành hai sợi dây leo vô cùng cứng chắc rồi bám vào cành cây lao đi. Fennik giật mình:
- Ơ thằng này! Đi không rủ à! - Cậu ta bấu chặt vào chân tôi.
- Anh Fennik! - Liliana ôm chặt lấy Fennik nhưng vẫn bị kéo theo.
- Chờ tao với! - Slimz dùng Lò xo cơ khí nhảy lên bấu chặt vào đuôi của Liliana.
Cả bốn đứa bay nhảy xuyên rừng với hai sợi dây leo vô cùng cứng cáp. Mặc dù còn chút lo sợ nhưng tôi vẫn gồng gánh đưa mọi người đi an toàn. Fennik lấy hai chân bấu vào cổ tôi, Liliana thì ôm chặt lấy người tôi. Slimz bám rất chắc vào đuôi hồ ly.
Tôi vừa bay vừa hét:
- Bám chắc vô đó nha!
- Biết rồi! - Fennik đáp to.
- Nói nhỏ thôi, điếc bây giờ.
Liliana hỏi tôi:
- Nhóc có chắc là ổn không?
- Đừng có coi thường em như thế... oái... - Do nói chuyện với Liliana mà tôi mất tập trung, sợi dây không bấu tới cành cây.
- Chết cha!
- Áaaaa...!!!
Nhưng không, làm sao ngã dễ như thế được. Tôi nhanh chóng tung hai tay bấu chặt vào cành cây khác. Cả bọn được một phen hú vía. Tôi bảo:
- Đừng có nói nhiều kẻo em mất tập trung đấy. Nói ít thôi.
Rồi tôi bắt đầu bay nhảy tiếp. Tốc độ tương đối nhanh. Tôi nghĩ: "Với tốc độ như thế này thì chắc đi tới cuối nguồn nhanh thôi. Ơ khoan, chắc gì cuối nguồn có người?".
Lại trong một khoảnh khắc lơ đễnh, tôi lại trượt tay. Fennik giật mình:
- Tiêu rồi!
- HỰ! - Tôi lộn một vòng, rồi đạp tảng đá phóng lên cây. Nhưng đời không như là mơ. Tảng đá đầy rêu, tôi trượt chân té dập mặt. Cả đám ngã xuống suối ướt sũng. Cũng vì vậy mà chuyến đi phải tạm hoãn.
Liliana đánh lửa hong khô quần áo. Cô ấy bực mình:
- Thật là... mốt đừng có đi kiểu này nữa!
- Giờ đi tiếp chắc không được rồi. Tay em đau quá. Khớp khủy tay bị căng ra rồi.
Fennik ngạc nhiên:
- Nếu nói vậy là từ giờ... phải đi bộ à?
- Có lẽ là vậy thôi.
- Mệt thật. Không biết mình đi đến đâu rồi nhỉ? Krixi nữa, không biết cô ta đang ở đâu.
Slimz run bần bật:
- Hờ hờ...
- Sao thế? - Tôi vỗ vai cậu ta.
- A..Alice đâu?
Tôi hét lớn:
- Chết mọe rồi! Mình bỏ quên Alice...
Liliana trấn an:
- Không không. Alice bỏ cuộc trong vụ này rồi.
- Thế mà cũng gọi là bạn thân. - Tôi lẩm bẩm.
- Mà nè, đuôi của cô ấm thật đấy. - Slimz nói.
Fennik nghiến răng nắm chặt lòng bàn tay:
- Cái gì!?
- Anh bình tĩnh đi, đây chỉ là đuôi giả thôi mà. Ở dạng người em không có đuôi đâu ư ư... ưm...
Tôi nhìn Liliana một cách thẫn thờ và hỏi:
- Đuôi giả hồi nào? Bóp vầy mà có cảm giác thì là đuôi thật mà.
- Cái tên Slimz nàyyyyyyy!!!
- Dừng lại đi, đừng có cãi nhau vào lúc này. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Trong rừng, cây cối chen chúc nhau. Những tán lá chắn gần như hết tất cả ánh sáng xuyên vào. Tôi quyết định thám thính tình hình. Đi ra xa một chút, tôi triệu hồi một cây bạch đàn và ngồi lên cành của nó.
Fennik ngạc nhiên:
- Nhóc làm gì thế?
- Em thám thính tình hình một chút. Lớn lên nào!
Cây bạch đàn lớn nhanh như thổi, thoáng chốc đã cao lớn. Tôi ngồi trên cành cây ngắm được toàn cảnh khu rừng Chạng Vạng. Nhìn mặt trời, tôi đoán khoảng bốn giờ chiều.
Bất chợt tôi nhìn thấy một cây cổ thụ rất cao nằm ở rất xa. Trên ngon cây có một thứ khiến tôi vô cùng thắc mắc: một lá cờ đen. Khá khó hiểu khi có một lá cờ treo giữa ngọn cây trong khu rừng Chạng Vạng. Thật khó hiểu. Tôi trở xuống và kể với mọi người. Fennik hỏi:
- Có thật là có một lá cờ đen không?
- Đương nhiên rồi.
- Anh biết rồi. Đó chính là nơi đánh dấu lãnh thổ của Death Forrest - nơi nguy hiểm nhất của khu rừng Chạng Vạng.
Tôi trố mắt:
- Sao chứ? Nơi nguy hiểm nhất?
- Đúng như vậy. Nếu lạc vào đó, nhóc sẽ vô cùng đơn độc và chết.
Liliana ngạc nhiên:
- Đơn độc mà chết? Sao lạ vậy?
- Đơn độc là một chuyện, nhưng chúng ta không thể tìm được đường ra.
- Hở... không lẽ nơi đó chỉ có vào chứ không có ra à?
- Có thể nói là như vậy. Death Forrest là nơi gần như cách biệt với phần còn lại của khu rừng Chạng Vạng.
Tôi liền nói:
- Có khi nào Krixi và Nakroth ở đó không?
- Không thể nào đâu. Krixi sẽ không dại gì đến đó cả. - Fennik bảo.
- Nhưng mà Nakroth mới là người bắt Krixi đi cơ mà. - Slimz phản biện.
Fennik phân tích:
- Trước tiên, Nakroth không hề biết Death Forrest. Vì vậy, khả năng mà cậu ta đưa Krixi đến đó là gần như không có. Về phần Krixi, cô ấy chắc chắn không dại gì mà đến đó cả. Chắc họ không có ở đó đâu.
- Em lại có cảm giác họ ở đó.
- Không bao giờ đâu. Hơn nữa, nơi đó không ai dám đặt chân đến và cũng không được phép.
Liliana bảo:
- Anh này, em nghĩ thằng nhóc này nói có lí đấy. Nghĩ thử xem: Nakroth và Krixi đều trốn đi thì họ sẽ đến những nơi ít người lui tới. Death Forrest là nơi quá lí tưởng rồi. Với lại, việc chúng ta đi lang thang trong rừng tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể đấy anh.
- Hừm... em nói cũng có lí... - Fennik đăm chiêu suy nghĩ. Tôi đang rất mong rằng Fennik sẽ đồng ý đến Death Forrest.
Sau một hồi suy nghĩ, Fennik lên tiếng:
- Được, chúng ta sẽ đến Death Forrest. Coi như lần này phá luật.
- Mọi người mau trèo lên cây đi. Em sẽ cõng mọi người đu qua đó.
- Chắc ổn không? - Liliana hỏi - Tay nhóc vẫn còn đau mà.
Tôi đáp:
- Đặt cược tất cả vào lần này.
Sau khi tất cả mọi người leo lên, tôi phóng một sợi dây leo thật dài. Nhưng nó không tới được. Tôi đành bám vào một cái cây khác và nói:
- Đành phải đu cây tiếp thôi. Bám chắc vào!
Rồi tôi bay người tiếp tục. Cả đám bay đến chỗ cái cây tôi đã bám vào.
- Chúng ta có đến tận một tháng cơ mà, tại sao phải gấp gáp thế?
Tôi vừa chữa thương vừa nói:
- Không thể chậm trễ được đâu. Chúng ta phải làm càng nhanh càng tốt. Mọi người có biết để lâu là cứt trâu hóa bùn không?
- Anh hiểu cảm giác của nhóc, nhưng nếu đi mà không có chuẩn bị tính toán kĩ lưỡng thì rất nguy hiểm. Death Forrest không phải là chỗ chơi đâu. Nên về nhờ nữ vương hỗ trợ thôi.
Tôi tặc lưỡi:
- Thôi, chúng ta về tìm thêm sự giúp đỡ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT