- Rồi, bây giờ là bài tập đọc âm "rờ". Butterfly, đọc đi em.
- Vâng ạ.
"Bố mẹ ra phố. Nga ở nhà nghe ra-đi-ô. Ra-đi-ô rè rè. Nga bỏ ra hè nhà. Ồ, ở ổ rạ có cô gà ri. À, nó đã đẻ.".
Lumica hỏi:
- Ở trên em đọc "cô gà ri" mà ở dưới em đọc "nó đẻ" hả?
- Nhưng sách ghi vậy mà cô...
- Nó đẻ cái em xuống chữ "nó" luôn hả?
Butterfly trả lời:
- Sách ghi sao em đọc vậy mà!
- Ủa em mắc cười quá vậy. Đúng là em con nít thật, nhưng em cũng phải biết tự suy luận cho riêng em chứ!
- Có ai dạy em đâu mà em biết!
Lumica quát:
- Nhưng mà em phải có phép lịch sự, thí dụ đi về em chào cô giáo sao?
- Chào cô em đi học về.
- Ờ, rất là lễ phép đúng không? Rồi không lẽ giờ quay ra: "Dạ em chào cô em đi học về." xong quay ra nói với đứa bạn "Ờ tao chào nó rồi nha mày.". Được không?
- Dạ không...
- Riết rồi mất dạy...
Nói rồi Lumica mở một tập đọc khác:
- Nào, giờ tập đọc tiếp thôi. Làm ơn làm phước nhớ những gì tui dạy nãy giờ.
- Dạ rồi. - Cả lớp đồng thanh.
Lumica chỉ vào một tấm hình, cả lớp đọc:
- Ì ra.
- Giỏi.
- Chú ỉ.
Lumica kêu lên:
- Hả, cái gì?
- Chú ỉ.
- Không, cái này con heo mấy em.
Cả lớp nhốn nháo:
- Nhưng rõ ràng trong sách ghi "chú ỉ" mà cô.
- Hình con heo, mấy em đui hả?
Krixi đứng lên:
- Cô ơi, cô bảo là nghe theo những gì cô dạy, là nghe theo những gì cô dạy trong sách. Trong sách ghi "chú ỉ" tụi em đọc "chú ỉ" thôi.
Cô quát:
- Nhưng không lẽ mấy em không phân biệt được con nào con ỉ con nào con heo?
Cả lớp thắc mắc:
- Khác nhau chỗ nào cô?
- Con ỉ là nó đứng ngoài đường mà, còn con heo nó đứng trong chuồng!
- Ơ... sao con ỉ với con heo có liên quan gì mà lại đứng chung một quyển sách vậy cô?
Lumica trả lời:
- Tại vì con ỉ có thể đóng phim heo nhưng con heo làm sao có thể làm con ỉ được!
- Sao kì vậy cô?
- Tại vì đó là quy luật tự nhiên!
Krixi gãi đầu:
- Em vẫn chưa hiểu lắm.
- Em không hiểu nổi đâu, nói chung là đó là vấn đề về lớp hai, qua lớp hai thì học.
- Vậy tụi em ráng học lên lớp hai để hiểu vấn đề.
Lumica lẩm bẩm:
- Nhìn mấy đứa là ta thấy không qua nổi cuốn tập 1 này, ở đó mà tập hai. Nè, còn cuốn cuối.
- Vâng. - Cả lớp lấy ra.
- Rồi đó.
Cả lớp ngạc nhiên:
- Là sao?
- Đọc đi.
- Tiếng việt lớp 1 - Tự học.
Lumica bảo:
- Thì tự học đi, ai dạy nữa.
- Ủa nhưng... cô không dạy sao tụi em học?
Lumica quát:
- Chừng nào nó ghi "Cuốn sách cần dạy" thì nó mới dạy. Cái này tự học mà. Rồi nghỉ đi, hết tiết rồi.
(Quay lại hiện tại)
Tôi được một trận cười ôm bụng. Lumica cười:
- Kể ra thì tiết đó là tiết vui nhất trong đời dạy học của chị đấy.
Ở bên ngoài, Tel'Annas đang huấn luyện cho toàn đội về việc khóa chặt cầu thủ chủ lực của đối thủ. Hải là cầu thủ được lựa chọn làm cầu thủ chủ lực cho cả đội luyện tập. Nó không nghĩ nó được lựa chọn.
- Hải, nhiệm vụ của nhóc cũng như của đội thì là chơi bình thường.
- Vâng.
Xong Tel'Annas quay sang đội còn lại:
- Các cậu, triển khai thế trận mà tôi đã trình bày từ nãy đến giờ.
- RÕ!
Sau đó cũng không nhiều, tôi không biết được diễn biến trận đấu trên sân ra sao, chỉ khi trở về khách sạn ăn trưa và nghỉ ngơi, Hải mới tiết lộ cho tôi biết một số thứ. Trong trận đấu thử nghiệm, Hải hoàn toàn bế tắc trong việc tìm đường vào khung thành. Rất đông cầu thủ tập trung vào Hải tại khu vực trung tâm, nhưng ở phía hai biên thì hai cầu thủ chạy cánh cũng gặp không ít khó khăn.
- Phải nói là bế tắc tột độ.
Trận đấu hôm đó kết thúc với tỉ số 0 - 1, bàn thắng duy nhất là của bên phía đội mà Tel'Annas yêu cầu thử nghiệm chiến thuật ghi được trên chấm phạt đền. Hải bảo:
- Cái đội hình mới tao thấy khả năng phòng ngự là tốt nhưng tấn công thì không hiệu quả lắm, mình khó kiểm soát khu vực trung tuyến, chỉ hợp để chơi phản công thôi.
- Đội hình nào?
- Nữ vương chơi đội hình 4 - 4 - 1 - 1. Hậu vệ giữa và tiền vệ giữa sẽ nối với nhau thành hình chữ nhật khóa chặt tiền đạo đội bạn. Tiền vệ cánh và hậu vệ cánh lo các cầu thủ còn lại.
Tôi cảm thấy các cầu thủ ở giữa sẽ phải hoạt động hết công suất, đồng nghĩa với việc thể lực sẽ bị tiêu hao khá nhiều, cần phải chọn những cầu thủ có sức bền tốt. Nhưng tôi nghĩ: ở thế giới này thì ai nấy đều có sức mạnh phi thường, chắc ai cũng có thể đảm đương nhiệm vụ này.
Gắp một đũa mì xào bỏ vào miệng, tôi hỏi Hải:
- Hình như mày hâm mộ Neymar phải không?
- Đúng rồi, bằng bất cứ giá nào tao cũng phải tham gia trận đấu sắp tới.
Thật ra đây chẳng phải là Neymar thật, nhưng trình độ thì có thể coi như là tương đương nên Hải không bận tâm. Cái nó muốn là được thi đấu, được so tài cùng với thần tượng của mình.
Payna đến bên tôi và vỗ vào vai:
- Nhóc!
- Ơ hết hồn! Có chuyện gì vậy?
- Có việc quan trọng cần nhờ nhóc.
Tôi ngạc nhiên:
- Là chuyện gì?
- Như nhóc cũng thấy vào lúc sáng, tên Arr tấn công cả đội. Ta tin chắc rằng mục tiêu của hắn ta là triệt hạ lực lượng của chúng ta. Nhiệm vụ của nhóc là bảo vệ cả đội.
- Mình em á?
Payna đáp:
- Không, ta đã liên hệ đến đội cổ vũ của chúng ta. Nhóc sẽ làm nhiệm vụ cùng với Lauriel và Phúc.
- Đội cổ vũ gì có hai đứa vậy?
- Krixi và Liliana thì đã trở về để chuẩn bị việc sinh nở rồi, Sakura thì đang hỗ trợ Lindis quản lí khu rừng.
Hải bảo:
- Tính ra có hai thằng rưỡi luôn á!
- Là sao?
- Lauriel bị thương.
Payna xua tay:
- Không không, chuyện đó ta biết nên đã băng bó bằng loại băng ma thuật rồi. Chỉ khoảng một tuần là bình phục.
- Xì...
- Gì đấy?
Tôi xua tay:
- Không có gì.
Rồi tôi tiếp tục ăn, thầm nghĩ trong đầu: "Lauriel sao mà ngu thế nhỉ? Bể nước hồi sinh để làm gì?". Nhưng sau đó tôi chợt nhận ra, ở đây làm gì có bể nước hồi sinh.
Chiều hôm đó, tôi đến gặp Lauriel và Phúc để cùng nhau luyện tập. Phúc hỏi:
- Luyện tập ở đâu?
- Đến khu rừng Chạng Vạng đi.
Lauriel bảo:
- Chỗ đó xưa rồi. Chị biết một chỗ hay hơn nè.
- Ở đâu?
- Đi theo chị. - Lauriel dẫn hai đứa đến cung điện Ánh Sáng. Bên trong cung điện có một căn phòng nhỏ nhưng chứa rất nhiều thứ kì lạ. Một cái thánh giá treo giữa phòng, bên dưới là năm cái khe nhỏ được đánh số từ một đến năm.
Lauriel giới thiệu:
- Đây là thánh địa thiên sứ đen, nơi giam giữ những linh hồn bị vấy bẩn.
- Thì sao?
- Khi vào đây, hai đứa hãy lấy máu và nhỏ giọt xuống khe số mà hai đứa muốn.
Tôi và Phúc chẳng hiểu chuyện gì. Cô ấy đặt tay lên trán:
- Thôi được rồi, ta nói sơ qua một chút. Hiểu đơn giản thì đây là một nơi để những người trong cung điện Ánh Sáng luyện tập, nhưng thật ra ai cũng có thể vào được. Giờ mấy đứa chọn cấp độ đi.
- Chơi cấp năm luôn đi, sợ quái gì! - Phúc tự tin.
- Ê, đừng có chơi liều. Trước đây ta từng bị đánh trọng thương ở cấp độ hai đấy, đừng có đùa.
- Game khó vậy à? - Tôi lẩm bẩm.
Phúc tự tin vỗ ngực:
- Ôi giời, có gì đâu. Cứ yên tâm đi, tao cân tất.
- Phúc à, chị khuyên em nên suy nghĩ kĩ lại bởi đây không phải là game, nếu không cẩn thận nhóc sẽ chết đấy.
Mặc cho Lauriel khuyên can hết lời, Phúc vẫn đòi đánh ở mức năm, mặt nó kiểu "nhìn mặt tao thấy có quan tâm không?". Sau một khoảng thời gian khuyên can nhưng không được, Lauriel đồng ý vào cấp độ năm. Phúc hí hửng lấy máu nhỏ giọt xuống. Tôi cũng làm theo.
Lauriel chắp tay cầu khẩn:
- Anh Zephys, nếu em có chết thì anh nhớ cúng giỗ cho em đầy đủ, đừng quên món...
- Thôi bớt đi bà nội! Làm quá không à! Thiên sứ mà còn sợ chết!
Lauriel quát:
- Sợ chứ sao không! Nhóc nên biết, ta chưa chết. Khi nào trên đầu ta có vòng tròn thì mới chết.
- Thôi lấy máu nhanh đi, hai người làm gì mà rề quá vậy?
Sau khi hoàn tất các thủ tục, cả nhóm rơi vào một chiều không gian kì lạ rồi cuối cùng thoát ra ở một khu rừng thông. Nắng xuyên qua những kẽ lá tạo nên cảnh đẹp tuyệt vời. Tôi thích thú:
- Wao, đúng cảnh tao thích luôn.
- Bộ mày thích rừng lắm hả?
- Ừ. Tao từng có mơ ước sẽ tạo ra một map Free Fire toàn rừng rậm.
Phúc xua tay:
- Chuyện đó bỏ đi. Giờ nhiệm vụ của chúng ta là gì đây?
- Để ta xem... - Lauriel bật bản đồ lên - Đây là rừng thông. Nhiệm vụ của chúng ta là phải đến lâu đài bóng đêm để đánh bại tên trùm Volkath.
- Ê, sao giống ngoài đời quá vậy?
Lauriel giải thích:
- Đúng vậy, thánh địa này được xây dựng dựa trên những sự việc có thật ngoài đời để mang lại sự thân thuộc. Nhưng hai đứa cứ yên tâm, đây là một thế giới khác nên những người ở thế giới thật sẽ không bị gì.
- Vậy chắc chúng ta cũng sẽ gặp người quen.
- Ngoài người quen, mấy đứa sẽ phải gặp những con quái vật đáng sợ đấy.
- Ê ê nhìn kìa! - Phúc hét to rồi chỉ vào sau lưng Lauriel. Tôi quay lại nhìn thì thấy một cảnh tượng đáng sợ: đó là những con ma cây.
Lauriel lẩm bẩm:
- Không biết bọn chúng mạnh cỡ nào.
- Để em! - Tôi ném một chiếc phi tiêu về phía bọn chúng. Con ma cây gào lên rồi ngã xuống trong sự bàng hoàng của Lauriel và Phúc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT