Tuyết bắt đầu rơi vào đúng ngày Giáng sinh, những học sinh ở lại Hogwarts điên cuồng đùa giỡn giữa trời đầy tuyết giá. Harry cũng kéo Tom đi đắp một người tuyết, dùng chiếc khuy áo mà Walton cho để làm mắt, sau đó Harry lấy khăn quàng cổ cũ của mình quàng cho nó.
Harry hà hơi trắng xóa lên chiếc bao tay, thiếu khăn quàng cổ khiến cậu cảm thấy lạnh cóng, nhưng dù vậy không ngăn được vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng của cậu, cuối cùng Tom không thể nhìn được nữa, mới xài một bùa giữ ấm cho Harry.
Harry cười ngơ ngẩn, nháy mắt vài cái, vo một nắm tuyết nhét vào người Tom, khiến Tom chật vật phản kích, nước tuyết tan làm tóc Harry vểnh lên xung quanh, như là vừa mới chui ra từ một vụ nổ ra trò nào đó.
Vào giờ cơm, vì người ở lại trường khá ít nên mọi người cùng kéo nhau tụm lại ngồi một chỗ, cả bữa cơm Walton đều nơm nớp lo sợ, bởi Hiệu trưởng Dippet ngồi ngay bên cạnh cậu ta thảo luận với cụ Dumbledore về lợi ích của một một đôi vớ lông dê cùng chiếc áo đan len. Harry ăn hết đống cà rốt mà Tom ném sang, đồng thời cũng gửi lại đống ớt xanh mà mình không thích sang đó.
Đêm đó lúc sắp đi ngủ, Harry lặng lẽ rúc trong chăn bông cầu nguyện, cầu nguyện xem mình sẽ nhận được những món quà như thế nào. Đột nhiên cậu phát hiện ra một chuyện, đó là cuộc sống trường học đời này vui vẻ hơn đời trước nhiều lắm, ngoại trừ việc sầu lo về tương lai sắp tới của Tom ra, thì cậu không cần đi tìm một viên Đá phù thủy, không cần đi thám hiểm Phòng chứa bí mật hay thậm chí cũng chẳng có một Voldemort mặt rắn chờ cậu tới đánh bại.
Quả thực không khác gì cuộc sống của một thằng nhóc bình thường, nhưng chỉ thế cũng đã đủ khiến Harry cảm thấy thỏa mãn rồi.
Cậu vô cùng chờ mong tới ngày mai để được bao phủ trong cả đám quà.
Harry biết ngày cuối cùng của tháng mười hai là sinh nhật của Tom, nhưng cậu không biết phải chuẩn bị quà như thế nào mới được. Dịp lễ Giáng sinh này Harry đã đặc biệt xài cú đặt hàng cho Tom một cuốn sách ghi lại những ma thuật đã thất truyền, còn cậu thì nhận lại được một chiếc cài áo có hình con lửng, trên đó được yếm mấy bùa phép chúc phúc và bảo vệ.
Harry ngắm nghía chiếc cài áo, tựa trên giường trầm tư.
Cậu biết Tom không thích sinh nhật của mình, bởi ngày đó cũng là ngày giỗ của mẹ cậu ấy, nhưng Harry vẫn muốn tặng quà cho Tom, vì ngày hôm đó chính là ngày mà Tom được sinh ra, đi tới một thế giới mà đối với cậu ấy thì có đôi chút tàn nhẫn này.
Harry muốn Tom biết rằng, bây giờ cậu rất vui vì đã có thể gặp được Tom.
Harry lắc lắc vừa suy nghĩ vừa rời khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, rời khỏi lâu đài, bước từng bước trên nền tuyết. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn để lại một tầng tuyết rất dày. Harry vừa đi vừa nhảy ra khỏi trường học, đến khi tới gần Rừng Cấm, cậu mới nhớ tới người giữ khóa hiện tại còn chưa phải người mà cậu vẫn quen thuộc kia.
Harry có chút cô đơn, xoay người đi vào Rừng Cấm.
Với Rừng Cấm, Harry không phải quá xa lạ, năm đó cậu đã từng vô số lần xông vào Rừng Cấm, đại khái có thể phân biệt được khu vực nào là nguy hiểm, cậu chọn mấy nơi có thể quan sát được Hogwarts mà đi vòng vòng ở đó.
Tiếng lách tách vang lên khi bàn chân dẫm lên tuyết và những cành cây khô bên dưới, nhất thời Harry nổi hứng chơi đùa, liên tục đạp sụp vài đụn tuyết, rồi cậu tới một gốc cây dưới tán lá rộng rớn, bên dưới tán cây có một đụn tuyết đọng, Harry nhảy phốc lên đó, không ngờ dưới chân chợt nhẹ hẫng.
Từ đống tuyết, Harry ngã vào một hố nông, cậu đứng lên xuýt xoa vuốt vuốt cái trán vừa bị đụng vô. Cái hố nông này có một cái lỗ nhỏ, không biết trong đó là nơi ở của loài động vật nào.
Trong lúc Harry đang suy tư xem nên trèo ra ngoài bằng cách nào, thì cậu nghe được vài tiếng động xì xì, cột sống lạnh toát, vội vàng quay đầu lại, một con rắn nhỏ đang phun đầu lưỡi về phía cậu.
{Tên trộm ti bỉ, kẻ trộm cướp!} Con rắn kia chậm rãi bơi qua bơi lại hướng về phía Harry.
Harry không cẩn thận vấp té một cái, cau mày đau đớn ngồi dưới đất, cậu nhìn con rắn kia, xì xì đáp lại: {Ta không phải kẻ trộm, ta chỉ không cẩn thận nên mới bị rớt xuống thôi, lập tức leo lên ngay đây.}
Con rắn kia dường như thấy Harry biết nói ngôn ngữ của mình thì bị hù sợ, nó đứng yên bất động. Nhưng thời tiết như vậy đối với nó là rất khó chịu, nó lập tức quay lại, lui nửa thân mình vào trong động.
{Ngươi là một con người kỳ lạ, không giống kẻ nào mà ta từng gặp trước đây, lại biết nói tiếng của bọn ta.} Nó tiếp tục xì xào với Harry, {Ta cho rằng những gì nhà ngươi nói có thể tin tưởng được, mau trở về đi! Tiện tay thì nấp cái hang của ta lại giùm cho nhé.}
Harry hiếu kỳ nhìn nhìn nó: {Mi không cần ra ngoài tìm thức ăn hả?}
{Ta đang ngủ đông.} Nếu không phải nó là một con rắn, Harry khẳng định sẽ thấy nó đảo mắt khinh bỉ, {Đương nhiên, bằng hữu, nếu nhà ngươi có đồ ăn cung cấp cho ta, ta sẽ rất vui lòng theo nhà ngươi đi.}
Harry đột nhiên nghĩ tới cậu có thể tặng Tom món gì rồi, mà chắc chắn món quà này Tom nhất định sẽ thích.
Thế là Harry bắt đầu lôi kéo dụ dỗ con rắn kia.
{Mi biết lâu đài bên kia chứ?} Harry chỉ chỉ tay vào Hogwarts, { Ta là học sinh của bên đó á. Ở trỏng có lò sưởi ấm áp cùng rất nhiều rất nhiều con chuột béo mập mà mi có thể bắt lấy, vậy thì mi sẽ chẳng cần phải ngủ đông nữa, ta còn có một người bạn tốt rất thích loài sinh vật mỹ lệ như mi, ta sẽ đem mi tặng cho cậu ta. Cậu ta cũng có thể nói tiếng rắn như ta vậy, mi có muốn cùng đi với ta không? }
{Cậu ta có thể trò chuyện cùng ta sao?} Con rắn kia có vẻ rất kinh ngạc, nó thong thả kéo thân thể của mình ra khỏi hang, bò lên tay Harry.
{Đúng vậy. Cậu ta có thể nói chuyện với rắn.} Harry sờ sờ lớp vảy xinh đẹp của con rắn, {Hơn nữa, ta nghĩ cậu ấy sẽ rất thích mi.}
{Được rồi, ta đồng ý.} Rắn xì xì đáp, đầu nó hơi gật gật.
Harry mất một lúc mới bò ra được khỏi cái hố nông, cậu săn sóc dùng tuyết giấu đi cái hang, bảo vệ ngôi nhà ban đầu của con rắn.
{Ta tên là Harry, mi thì sao?}
{Ta là Nagini, đồng thời, ta cho là cậu nên gọi ta là một quý cô.}
Bước chân Harry khựng lại một chút, ánh mắt có thoáng vẻ mờ mịt. Cậu thật không thể ngờ rằng, sủng vật Nagini lại do mình tặng cho Dark Lord... à không, bây giờ Tom chỉ là Tom mà thôi.
Harry tiếp tục trấn định bước về phía trước.
{Người bạn kia của ta kia tên là Tom, ta nghĩ, mi sẽ thích cậu ấy.}
Vào ngày sinh nhật của Tom, Harry dẫn Tom tới tháp Chiêm tinh chúc mừng, bọn họ mang theo rất nhiều đồ ăn lấy từ phòng bếp, chiếc bánh kem mà Harry nhờ vả đám Gia tinh làm trước đó cũng được hoàn thành, hương vị thì có thể gọi là tuyệt hảo, khiến cả hai đều tranh nhau ăn hết.
Bọn họ cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật rất nhiều lần, Harry ý bảo Tom nhận lấy quà sinh nhật.
Nghe cuộc đối thoại vừa kỳ lạ vừa đáng yêu của Nagini và Tom, Harry cười ngất ngã vào vai Tom không thể ngừng nổi, làm Nagini còn nghi hoặc hỏi coi Harry có đang luyện phép màu nào đó khiến bản thân cậu ta bị rút gân hay không, khiến Harry càng cười dữ hơn, suýt nữa thì rớt cả nước mắt.
Tom dùng động tác ưu nhã lau sạch bơ dính trên mặt Harry, bất đắc dĩ tùy cậu tàn sát làm bẩn hết quần áo của mình.
{Cậu ta chỉ là vui quá hóa khùng thôi, Nagini, mi sẽ quen nhanh ấy mà.}
{Này! Tom, đừng quên tui cũng nghe hiểu được đấy chứ.}
Không để ý tới tiếng kháng nghị của Harry ở bên, Tom vẫn làm bộ mải mê chơi đùa với Nagini, Harry bất mãn lầm bầm vài tiếng.
Hôm nay Tom có chút dịu dàng quá mức, dung túng cả mấy trò đùa dai quá đầu hơn hẳn bình thường của Harry, thậm chí bị cậu trét bánh kem lên mặt cũng chỉ trả thù lại bằng một miếng bánh bự hơn.
Harry buồn ngủ dựa vào người Tom, bàn tay nghịch nghịch cái đuôi của Nagini, nhìn nó bơi vòng vòng đuổi theo cái đuôi của chính mình chơi, lặng lẽ cười cười. Cậu dụi dụi cọ vào áo choàng của Tom, quyết định vâng theo lời triệu hồi của thần Mộng Mơ, mặc kệ hậu quả của việc ngủ thiếp đi tại nơi này... Thực ra thì, cậu cũng chẳng phải lo lắng chuyện đó cho lắm.
Tom nhìn Harry đã dùng cánh tay mình làm gối ngủ ngon lành – còn rớt cả nước miếng, bất đắc dĩ lắc đầu, giúp cậu nằm xuống, đổi thành gối lên đùi mình. Như vậy có vẻ càng thoải mái hơn chút. Sau đó cởi áo choàng của mình ra khoác lên người Harry, để cậu khỏi bị cảm lạnh.
{Tình cảm hai người thật tốt.} Nagini xì xì về phía họ, thong thả bò lại phía họ, quấn lên chân Tom.
{Đúng vậy, nhưng ta mong có thể tốt thêm chút nữa cơ.} Tom dịu dàng gẩy mấy sợi tóc trên trán Harry, ngón tay nhẹ nhàng lướt theo vết thẹo hình tia chớp, sau đó thu lại.
Nagini gật gù đắc ý nhìn Tom hỏi: {Cậu yêu Harry hả?}
Ánh mắt Tom híp lại, cười cười, {Ta không biết, nhưng, Harry là người mà ta quan tâm nhất...}
{Ta thích cậu, cũng thích Harry.} Nagini cọ cọ Tom.
{Cám ơn.} Tom cười ấm áp, sờ đầu Nagini.
Bọn họ cùng tắm mình dưới ánh trăng hồi lâu, cuối cùng Tom bất đắc dĩ ôm lấy Harry, lúc như thế này cậu đặc biệt cảm thấy may mắn vì thân thể Harry khá là gầy nhỏ do thiếu dinh dưỡng, nên ôm mới không tốn quá nhiều sức. Tom ôm Harry trở về ký túc xá Ravenclaw, dù sao giờ này mà ôm Harry về Hufflepuff lại gặp đám bạn bè ồn ào kia, cậu không muốn Harry quá xấu hổ, phòng ngủ của cậu tại Ravenclaw thì chỉ có một người một phòng, do Nhà bên này có vẻ hơi vắng vẻ một ít.
Tom nhẹ nhàng đặt Harry ở trên giường, tháo kính mắt, dùng khăn mặt lau sạch bơ trên mặt cậu trong lúc Harry liên tục trở mình vài lần tránh né cảm giác phiền nhiễu đó, khiến Tom cười cười một hồi.
Nagini đã thảnh thơi tự tìm được ổ của mình trong phòng ngủ của Tom, nó kéo một chiếc thảm cũ kỹ lên chiếc ghế bành, cuộn lại thành một đống, sau đó lăn ra ngủ khò khè.
Sau khi Tom lau sạch cho Harry, cậu dùng chăn bông bọc kín cậu ta lại rồi mới vào phòng vệ sinh tắm qua một lượt. Dù là cậu có cố ý dung túng trò đùa dai của Harry thì cũng chẳng đồng nghĩa với việc cậu vui lòng giữ cái cảm giác bơ dính nhớp nháp này cả đêm được.
Khi cậu đầy buồn ngủ bước ra từ phòng tắm, đã thấy một cảnh tượng đầy tức cười, Harry bị chăn bông quấn chặt, nhưng còn cố ý muốn giãy ra, vậy là cuối cùng đã tự biến mình thành một con sâu kỳ quặc, đợi Tom tới giải cứu. Tom quyết định ghi nhớ thật kỹ hình ảnh ngày hôm nay, chờ một ngày nào đó lôi ra giễu cợt Harry một phen, cậu rất thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên nhăn nhó đầy tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì đó.
Trong nháy mắt tiếp xúc với chăn mền, Tom hầu như đã rơi vào mộng đẹp, trong lúc mơ màng cảm thấy Harry cứ lăn đi lộn lại khiến cậu cực kỳ phiền lòng, nên dứt khoát kéo Harry vào trong lòng ôm chặt, cảm giác Harry giãy giãy vài cái rồi bỏ cuộc, cuối cùng cũng thỏa mãn nhắm mắt lại.
Một đêm không mơ mộng gì.
Harry tỉnh lại từ trong sương mù, vô ý thức rúc đầu cọ cọ vào nguồn hơi ấm vài cái, có mùi tươi mát và dễ chịu, Harry khịt mũi vài cái trước khi cảm giác có gì đó sai sai. Một vật thể ấm áp và to lớn á?
Cuối cùng cũng mở mắt, Harry mất ba giây để định hình khuôn mặt tinh xảo trước mặt, dòng suy nghĩ chậm chạp cuối cùng mới chịu phản ứng.
Oh... là Tom.
Tom!
Trong nháy mắt Harry đã ngồi nhổm dậy trên giường, mái tóc rối tung như tổ quạ nhếch lên bốn phía, cậu mờ mịt nhìn xung quanh tìm kiếm kính mắt của mình, cuối cùng phát hiện ra nó nằm ở trên tủ đầu giường. Sau khi có được chiếc kính của mình, cũng dễ dàng nhìn rõ được xung quanh hơn. Đây rõ ràng không phải gian phòng của cậu, gian phòng bố trí với gam màu chính là màu lam đậm, rất thoải mái. Harry phát hiện ra Nagini nằm ở một chiếc ghế bành không xa, kinh ngạc với việc với một tư thế đầu dưới đất thân trên ghế mà nó vẫn có thể ngủ say như chết.
"Chào buổi sáng." Phía sau có người nói.
Harry quay đầu, Tom đã ngồi xuống chỉnh lại quần áo.
"Nếu như cậu không ngại thì, tui nghĩ tui cần phòng tắm một lát." Tom nhìn Harry vẫn còn đang trong trạng thái lơ tơ mơ, mỉm cười ôn hòa.
Harry lắc lắc đầu, thế là Tom đi hướng phòng tắm. Harry một lần nữa ngã vào giường, tự vùi mình vào đám chăn bông và nệm như đang trốn tránh, giường ký túc xá Ravenclaw mềm mại thoải mái, lại còn là giường đôi, khiến người ta cảm thấy thật ghen tỵ. Vậy là Harry – nội tâm cực kỳ bất mãn, một lần nữa dùng chăn bông bọc thành một cái kén bắt đầu giấc ngủ thứ hai của mình.
Dù sao thì, tiết đầu tiên cũng là Lịch sử pháp thuật. Giáo sư Binns đáng thương.
Tom bước ra phòng tắm đã nhướn mày hiểu rõ, nhìn dáng dấp Harry thở dài: "Harry, năm nhất đã trốn học thì không tốt lắm đâu."
Bé ngoan Tằm giật giật, kéo chăn bông lên cao thêm chút nữa, bọc kín luôn...
Tom ho nhẹ: "Harry, chúng ta còn cần lấy học bổng nữa..."
Harry xốc chăn lên với một vẻ mặt oán khí tột độ, lung lay lắc lắc chui vào phòng tắm, không cẩn thận đụng vào cạnh cửa một cái, khiến Tom suýt nữa thì phì cười.
Xem ra hôm trước chơi quá trớn quá, lần sau muốn chơi thì phải chọn hôm nào mà ngày sau không có tiết mới được.
Việc lén lút nuôi rắn trong phòng ngủ cũng không bị người khác phát hiện, không thể không khen ngợi Nagini rằng cô nàng một vị tiểu thư rắn khá thông minh lanh lợi, biết tránh đi đám người để không tạo thêm phiền phức cho Harry và Tom.
Cuộc sống sinh hoạt vẫn như cũ, học bài, lười biếng, ăn gì đó, rồi qua lại đọc sách, ngoài ra chỉ còn có mấy cuộc thi đấu Quidditch có thể khiến bọn họ có chút hứng thú chun chút, trừ mấy cái đó thì cuộc sống năm nhất không có thêm gì mạo hiểm đáng nói. Đương nhiên với Harry mà nói thì thế đã là quá hoàn mỹ, cậu ghét việc mỗi năm lại chơi một lần trò "Dũng sĩ đấu Ác Long" lắm rồi.
Là một người mê Quidditch nhiệt thành, Harry không thể không nói, mỗi lần Hufflepuff và Ravenclaw đối đầu đều rất khá nhàm chán, Ravenclaw am hiểu chiến lược nhưng không giỏi khống chế chổi, thỉnh thoảng xuất hiện một hai vị cầu thủ có thiên phú bay nhưng cũng rất hi hữu, còn Hufflepuff thì vì... Ôi! Sao bồ có thể hi vọng xa vời rằng một đám lửng sẽ đi đối đầu tranh tài cùng một đám sư tử, hay rắn, hay diều hâu cơ chứ? Cái mà bọn họ am hiểu là trốn trong hang động tìm thức ăn cơ mà!
Vì nguyên một năm thi đấu Quidditch đều thua, nên mỗi lần Harry tới sân bóng đều có bóng ma tâm lý, cậu âm thầm thề rằng sang năm thứ hai nhất định sẽ huề nhau một hồi. Đối với việc đó, Tom vẫn cười nhạt, nhưng Harry biết trừ khi Tom cũng trở thành cầu thủ Quidditch, còn không thì ít nhất cậu vẫn có nắm chắc có thể đánh bại được Ravenclaw.
Harry-đa-mưu-túc-trí quyết định mỗi ngày lại lải nhải nói xấu Quidditch bên tai Tom một hồi, nào là sẽ ngã từ chổi xuống gãy xương, hoặc bị Bludger rượt đuổi theo... Được rồi, đó đều là kinh nghiệm sa trường đẫm máu và nước mắt mà năm đó cậu tự thân trải nghiệm qua cả. Mãi cho tới khi Tom cảm thấy phiền tới mức không thể phiền hơn đã dứt khoát nói thẳng với Harry là so với việc đi huấn luyện Quidditch thì cậu ta thà rằng cứ ở lì trong thư viện đọc sách còn hơn, lúc đó Harry mới cảm thấy mỹ mãn bỏ qua cái lỗ tai đáng thương của cậu ta.
Nói chung, cuộc sống năm nhất yên bình đã dần gần đi tới cuối, trong khoảng thời gian cuối cùng này, hầu như toàn bộ học sinh đều chôn mình vào học tập, mong có được một thành tích tốt. Ngay cả Argus và Walton cũng chong đèn thức đêm, đương nhiên việc đó khiến hai người cùng phòng còn lại than phiền phản đối cực kỳ, bọn họ cũng cần một giấc ngủ thật tốt đảm bảo tinh thần tỉnh táo của bản thân chứ.
Ngày thi cuối cùng, Harry tuy có chút khẩn trương, song nhìn vẻ mặt tận thế của đám bạn cùng phòng thì lực chú ý đã bị giảm bớt phân nửa. Tuy là bài thi của năm mươi năm trước, nhưng lịch sử của Thế giới phép thuật hầu như chẳng có thay đổi gì quá lớn lao, căn nguyên của những bùa phép vẫn không hề thay đổi, bởi nên với một học sinh đã trải qua sáu kỳ thi chuyển cấp là Harry mà nói thì cuộc thi này cũng khá dễ dàng thôi.
Tuy Harry không thể đảm bảo được mình sẽ nằm trong top đầu nhưng có thể khẳng định sẽ lấy được học bổng, điều đó đủ khiến cậu yên tâm rồi.
Mặc dù lúc hỏi tới điểm của Tom thì chắc hẳn sẽ ghen tỵ chút đỉnh.
"Đương nhiên là điểm tối đa rồi."
Tom dựa vào một thân cây cầm sách ngoại khóa cười cười, rõ ràng mới vừa ra khỏi phòng thi chưa bao lâu, đã mang dáng vẻ chắc chắn thành công không nghi ngờ khiến Harry thật muốn thả Nagini cắn cho một phát. Tuy Nagini trước đó hẳn sẽ tự khóc nháo lăn tới lăn lui trước.
"Tiếp đến là quay về Cô nhi viện à..." Harry nằm ở trên cỏ phiền muộn, hô hấp không khí tự nhiên ở đây hiển nhiên tốt hơn vạn lần về tới Luân Đôn hít bụi than đá.
"Không biết có thể xin ở lại trường học không nhỉ." Tom than nhẹ.
"Hình như không có tiền lệ nào hết," Harry nghiêng người lén nhìn sang Tom, thấy gương mặt nghiêng ủ đột và một đôi mi đang nhăn lại, nhịn không được giơ tay chọt chọt cậu ta: "Đừng quá u buồn chớ! Tui nghĩ lần này trở về, bà Kohl nhìn thấy phiếu điểm của bọn mình sẽ đối xử tốt hơn tí xíu ha, chúng ta đều là con ngoan trò giỏi có thể đạt được học bổng cơ mà!"
Tom hừ một tiếng biểu thị chẳng phải đồng ý, nhưng vùng xung quanh lông mày thì có vẻ giãn ra chút ít.
"Huống chi, còn có tui này." Harry cúi đầu mỉm cười, giơ hai bàn tay bắt đầu đong đếm: "Còn có Nagini, Erebus cùng Snowflake, a! Đầu tiên cần nói cho Nagini không được cãi nhau với Snowflake, còn lồng của Erebus... Ờm, không biết viện trưởng có đồng ý để chúng ngủ trong phòng chúng ta không nữa?"
Tom nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Harry, khóe miệng kéo kéo, giơ tay vò vò đầu Harry. Harry ngạc nhiên nhìn sang Tom, phát hiện cậu ta đang mỉm cười, ấm áp nhu hòa như chính cơn gió đang lướt qua cậu vậy.
Harry dừng một lát, nháy mắt mấy cái, hỏi: "Tom, bây giờ cậu có vui vẻ không?"
Tom cười nhẹ, kéo Harry dựa sát lại gần, để trán hai người đụng vào nhau. Tư thế có chút thân mật quá mức làm Harry hơi lúng túng, nhưng cậu không giãy ra, vì động tác của Tom rất dịu dàng.
"Tui rất vui." Tom nói nhỏ, bởi vì cậu.
Trước khi lên xe lửa, đám lửng nhỏ lần thứ hai xông vào phòng bếp, bóc lột đám Gia tinh một đống đồ ăn vác lên xe lửa ăn đường. Vì nghe nói Harry rất lâu sau đó đều không thể ăn được món ăn nào ngon như vậy nữa khiến đám sinh vật cảm thương gào khóc hồi lâu, sau đó nhét một đống đồ ăn vào hành lý của hai người, phần lớn là có thể lưu trữ lại, cũng giúp bọn họ làm phép để khi lấy ra mới biến trở lại kích cỡ ban đầu. Dù sao Phù thủy nhỏ cũng không thể làm phép bên ngoài trường học được.
Harry cảm động cực kỳ, trên xe lửa liên tục nói chuyện phiếm, ăn uống, cùng Tom đùa dai... Ẹ hèm, cái cuối cùng kỳ thực không có thành công cho lắm. Cho tới khi còi tàu vang lên, Harry mới chính thức cảm thấy thật sầu não.
"Đừng lo lắng! Harry, học kỳ sau sẽ gặp lại!" Walton thân mật vỗ vỗ vai cậu, gương mặt tròn tròn của cậu ta cười lên đầy chất phác, "Huống hồ mấy bồ còn có thể xài cú mèo của Tom gởi thư cho tụi tui mà, bọn tui nhất định sẽ cú mèo lại cho hai bồ."
"Đương nhiên rồi! Tui sẽ viết thật nhiều thư cho mấy bồ!" Harry nắm tay, vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình.
Cuối cùng Tom phải kéo Harry xuống Ngã Tư Vua, vì không ai đón bọn họ, nên bọn họ phải tự trở về trại trẻ – như lúc mà họ rời đi.
Harry nắm tay Tom cùng nhau đi tới căn lầu màu đen đầy âm trầm quen thuộc, nhìn bảng tên và song sắt trước mặt. Hai người nhìn nhau rồi cười cười, cùng đẩy ra cánh cổng đó.
Sẽ không sao, bởi vì họ không phải chỉ có một mình.
*** Hết chương 7 ***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT