Tới chạng vạng, bọn họ đặt chân tới một thôn nhỏ khá gần thị trấn cảng. Người sống ở đó nói, đến cảng chỉ cần đi một đoạn đường ngắn nữa là tới. Bọn họ dừng lại nghỉ ngơi ở đây là bởi ngựa đã chạy mệt, mà Tom cũng không thể để Harry cứ ngủ như thế được.
Một đôi vợ chồng già khá thân thiết cho bọn họ có thể ở nhờ lại qua đêm, lý do Tom đưa ra cũng không khác trước đây, đó là hai người là anh em, vì trong nhà có việc mà phải nhanh chóng chạy tới cảng.
Hai ông bà mang cho bọn họ những chiếc bánh mì thơm giòn và một ít phô mai, còn thêm lưng chén sữa. Đôi vợ chồng đó cũng có một người con trai, nhưng vì cuộc chiến gần đây mà đã bị đưa ra tiền tuyến.
Chỉ có một gian phòng khách, nên Tom và Harry phải cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường, may là bọn họ cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy, đã sớm không cần ngại ngùng lúng túng gì nữa.
Tom nhìn Harry cau mày ngủ say, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên vết gấp trên trán cậu. Bàn tay đó cũng không rút lại, mà rơi xuống trên vai Harry, cẩn thận ôm lấy.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ rời khỏi thôn nhỏ, nhanh chóng tới cảng.
Harry hỏi thăm xung quanh đó tung tích của đám nhóc, cuối cùng đã tìm được chúng trong một tiệm bánh mì. Đối diện với ba cặp mắt rưng rưng nước nhào tới, Harry chỉ có thể cười khổ kéo Tom, tránh để cậu ta phản xạ có điều kiện mà rút đũa phép.
Mấy đứa nhóc trên đường gặp được một người công nhân khai thác gỗ cứu giúp, người công nhân đó tốt bụng trực tiếp dẫn cả đám về tận cảng, gửi tại tiệm bánh một người bạn của ông ta. Harry cảm thấy rất may rằng bọn nó đã gặp được người tốt, xem ra vận xui tột độ của cậu cũng có chút khả năng thay đổi được.
Tom dùng số bảng Anh còn lại mua vé tàu cho cả đám, là một thuyền hàng khá phổ thông, nhưng có điểm đến là Anh quốc, vậy là đủ rồi.
Mấy đứa nhóc đều đồng lòng không hề muốn ở lại cảng thêm nữa, rất nhanh chóng lên thuyền. Cả đám dựa trên boong tàu, vui vẻ vẫy tay tạm biệt đất nước – mà với họ là một cơn ác mộng này.
Harry nhìn cảnh vật xung quanh cảng, nhìn đám người tới tới đi đi, mày nhíu chặt.
Cậu nghĩ đó chỉ là ảo giác, nhưng cũng không phải. Có một tầm mắt sắc bén luôn nhìn chằm chằm vào bên này. Sau đó cậu đã tìm được nguồn gốc của ánh mắt đó. Tên quỷ hút máu tóc vàng trốn dưới một bóng râm trong góc đường, sắc mặt âm trầm, hung ác độc địa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn họ.
Harry nắm chặt tay vịn, trừng lớn mắt, muốn thấy rõ hơn một chút.
"Sao thế?" Tom kéo tay Harry ra, ngăn cản cậu tự dùng móng tay ngược đãi chính mình, lo lắng nhìn cậu.
Harry lắc đầu, cười cười, lại nhìn về hướng kia, nhưng nơi đó đã không còn bóng dáng bất cứ kẻ nào.
Con tàu lắc lư dữ dội một chốc, rời cảng. Nhìn cảnh vật từ từ rời xa, nhỏ dần và biến mất trong tầm mắt, Harry thành tâm cầu nguyện sẽ không cần đặt chân tới đây lần nào nữa.
Mất mấy ngày đội tàu mới trở lại nước Anh. Bọn họ đem ba đứa nhóc đưa về từng nhà của bọn chúng, tuy Lawrence cũng là trẻ mồ côi, nhưng nó vẫn rất vui vì có thể trở về nơi mà nó quen thuộc, không có kẻ buôn người, cũng không có quỷ hút máu gì sất. Cha mẹ của Kent và Elsie đều ôm siết lấy bọn nó, cám ơn bọn họ vì đã đưa con cái họ trở về. Elsie – vẫn luôn nhút nhát rụt rè, cuối cùng trước khi chia tay đã tặng một nụ hôn lên má Harry biểu đạt sự biết ơn của nó.
Đương nhiên, chi tiết này đã bị Tom lựa chọn quên sạch.
Cuối cùng cũng trở lại được nhà mình, nghênh đón bọn họ là nước mắt và bữa tiệc lớn của bà Rosaline, tới tận khi bụng họ căng ních không thể nhồi thêm bất cứ thứ gì nữa thì bà Rosaline mới dừng vẻ mặt rưng rưng nước mắt đó lại.
Bọn họ ngoan ngoãn vượt qua ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ hè của mình, liều mạng hoàn thành toàn bộ đống bài tập chồng chất trong suốt thời gian qua, và lên con tàu tốc hành đỏ tươi vào đúng ngày mùng một tháng chín.
Sau khi bà Rosaline biết bọn họ phải ở lại trường học một thời gian dài đã chuẩn bị một đống lớn quần áo may tay và đồ dùng hàng ngày, cả những món điểm tâm ngọt nho nhỏ để bọn họ có thể đem theo. Sự ấm áp trước khi chia tay khiến bọn họ hầu như đã bắt đầu lưu luyến. Có thể, sự ấm áp đó chính là tình yêu của gia đình mà cả hai đều chưa từng được nếm thử.
Năm thứ tư trong trí nhớ của Harry tràn ngập rung chuyển, nhưng chuyện kích thích rung chuyển đó năm ngoái đã diễn ra rồi. Cậu mong cuộc sống học hành ở Hogwarts năm nay có thể bình tĩnh trôi qua.
Thi đấu Quidditch năm nay lại được tổ chức lại như bình thường, Harry vẫn vững vàng ngồi trên vị trí Tầm thủ. Sau khai giảng, Argus lại tham gia ứng tuyển đội viên, tuy là ứng thì ứng vô Tấn thủ, nhưng lại trúng vô Truy thủ. Hai người bạn cùng phòng còn lại là Galen và Walton thì cam đoan sẽ tuyệt đối không vắng mặt trong bất cứ trận đấu nào hết, năm nay nhất định bọn nó sẽ đoạt được Chén Quidditch.
Chương trình học năm tư nặng hơn hẳn những năm trước, mà Harry thì do đời trước hầu như cũng chả học hành gì cả một năm, nên thành tích hiện tại cũng không thể duy trì bình ổn như trước được. Tom sâu sắc tự nhận đó là trách nhiệm của bản thân, nên ngoại trừ thời gian lên lớp và luyện tập Quidditch ra thì hầu như lúc nào Tom cũng lôi kéo bé Harry đi làm tổ ở thư viện cả.
Trong số những môn học mới, Harry cảm thấy thú vị nhất là Cổ ngữ Runes, đời trước cậu không học môn này, nên bây giờ mới biết được thì ra pháp thuật vẫn đều có chú văn. Mà bùa chú bây giờ bọn họ xài kỳ thực đều là từ chú văn chuyển hoán thành, khác với tiếng Anh, những văn tự đó đều rất tối nghĩa khó hiểu, nhưng lạ lùng là chúng lại khiến Harry cảm thấy rất thú vị.
Đời trước luôn mải làm cái này cái kia, đến bây giờ học lại một lần Hogwarts, cậu mới phát hiện ra kỳ thực những môn học này đều rất thú vị. Được rồi, có thể chỉ có Lịch sử phép thuật là cậu vẫn mù mờ như cũ, dù sao đều là do giáo sư ma Binns dạy cả, cậu thực sự không cách nào có thể tiếp thu được phương pháp giảng bài như thôi miên ấy.
Song song với đó, Harry không thể không thừa nhận thành tích ưu tú của Tom trong học tập. Tom vẫn duy trì vị trí đứng đầu trong ba năm của cậu ấy, đồng thời toàn bộ giáo sư đều có tin tưởng vững chắc rằng cậu ta có thể vẫn duy trì cái thành tích đó tới tận năm thứ bảy, không chỉ học hành ưu tú, mà đối xử với người khác cũng rất ôn hòa lễ phép, trên dưới vừa phải, là học sinh tốt trong mặt các thầy cô.
Có đôi khi Harry nghĩ, Tom đã chăm chỉ quá mức. Sau khi lên năm bốn, tình trạng này càng rõ ràng hơn. Harry mấy lần nhìn thấy Tom đang cầm mấy quyển sách ngoài chương trình học dày sụ đọc chăm chú, những tri thức trong đó đề cập tới đủ loại.
Tom cũng thích nghiên cứu những văn tự cổ đại, trí nhớ của cậu ta cũng tốt hơn Harry rất nhiều, cũng dễ nhận biết mấy cái ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo đó hơn. Trong lúc Harry còn đang học từng con chữ, thì Tom đã có thể lưu loát sử dụng rồi.
Tom dùng những văn tự đó trên mấy thứ nho nhỏ, như là dùng để bảo hộ - khắc văn tự trên hộp gỗ nọ kia, cái đó sẽ có tác dụng y chang như được yếm bùa Bảo vệ vậy, mà lại không lưu lại vết tích pháp thuật. Những phát minh nho nhỏ đó cũng giúp Tom nhận được sự yêu thích sâu sắc từ giáo sư dạy Cổ ngữ Runes, thầy còn len lén truyền thêm cho cậu ta kha khá thứ hay ho khác.
Tuy trong năm học mới không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng Harry ngẫu nhiên nghĩ đến dường như khoảng cách giữa cậu và Tom trở nên xa cách hơn. Cậu tốn rất nhiều thời gian để luyện tập Quidditch, mà Tom thì cũng tốn nhiều thời giờ để hỏi thêm các thầy cô về rất nhiều những vấn đề thâm ảo, thời gian duy nhất hai người ở cùng nhau đó là lúc học tập ở thư viện. Nhưng dưới ánh mắt tinh tường của quản lý thư viện thì bọn họ cũng chẳng thể nói chuyện gì với nhau mấy.
Harry có một loại cảm giác vi diệu – là bị bỏ qua, đương nhiên, loại cảm xúc không rõ ràng này thường nhanh chóng bị cậu ném lại sau đầu liền.
Trận đấu Quidditch giữa Hufflepuff và Gryffindor, nhờ vào biểu hiện xuất sắc của Harry mà rất nhiều người đều cho rằng đây hẳn sẽ là một trận chiến đầy cam go. Càng như vậy thì trận đấu càng được các khán giả chờ mong, bởi vậy dù ngày đó trời đổ mưa lất phất, cũng không thể ngăn cản khán đài trên sân bóng Quidditch đầy ắp người.
Harry giúp đồng đội mình yếm bùa ngăn thấm nước và bùa ấm áp, để mọi người có thể duy trì được sức chiến đấu nhất định kể cả trong trời mưa. Cậu dùng sức rút bàn chân đang ngập dưới bùn, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy được khán đài bên Ravenclaw.
Cậu đưa mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc, tới tận khi tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, cậu vẫn chưa phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Tom không ở trong sân đấu. Điều này khiến Harry có hơi bất ngờ, cây chổi của cậu xoay tròn trên khán đài một lúc mới rời khỏi, tỉ mỉ tìm kiếm hành tung của Golden Snitch.
Trận đấu hung hiểm dị thường, để rửa sạch vết tích trận chiến trước, Gryffindor đã bày ra một trận hình nghiêm chỉnh, truy thủ của bọn họ phối hợp rất tốt, nguyên cả trận liên tục ghi điểm.
Vì trời mưa ảnh hưởng một phần tầm nhìn, khiến Harry tìm kiếm cũng khó khăn hơn, cậu nắm chặt cây chổi, liên tục cầu khẩn quả cầu nhỏ màu vàng kia nhanh chóng xuất hiện.
"Harry! Nhanh nhìn phía sauuu ---- "
Argus né qua một quả Bludger hô lên, Harry quét một vòng xinh đẹp quay về phía sau, thấy tầm thủ nhà Gryffindor đang nhanh chóng lao xuống, bên cạnh bãi cỏ trên sân có một ánh vàng lóe lên.
Hơi thở Harry thắt lại, nhanh chóng đè thấp chổi phòng về phía mặt cỏ, Harry phản ứng hơi chậm một chút, Tầm thủ của đối phương tiếp cận mục tiêu nhanh hơn cậu. Harry nheo nhao mắt, toàn bộ thân thể áp sát vào cán chổi, bỏ qua nước mưa xối trên gương mặt, quên đi tất cả suy nghĩ khác, lúc này cậu chính là cây chổi, cậu chính là gió.
Cậu quên hết sự tồn tại của những đội viên khác, trong mắt chỉ còn một điểm vàng sáng. Cậu vươn tay phải, toàn bộ thân thể dán sát mặt cỏ, trong một giây cuối cùng đã bắt được trái bóng nhỏ xíu liên tục giãy dụa.
"AAAAA ---- "
Cậu nghe thấy tiếng la hét, mơ hồ trong tiếng nước mưa, tiếp đó một cú va chạm mạnh mẽ ném cậu lăn xuống từ cây chổi, đâm sầm lên mặt đất, nội tạng trong cơ thể như đều bị đổi chỗ hết cả. Tầm nhìn của cậu dần trở nên mông lung, đau đớn từ từ lan dần ra tứ chi, cơn đau y như lần cậu bị ngã gãy xương.
May là, lần này không có một "giáo sư" Gilderoy Lockhart.
Harry dùng tia sức lực cuối cùng suy nghĩ, mỉm cười cứng ngắc nhắm mắt lại.
Dạ dày Harry tỉnh lại đầu tiên, cảm thấy một cơn réo trống rỗng vang dội, mũi ngửi thấy mùi thơm của ca cao nóng, khiến cậu phải nuốt hai miếng nước bọt. Cậu mới nhớ đến chuyện mình còn chưa ăn sáng đã lao tới sân Quidditch. Harry mở mắt, đối diện là cái trần nhà vô cùng thân quen và tràn đầy hoài niệm.
"Tỉnh rồi à?" Bịch một tiếng – là tiếng sách vở bị gập lại.
Harry thật cẩn thận quay đầu, chớp chớp mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế.
"Cậu có định giải thích một chút về tình huống hiện tại không?" Thiếu niên anh tuấn vẫn giữ tư thế ưu nhã, trong tay cầm một quyển sách cực kỳ dày. Để Harry lại một lần nữa nhìn mà run sợ trong lòng.
"Ờm thì... Cậu biết đó, thi đấu Quidditch thường thấy ấy mà."
Tom nhếch miệng, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ đủ làm các cô nàng phải hét lên, "Tui cho rằng, với thực thực của cậu có thể đủ để tránh phải nằm trong bệnh xá cơ chứ. Hay là cậu nghĩ rằng mình rất mạnh, mạnh tới mức có thể quên hết mọi cảnh giác nên có rồi?"
Harry thầm than thở: "Cái việc như này có phải tui muốn là được đâu."
Tom nheo mắt, trừng cậu thiếu niên đang bị chôn trong đống băng vải, con mắt xanh lục vì chột dạ nên không dám nhìn về phía cậu, quả đầu rối bù như tổ quạ dính đầy bùn và nước mưa, chật vật không chịu nổi. Cậu không thể nói ra tâm tình lúc đó - khi nghe được thiếu niên sau trận thi đấu lập tức đã bị đưa vào bệnh xá, như thế nào, trong nháy mắt đó cậu đã thực hối hận vì mình không ở trên sân thi đấu. Nhưng cậu lại nghĩ, dù cậu ở ngay đó, cũng không thể có tác dụng hơn bất cứ vị thầy cô nào ngồi ở đó.
"Cậu là một Hufflepuff, chứ không phải một tên Gryffindor không dùng đầu óc suy nghĩ!" Tom có chút phát cáu lên.
"Không phải là tui không dùng đầu óc! Chỉ là tui muốn thắng thôi!" Bàn tay đặt dưới chăn của Harry nắm chặt, trừng lại, "Tui chỉ muốn... đạt được phần vinh quang đó! Tui không giống cậu, vẫn luôn không thèm để ý tới mấy thứ đó!"
Harry vừa căm tức vừa tủi thân, Tom cũng không ở chỗ đó, cậu ta không biết cậu đã cố gắng cỡ nào để bắt được trái Snitch, thời tiết xấu như vậy, cậu làm sao có thể lo nghĩ tới tất cả khả năng có thể xảy ra, cậu ta không thèm để ý điểm Nhà hoặc là vinh quang của Nhà, dù thành tích cậu ta có tốt thì cũng chỉ là một thủ đoạn để khiến các thầy cô yêu thích cậu ta mà thôi. Tom Riddle vốn nên là một người như vậy.
Harry thở hổn hển, cảm giác trong lồng ngực có chút khó thở, xem ra cậu vừa mới uống thuốc hồi phục không lâu, mấy vết thương trên người còn chưa khỏi.
Cậu bị thương nặng như vậy, mà Tom chỉ lo chỉ trích cậu. Harry nhắm nghiền hai mắt, xoay mặt đi nơi khác không thèm nhìn sang mặt Tom.
Tom nhìn mái đầu đen thùi giữa đống chăn bông, cụp mắt, nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.
Đúng là cậu không thèm để ý những thứ đó, điểm, vinh dự, cậu chỉ cần đạt được tri thức cùng lực lượng, cậu chỉ tin tưởng con đường mà mình vạch ra, cậu chỉ muốn... có đủ năng lực bảo vệ người đang ở trước mặt mình.
Tom đứng dậy, đặt chén ca cao nóng lấy từ sảnh đường lên đầu giường, cậu biết bữa sáng Harry chưa ăn gì đã đi chuẩn bị trận đấu. Cậu vốn nghĩ trận đấu này với Harry thực dễ dàng, nên mới chọn ở lại thư viện tìm kiếm lời giải của câu hỏi nâng cao khó hiểu hôm trước đã hỏi thầy cô nhưng chưa có được đáp án.
"...Tui đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Harry nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, xoay người, ngơ ngẩn nhìn chén đồ uống còn đang bốc hơi nóng hầm hập. Bên ngoài trời đã tối đen, cách lúc kết thúc trận đấu chắc có mấy giờ đồng hồ. Tom đã bắt đầu ngồi trên cái ghế đó từ bao giờ?
"Tom?" Harry ngồi dậy, hô gọi.
Bệnh xá đã không có một bóng người, cậu đã chậm một bước.
Bắt đầu từ ngày đó, Cậu Bé Vàng nhà Hufflepuff và Vương tử điện hạ nhà Ravenclaw bắt đầu chiến tranh lạnh, không còn nhìn thấy hình ảnh bóng hình đẹp đẽ của cả hai cùng xuất hiện một chỗ khiến đám con gái dường như tan nát cả cõi lòng, không biết tột cùng là nguyên nhân gì xảy ra mà khiến đôi bạn tốt phản bội nhau, bọn nó cũng không có cách nào để giúp đỡ.
Một đám con gái nhỏ khác thì thực vui vẻ với tình trạng như vậy, dù sao chúng nó đều đã có đối tượng thầm mền rất lâu rồi, mà mấy đứa con trai đi một mình mới dễ khiến con gái có thêm dũng khí để bày tỏ.
Vừa vặn chính là giữa học kỳ, thầy Slughorn quyết định tổ chức một tiệc tối nho nhỏ, còn đặc biệt vì buổi dạ tiệc này mà mời một dàn nhạc khá "hot" trong giới Phù thủy tới biểu diễn góp vui. Vì thời gian tổ chức cũng khá muộn, nên chỉ cho học sinh năm ba trở nên tham gia.
Đẩy cánh cửa quán Ba Cây Chổi, Harry theo đám Argus đi vào, mấy đứa tìm được một cái bàn trống trong một góc, bốn người túm tụm một chỗ.
"Bốn ly bia bơ, phiền quý cô nhé!" Galen quay qua cô Rosmerta vừa vặn đi qua hô lên.
Walton cẩn thận chọt chọt Harry đang ngồi bên cạnh, nhìn sắc mặt vẫn u ám từ khi bước vào Hogsmeade tới bây giờ của cậu, thì thầm: "Harry, bồ còn đang cãi nhau với Tom hả?"
Harry quay đầu đi, gương mặt bạnh ra một nụ cười cứng ngắc: "Bọn tui không có cãi nhau."
Galen dùng sức vỗ lên đầu Walton, chẳng có lo ngại sẽ đánh vỡ nó luôn: "Tui nói, bồ cũng đừng đi quản bọn họ nữa, dù sao thì cũng sẽ làm huề sớm thôi!"
"Bọn tui không có cãi nhau." Harry nghiêm túc nhắc lại.
Argus rất phối hợp ngoáy ngoáy lỗ tai, mấy đứa nhún nhún vai, chuyển đề tài sang chuyện khác. Cả đám đều hiểu tâm trạng mấy ngày nay của Harry tệ như thế nào, quả thực có thể so ngang với độ khủng bố của thầy Merrythought dạy Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
Bia bơ của bọn họ nhanh chóng được đưa lên, Galen và Argus trò chuyện về trận Quidditch lần trước, kịch liệt thảo luận về chiến thuật, Walton kinh hồn bạt vía giữ chặt cái bàn sắp bị văng lên, vừa xếp lại đám kẹo vừa mua trong tiệm Công tước Mật, lôi ra mấy loại mơi mới thử xem vị như thế nào.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, vốn dĩ nên như vậy. Harry không hiểu tâm tình phức tạp của mình, cậu không nhận rằng giữa cậu và Tom từng xảy ra cãi vã... Cái kiểu tranh chấp do bất đồng ý kiến nho nhỏ đó, căn bản là không tính chứ? Harry cho rằng Tom sẽ cúi đầu nhận sai trước, dù sao ngày đó cậu cũng không nói, chỉ là Tom quá mức làm lớn chuyện.
Kết quả Tom cũng không tìm đến cậu, như là cậu đã bị vứt bỏ quên sạch. Điều đó khiến Harry có cảm giác như bị phản bội vậy, trước nay cậu vẫn luôn ủng hộ Tom trong mọi chuyện, dù ý kiến có bất đồng thì cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như bây giờ.
Tom vẫn luôn quay đầu lại tìm kiếm người đang dừng ở chỗ cũ là cậu, vì cậu mà từ bỏ những suy nghĩ tàn nhẫn lạnh lùng, vì cậu mà nhân nhượng tất cả...
Harry đột nhiên cảm thấy mình thật giảo hoạt, cậu chỉ là tới bên cạnh Tom, làm bạn Tom, còn cũng chưa từng làm gì cho cậu ấy.
Harry đột ngột đứng dậy, một hơi uống cạn hết số bia bơ còn lại, đập một Galleon lên bàn. Cả đám Galen hoảng sợ, ngây ngốc nhìn Harry với vẻ mặt đầy quyết tâm.
"Tui có việc đi trước, không cần chờ tui, mấy bồ cứ chậm rãi uống đi!" Sau đó lao ra khỏi Ba Cây Chổi như một cơn gió, sập cửa mạnh đến nỗi mấy hạt bụi trên đó rung lên, cô Rosmerta tức giận trừng qua.
Ba con lửng nhỏ bị bỏ lại quay ra nhìn nhau, vài giây sau cười lăn thành một đống, giơ cao cốc bia lên cụm ly hoan hô.
Đi trên đường nhỏ ở Hogsmeade, Harry nhìn nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Cậu cũng không chắc chắn hôm nay Tom có tới đây hay không, có thể cậu ta càng nguyện ý ở lại thư viện học tập... Nghĩ vậy, Harry không cố thả chậm bước chân nữa.
Cậu và Tom có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng cậu cũng không muốn vì vậy mà buông tay. Nếu Tom có thể vì cậu mà thỏa hiệp, vậy cậu cũng muốn vì Tom mà cố gắng.
Harry suy nghĩ, bước trên đường trở lại Hogwarts, trên đường cũng không thấy bóng dáng Tom, Harry nghĩ chắc Tom đang ở thư viện thật. Harry quyết định quay về trường học chờ cậu ta luôn.
Tới gần tiệm Công tước Mật, chợt có mấy cô nàng Gryffindor chặn đường cậu. Harry nhìn bọn nó khó hiểu, tới khi một cô nàng tóc đỏ bị đẩy ra. Harry ngẩn người, nhìn tàn nhan trên gương mặt cô bé, không khỏi làm cậu nhớ tới Ginny.
"Cái, cái đó, anh Potter à..." Cô gái nhìn đám con gái đang núp phía sau cười giỡn, xin giúp đỡ, hít một hơi thật sâu, lại quay lại đối mặt với Harry, mái tóc đỏ dài che khuất ánh mắt xấu hổ của nó, "Xin hỏi... Buổi tiệc tối cuối tuần á, anh đã có bạn nhảy chưa?"
Harry ngẩn ra, hơi hơi lúng túng gãi gãi đầu: "Xin lỗi, tôi không giỏi khiêu vũ lắm..."
"Không sao! Em chỉ muốn được tham gia cùng anh Potter --- " Cô bé bỗng nhiên ngẩng đầu, chớp mắt thấy ánh nhìn ngạc nhiên của Harry liền đỏ mặt, chậm rãi gục đầu xuống.
Harry phiền não úp úp mở mở, tới bây giờ cậu vẫn không thể nào am hiểu ứng đối tình huống như vậy, tổng hợp cả kinh nghiệm đời trước, lý trí nói cho cậu biết hiện tại tốt nhất nên từ chối cô gái này.
Cô bé tóc đỏ cẩn thận nhìn Harry, nước mắt trong mắt đã dâng lên từ bao giờ, giống như... thực sự rất giống Ginny.
Harry lại có chút mềm lòng.
"Anh chưa có bạn nhảy, nên rất vui lòng mời em cùng đi dạ tiệc. Nhưng mà, điều kiện là bỏ qua khâu khiêu vũ nhé." Harry cười khổ nói.
Cô bé tóc đỏ trong nháy mắt rực rỡ hẳn lên, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Cám ơn anh! Anh Potter, em là học sinh năm ba – Paulina Vinay, gọi Paulina là được ạ."
Harry lễ phép cười đáp lại, nhìn cô bé tóc đỏ hét lên một tiếng, trở lại giữa đám con gái. Được rồi, bây giờ thì tìm không được điểm nào giống Ginny nữa.
Harry lẳng lặng thở dài, tạm biệt đám con gái, tiếp tục trở về lâu đài. Đoạn chuyện vừa rồi cậu cũng không quá để trong lòng, đầu óc cậu bây giờ chỉ lo lắng việc đối mặt Tom như thế nào, rồi làm hòa như thế nào – dù có trải qua quá trình sinh hoạt học tập một lần nữa đi nữa thì cậu vẫn không thể am hiểu loại chuyện này mà!
*** Hết chương 21 ***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT