Tổng cộng có bốn đứa trẻ bị bắt cóc, tính cả Harry là có ba nam, một nữ. Dây thừng trói bọn họ đã được cởi ra, phạm vi hoạt động bị giới hạn trong khoang thuyền, tuy bọn họ đã từng thử phản kháng mấy lần, nhưng ở trên mặt biển rộng lớn mênh mông này, muốn trốn cũng chẳng có chỗ nào có thể chạy được.
Đứa bé gái đại khái tầm mười hai, có một mái tóc màu đen xơ xác, tuy làn da rất trắng – nhưng là một loại trắng bệch thiếu dinh dưỡng, đôi mắt màu xanh biển sẫm luôn tràn ngập sợ hãi. Harry từng cố gắng muốn thử giao lưu với nó, nhưng nó chỉ càng run dữ dội hơn, cuối cùng Harry không thể làm gì khác hơn là đành từ bỏ.
Hai thằng bé kia thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bọn nó từ từ quen với Harry, Harry mới biết được rằng thì ra bọn nó đã bị bắt khoảng một tháng trước rồi, chỉ là bọn nó bị bắt xong thì bị nhốt trong một nhà kho ở gần cảng. Chúng nó đều rất hối hận rằng không nhân lúc đó mà chạy trốn luôn.
Một trong hai đứa nó tương đối cao gầy, có ánh mắt và mái tóc màu nâu rám nắng nhu hòa, tuy có hơi mâu thuẫn với tình cảnh này, nhưng nó là một đứa tương đối trấn định. Đứa còn lại có một mái tóc màu vàng hơi nâu, ánh mắt màu xám xinh đẹp, tuổi thì đều tương đương với Harry.
Đám thuyền viên trên tàu cũng không cấm bọn họ nói chuyện với nhau, đại khái nghĩ mấy đứa nít ranh cũng chẳng thể làm được trò chống gì to lớn lắm, cũng nhờ vậy mà để Harry dò xét được không ít tin tức. Thì ra cách mà bọn họ bị bắt đều chẳng khác nhau là mấy, đều gặp một bé gái cần người giúp đỡ, rồi vì thế mà rơi vào hiểm cảnh. Harry đoán có lẽ đứa bé kia cũng là bị bắt ép làm chuyện đó, cái sự sợ hãi toát ra từ tận linh hồn đó dường như đã tồn tại thật lâu trong lòng nó. Nhưng dù vậy, Harry vẫn không thể tha thứ loại hành vi như vậy.
"Cậu biết chúng ta cuối cùng sẽ bị đưa tới đâu không?" Harry hỏi.
"Lúc trước, nghe được bọn chúng nói tựa hồ chuẩn bị đi Pháp..." Thằng bé tóc nâu - Lawrence đáp lại, nó là đứa bị bắt sớm nhất, vài ngày sau thì thằng bé Kent mới trở thành "bạn đồng hành" với nó.
"Nhưng mà không phải bây giờ Châu Âu còn đang chiến tranh sao?" Harry thở dài, "Đến Pháp chẳng lẽ không sợ bị cuốn vào chiến tranh hả?"
Nghe được Harry nói, mấy đứa kia càng bất an hơn, bọn nó đều muốn trở về nước Anh. Tuy Lawrence là một đứa trẻ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nhưng Kent và Elsie đều có gia đình của mình, Elsie chính là đứa bé gái luôn im lặng kia.
Harry rất phiền muộn, cậu hối hận vì không mang theo đũa phép trên người, phép thuật không-có-tiếng và không-xài-đũa ở tuổi này cậu vẫn chưa thành thạo lắm, ít nhất cũng không thể sử dụng bùa phép trong phạm vi lớn, mặt khác cậu cũng sợ khi đánh gục mấy tên thủy thủ đó thì bọn họ cũng gặp nạn trên biển luôn – nói sao thì, cậu cũng chưa từng có kinh nghiệm lái thuyền gì hết.
Đội thuyền tiếp tục đi trên biển vài ngày, may mà đám nhóc bọn họ cũng không bị phản ứng không tốt nào, nên mới không bị đối xử tàn bạo cho lắm. Bình thường bọn họ cũng chỉ có thể ở im trong cabin, bởi trên biển thỉnh thoảng sẽ gặp được những thuyền buôn khác đi ngang qua, mà thuyền trưởng thì không hi vọng bọn họ sẽ phát hiện ra đám nhóc bị "nhập cư trái phép" này chút nào, chẳng sợ mấy cái thuyền đó đều ở rất xa thổi còi một cái cũng vậy.
Từ ngày tỉnh lại, Harry mỗi ngày đều bí mật khắc một ký hiệu trong góc khuất, đánh dấu thời gian xem đã qua mấy ngày.
Bọn họ đã lênh đênh trên biển tròn một tuần, Harry ăn mấy cái bánh mì khô cứng ám mùi nước mặn tới mức đã sắp muốn ói ra luôn, tuy trên thuyền có đầy đủ nước ngọt nhưng mấy đứa nhóc bị bắt thì mỗi ngày chỉ được bố thí cho một chén nhỏ
Mỗi đêm nằm ở tấm ván gỗ, trước khi ngủ, Harry đều chân thành cầu nguyện Merlin, cầu cho cậu nhanh chóng được cứu vớt. Cậu nhớ da diết những món ăn của bà Rosaline, nhớ đám thú cưng đáng yêu ở nhà, cũng nhớ Tom - luôn dịu dàng mà tin cậy. Được rồi, Harry rất không cam lòng thừa nhận rằng, số lần cậu nhớ Tom luôn là nhiều nhất.
Trước mấy ngày khi thuyền sắp cập bến, Harry cuối cùng cũng nhận thấy được một chút hi vọng le lói.
Ngày đó thuyền trưởng tâm tình khá tốt nên đã ngoại lệ cho đám nhóc bọn họ lên boong tàu thông khí, hít chút gió biển. Harry đi tới đuôi thuyền, phát hiện ra một con chim lớn đang xoay tròn trên bầu trời. Bóng đen đó phát hiện Harry lập tức nhanh chóng lao vút xuống, Harry lúc này mới nhận ra đó là cú mèo của Tom, Erebus.
"Erebus!" Harry vươn cánh tay, để con cú xinh đẹp thuận lợi đáp xuống, thân thiết vuốt vuốt bộ lông của nó. Erebus kêu lên mấy tiếng nhỏ, cũng hiếm hoi hạ cố cọ cọ đáp lại Harry, có lẽ nó cũng có chút nhớ nhung vị chủ nhân này.
Harry cởi bức thư trên chân Erebus ra đọc, là chữ viết ưu nhã lưu sướng của Tom. Trong thư hỏi Harry bây giờ đang ở chỗ nào, tình hình gần đây ra sao, và còn đang đi tới đâu.
Harry không tìm được bút, chỉ đành nhặt một viên than vụn viết lên giấy. Cậu viết bọn họ bây giờ đang trên biển tới Pháp, và cậu cũng nhớ món canh bí đỏ của bà Rosaline lắm. Harry đem thư cột lại vào móng vuốt của Erebus, lưu luyến nhìn con cú xoay tròn biến mất trên bầu trời.
Harry nhìn điểm đen nhỏ dần dần bay xa, u buồn thở dài. Cậu vui là con cú mèo thông minh có thể tìm được vị trí của mình, nhưng bọn họ đã sắp tới Pháp, Harry lo rằng một khi tới đất Pháp thì thời cơ cậu có thể trốn thoát cũng sẽ bị thu nhỏ lại rất nhiều.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mấy đứa nhóc lại bị xua vào trong khoang thuyền. Đêm trước khi cập cảng, bọn họ lại một lần nữa bị nhốt vào cái kho hàng lúc đầu.
Thuyền lung lay lắc lắc cập cảng, khiến mấy đứa nhóc đều ngã rạp trên mặt đất.
"Mấy cậu còn ổn không?" Harry nhỏ giọng hỏi.
Lawrence và Kent kêu rên vài tiếng, đáp không sao. Elsie thì không nói gì, mà chỉ tiếp tục run run ngồi dậy.
Bọn họ ở trong khoang thuyền im lặng hồi lâu, trên đỉnh đầu có tiếng mang vác di chuyển gì đó. Harry đoán chắc đó là đống hàng hóa dùng để che mắt, rất nhiều tiếng bước chân đi tới đi lui, đến cuối cùng trở lại yên lặng.
Ván gỗ trên đầu bọn họ bị xốc lên, mấy thuyền viên đi xuống kéo bọn họ lên, dùng khăn tay nhét kỹ miệng bọn họ phòng ngừa có đứa nào la lên, sau đó kéo bọn họ trở lại trên boong tàu.
Cảng biển này khá hẻo lánh, thuyền của bọn họ nằm ở vị trí cuối cùng, là nơi chẳng có ai sẽ đi qua, cách đó không xa là một kho hàng. Đám thuyền viên nhanh nhẹn kéo bọn họ chạy về phía cái kho, không ngờ trên đường đến nửa người cũng không đụng phải.
Đám Harry bị ném vào trong một cái kho hàng như đã bị bỏ đi, sau đó bị trói vào cái lan can sắt gắn trong nhà kho, một thuyền viên ở lại canh giữ bọn họ, đám còn lại thì nhanh chóng rời đi.
Trời bắt đầu tối, tên thuyền viên kia châm ngọn nến, cần thận không để ánh sáng lọt ra ngoài cửa sổ.
Harry tỉ mỉ quan sát bốn phía, phát hiện lối vào kho hàng này chỉ có một lối duy nhất chính là cái cửa sắt mà ban đầu bọn họ đi vào, nhưng bây giờ đã bị khóa kỹ, cửa sổ thì vừa cao lại nhỏ, Harry nhìn nhìn ước lượng ngay cả Elsie bé nhất đám cũng chẳng thể nào nhét mình qua đó nổi. Harry thầm cầu cho thằng cha thuyền viên canh giữ bọn họ ngủ quên béng đi, cậu sợ rằng nếu cứ chờ như vậy đến sáng mai, thì chờ đợi bọn họ sẽ là buổi đấu giá ở chợ đêm.
Tới nửa đêm, cửa sắt mở ra, một người thuyền viên khác tới thay ca, hắn cầm trên tay một bình nước và hai cái bánh mì. Thuyền viên vứt bánh mì và nước ra trước mặt bọn họ, sau đó chỉ cởi trói tay để bọn họ có thể ăn được.
Sau khi ăn xong, mấy đứa nhóc chịu không được bắt đầu uể oải ngủ gà ngủ gật, Harry cũng nheo nheo mắt theo, nhưng vẫn luôn chú ý tới động tác của tên thuyền viên kia.
Gã thuyền viên nhìn thấy đám nhóc đã ngủ, đầu tiên là không nhịn được đứng dậy đi lại, sau đó nhìn chằm chằm ngọn nến hồi lâu. Harry nhận ra tên thuyền viên này có vẻ thiếu kiên nhẫn hơn tên vừa này rất nhiều, một chút hi vọng từ từ lóe lên trong lòng.
Tên thuyền viên ngồi thừ ra hồi lâu, cuối cùng quyết định ra ngoài hít thở không khí, hắn ta đi về phía cái cửa sắt, mở cửa, đóng cửa, không quên khóa chặt lại.
Harry vội vàng nhỏ giọng đánh thức đám nhóc kia dậy. Nếu muốn chạy trốn thì cậu cũng muốn mang theo những đứa trẻ vô tội ấy đi cùng.
"Kế hoạch như vậy, mọi người có gì thắc mắc không?" Sau khi nhỏ giọng giải thích xong, Harry hỏi.
Elsie vốn im lặng chớp mắt, cuối cùng cũng mở miệng, "...Em, bọn mình thực sự có thể trở về nhà ư?"
Harry thở hắt ra.
"Không sao, chỉ cần chúng ta có thể chạy ra khỏi đây, sẽ có cách liên lạc với bạn của tôi. Cậu ấy cũng sẽ giúp chúng ta." Harry cười cười, "Tôi tin vào cậu ấy!"
Tên thuyền viên kia chẳng bao lâu thì trở lại, mấy đứa trẻ đã tỉnh lại, đứa con gái thì đang khóc.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..." Cô bé khóc thút thít, nức nở tủi thân như một con mèo nhỏ, "Con yêu mẹ, mẹ à..."
Gã thuyền viên không chịu nổi đá đá lan can, mong con nhãi có thể câm miệng vào, nhưng cuối cùng chỉ khiến nó càng khóc dữ hơn.
"Không phải vừa mới cho chúng mày ăn bánh mì rồi hay sao?" Gã thuyền viên quạu lại một tiếng sau đó quát đứa con gái: "Câm mồm!"
Nhưng chẳng có tác dụng gì, con bé vẫn khóc rung rức, ngược lại bởi dáng vẻ hung dữ của gã mà cũng khiến thằng nhóc tóc vàng khóc luôn theo, hai tiếng khóc một to một bé khiến gã phiền muốn điên đầu, thật muốn ra ngoài dạo thêm một vòng nữa.
"Làm ơn, tôi bị đau bụng!" Thằng nhóc tóc đen bắt đầu kêu rên, vẻ mặt trắng bệch đầy mồ hôi trông cực kỳ đáng tin, nó giãy giụa, sau đó gương mặt bắt đầu vặn vẹo, "Xin ngài! Tôi, bụng tôi đau quá..."
Tên thuyền viên cũng lúng túng, nhìn mấy đứa trẻ vò vò đầu, quạu một tiếng, "Không thể gọi bác sĩ! Ráng chịu qua đi!"
"Ngài, có- có thể, có thể cho tôi ra ngoài không?" Thằng nhóc tóc đen cầu xin, "Tôi – tôi hình như sắp ói!"
Gã thuyền viên banh mặt, phẫn hận đạp lan can một cái, thô lỗ kéo cổ áo thằng nhóc tóc đen ném nó ra khỏi nhà kho. Nếu để nó ói bên trong đó, cái mùi ghê tởm đó sẽ luẩn quẩn ở trỏng chắc phải mất cả ba ngày ba đêm cũng không thể tản đi, mà gã thì chẳng hề muốn vừa trông coi bọn nó mà vừa phải chịu đựng tra tấn như thế.
Thằng nhóc vừa bị ném lên mặt đất ngoài nhà kho thì bắt đầu ho khan. Sắc mặt tên thuyền viên xấu cực kỳ, cũng không dám tránh ra xa quá. Thằng nhóc sau khi ho xong thì nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích. Tên thuyền viên gọi vài tiếng không thấy trả lời thì tiến tới vài bước định xem xét thằng nhóc đang té xỉu đó ra sao.
Lúc gã vừa nắm lấy thằng nhóc lập tức nghe thấy nó cúi đầu đọc vài tiếng gì gì, sau đó một cơn choáng váng bao phủ lấy gã, gã ngã lăn ra đất.
Harry đẩy tên thuyền viên bự con ra, vỗ vỗ ngực: "May là loại bùa chú đơn giản này không dùng đũa phép cũng không bị hụt."
Không xài trên thuyền đó là bởi vì trên thuyền quá nhiều người, một mình cậu không nắm chắc sẽ có thể đánh ngã được toàn bộ, mà lại còn là dùng phép thuật không-xài-đũa mà cậu chẳng mấy quen thuộc, không chắc có thể thành công hay không. May mà pháp thuật của cậu cũng không phụ hi vọng.
Cũng may là vừa rồi tên thuyền viên đã giúp Harry mở trói, cậu chạy về nhà kho, giúp mấy đứa trẻ khác cởi trói ra. Mấy đứa trẻ sau khi có lại được tự do đều cực kỳ vui sướng, nhưng không dám quá ồn ào lớn tiếng, sợ dẫn đám đồng bọn kia tới.
Sau khi kế hoạch thành công, mấy đứa trẻ bắt đầu coi Harry là tiểu đội trưởng, nghe theo mệnh lênh của cậu mà hành động.
Harry dẫn theo mấy đứa nhóc trốn khỏi nhà kho, cũng không dám đi trên đường cái. Ở đây là nước Pháp, bất đồng ngôn ngữ, nếu liên lạc được cảnh sát tuần tra thì tốt, nhưng chỉ sợ trên đường lại gặp phải mấy tên người xấu khác bắt đi thì thôi.
Bọn họ đi dọc theo một con hẻm nhỏ về phía trước, mục tiêu là vị cảnh sát đi tuần trên đường. Nhưng vị thần Số Phận lại một lần nữa bỏ rơi Harry, bọn họ chẳng những không nhìn thấy nửa bóng người nào trông giống vẻ cảnh sát, mà còn gặp được một nhóm người gặp được đám nhóc bọn họ đang lang thang, thì bắt đầu mang ý xấu tiếp cận.
Harry cắn răng, kéo tay Elsie và hai thằng nhóc kia chạy vào đám đông trên phố, bọn họ cẩn thận nắm chặt nhau đề phòng bị lạc mất. Đám đầu trâu mặt ngựa kia cũng không dám chen vào đám đông trực tiếp bắt người.
Bị sóng người đẩy đi một đoạn, càng lúc càng xa cảng, bốn đứa trẻ mờ mịt đứng ở đầu đường. Trời càng lúc càng tối, người đi đường cũng càng lúc càng ít đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn rất có thể sẽ phải ngủ ở đầu đường.
Harry quyết tâm mang theo đám nhỏ trốn vào trong một con hẻm gần đó. Cậu vừa quan sát được thì con hẻm này cũng không có người nào khác ra vào. Lúc quẹo vào mới thấy trong này có một lớp bụi chất dầy, bốc lên một mùi tanh tưởi. Trong này chẳng thoái mái gì nhưng ít nhất cũng là một nơi ẩn trốn tốt.
Trên người bọn họ không có tiền, không thể nào ở quá trọ được, mà tiếng thì không thông, cũng không có cách nào xin người ta giúp đỡ, đương nhiên, còn không biết có gặp thêm kẻ xấu nào không nữa. Harry nghĩ, trước khi tìm được người tin cậy có thể giúp đỡ bọn họ thì tốt nhất vẫn trốn trong đây qua một đêm đã.
May mà bọn họ đã ăn xong "phần cơm" của hôm nay, tuy chỉ có chút ít dính bụng nhưng tình huống bây giờ thực sự không thể đòi hỏi càng nhiều.
Lawrence phát huy tinh thần galang, cởi áo khoác trên người phủ lên cho Elsie, còn chính mình thì túm tụm bên Kent giúp nhau sưởi ấm, Harry dựa ở sát đầu ngõ, như vậy dù có động tĩnh gì thì cậu đều có thể biết được ngay.
"Chỉ cần qua đêm nay thì bạn tôi sẽ liên hệ được chúng ta, chúng ta sẽ có thể quay về Anh quốc." Harry động viên.
Mấy đứa nhóc tuy vừa lạnh vừa khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười, đúng vậy, nếu đã có thể trốn ra rồi thì chắc chắn có thể trở về. Ít nhất bọn họ cũng không còn bị trói lại lo lắng sợ hãi, ít nhất bây giờ bọn họ cũng được tự do.
"Ngủ đi! Ngày mai còn phải đi một đoạn dài nữa." Harry cười cười, kéo sát chiếc áo trên người.
Khi đám nhóc đã nhắm mắt hết, Harry mới ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Mặc kệ tới nơi nào, phong cảnh trên bầu trời đều sẽ không đổi, đều giống bầu trời ở Hogwarts, nghĩ nghĩ như vậy, cũng sẽ cảm thấy không còn quá xa xôi.
"Tom, tui đợi cậu tìm tới tui." Harry nhắm mắt lại, nhỏ giọng nỉ non.
Hít thở có chút khó khăn, thân thể cậu đang lung lay, khuỷu tay đau nhói, lại một lần, đụng vào tường.
Harry thoáng tỉnh táo lại, mở to mắt không dám tin tưởng nhìn về phía trên. Cậu nằm trong một không gian tối đen, bên dưới đang chuyển động, cảm giác rất giống trên xe ngựa. Harry muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện không gian xung quanh quá nhỏ hẹp, việc duy nhất có thể làm là nằm im. Tay cậu rất dễ đụng phải ván gỗ xung quanh, như đang nằm trong một cái thùng gỗ nhỏ.
Chuyện gì đã xảy ra? Cậu nhớ rõ ràng cậu vừa mới ngủ, thế nào nháy mắt đã nằm trong thùng gỗ? Mấy đứa nhóc khác đâu rồi?
Harry âm thầm hối hận, cậu hẳn là không nên thư giãn, cậu vẫn quá coi nhẹ tình huống này, vậy mà để bắt lại dễ dàng như vậy. Mà cũng không biết liệu đây có phải nhóm người bắt bọn họ tới nước Pháp hay không.
Xe ngựa chạy một hồi lâu, Harry căn bản không rõ bên ngoài bây giờ là buổi tối hay ban ngày, cũng không biết bọn họ đã đi bao lâu. Đến khi hai chân Harry đều đã tê cứng, xe ngựa cuối cùng mới dừng lại.
Một hồi tiếng di chuyển, còn có tiếng la sợ hãi của đám nhóc, Harry âm thầm cắn răng, đó nhất định là đám Elsie, bọn họ cũng không thể tránh thoát.
Đến lượt Harry, cái rương bị di chuyển, khiến Harry ở bên trong lại bị đụng tới đụng lui, một sự bất mãn pha lẫn tức giận bốc lên khiến cậu cắn chặt không rên một tiếng, yên lặng chịu đựng đau đớn.
Cái rương bị đặt trên mặt đất, sau đó tiếng bước chân hỗn loạn đi xa.
Harry nghe được tiếng khóc mơ hồ của Elsie, tiếng rống to của Lawrence và Kent cố gắng nói chuyện, nhưng Harry vẫn chưa ra ngoài. Trong lòng Harry có một dự cảm bất tường, nhưng cậu mong nó chỉ là ảo giác thôi.
Dường như chỉ một lát sau, vài tiếng bước chân mềm nhẹ vang lên, một loại hơi thở khác thường truyền tới làm cho Harry bắt đầu khẩn trương. Mấy người vừa vác bọn họ tới tiếng bước chân khá nặng nề, nghe ra chỉ là mấy người đàn ông to lớn thô kệch, nhưng tiếng bước chân tới gần bọn họ lúc này đều rất nhẹ nhàng, thời gian dừng trên mặt đất rất ngắn, không có chút nặng nề, mà lại lộ ra sự tao nhã thong dong.
Harry chỉ có cảm giác này khi gặp mấy quý tộc Slytherin. Mấy người đang lại gần bọn họ hiển nhiên có thân phận rất cao quý.
Nhưng nếu thân phận cao quý thì tại sao sẽ bắt cóc trẻ con chứ? Rốt cục muốn để làm gì? Harry càng nghĩ càng khẩn trương, cuối cùng cả người đều banh cứng ngắc, ngón tay đâm vào lòng bàn tay sắp chảy cả máu.
Tiếng bước chân dừng phía trước bọn họ, sau đó Harry nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.
Harry nghe thấy tiếng rương bị mở ra, tiếng hô của Elsie và tiếng la của hai thằng nhóc, sau đó là cái rương của cậu. Rương vừa mở, Harry vô ý thức nheo nheo mắt, nhưng phát hiện căn phòng này rất tối, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến được châm phía xa xa.
Harry căn bản không nhìn rõ người ở trước mặt, chỉ có thể đoán đại khái từ thân hình và âm thanh vừa rồi, đại khái có ba người, đều là đàn ông đã thành niên.
Một trong mấy người đàn ông mở miệng nói chuyện, nhưng là tiếng Pháp mà Harry nghe không hiểu. Lawrence không nhịn được, la lên: "Bọn tao là người nước Anh! Đám khốn kiếp các người, mau thả bọn ta trở về!"
Giọng nói kia dừng lại, không khí xung quanh có một chớp mắt đông lạnh, Harry thề đã cảm nhận được một tia sát ý trong đó.
Lần thứ hai cất tiếng, giọng điệu người đàn ông kia vẫn trầm thấp và ưu nhã, nhưng đã đổi thành tiếng Anh mà bọn họ đều nghe hiểu: "Xin lỗi, chúng ta chỉ không biết rằng mấy người bọn mi là vượt biên tới. Nhưng điều đó cũng chẳng làm thay đổi nội dung mà chúng ta muốn nói ra."
Harry nghe tiếng cười trầm thấp của hắn, hai gã còn lại cũng cùng cười vài tiếng, khiến Harry có một cảm giác khó chịu khó hiểu.
"Nghe rõ đây, bọn mi có thể chọn tiếp tục sống sót ở đây, hoặc giả sẽ lập tức chết ở chỗ này, không có lựa chọn nào khác. Sống sót, trở thành lương thực cho bọn ta, hoặc là, chết đi, đồng dạng, cũng là đồ ăn của chúng ta."
Harry kinh ngạc trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông, bật thốt hỏi: "Là ý gì?"
"Ý là... Sinh mệnh của bọn mi đã nằm trong tay chúng ta." Gã giơ tay túm lấy cái cổ Harry nhắc lên, đổi lấy cái ho sù sụ của Harry và tiếng hét rầm lên của mấy đứa khác.
"Nghe cho rõ, có thể bọn mi chưa từng được nghe tới, nhưng, chúng ta là dòng dõi quý tộc bước ra từ bóng đêm hắc ám, chưa từng có kẻ nào có thể phản kháng mệnh lệnh của bọn ta." Gã nói bên tai Harry, "Vận may của bọn mi thật kém mới rơi vào tay bọn ta. Nhưng một khi đã bị bắt được, bọn mi sẽ không có cơ hội nào khác có thể đào thoát. Ở đây có rất nhiều những đứa trẻ khác như bọn mi, đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, những kẻ từng chạy trốn đều đã chôn thây dưới lớp đất chẳng mấy xa xôi chỗ này rồi."
"Được rồi, chọn đi! Bọn nhỏ." Một người đàn ông bước về phía trước, giải cứu Harry ra khỏi cảm giác nghẹt thở, "Sống sót, trở thành "Huyết Nô" của chúng ta, hoặc là, chết?"
"Ông, các ông rốt cuộc, là thứ gì vậy?" Lawrence run run hỏi.
Gã đàn ông cười trầm trầm.
"Hỏi rất hay, đứa nhỏ. Có thể trong quá khứ bọn mi chỉ có thể thấy chúng ta trong những câu chuyện cổ tích mà thôi, thế nhưng, ngay ngày hôm nay, bọn mi hẳn phải may mắn vì đã được gặp mặt chúng ta – chân thật." Gã nhếch mép, mấy đứa nhóc cuối cùng cũng thấy được chiếc răng nanh bén nhọn đang lóe sáng dưới ánh nến mờ mờ, "Chúng ta là, Quỷ hút máu, chúa tể nắm giữ số phận của bọn mi từ giờ cho tới về sau."