Không lâu sau, nàng tỉnh lại, thấy toàn thân đau nhức. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Quỷ Lệ đang đứng trước mặt nhìn nàng. Tiểu Hôi thấy nàng tỉnh rồi liền "chí chí" kêu lên. Nàng ngạc nhiên nhìn nó rồi sờ sờ lên mặt mình. Vẫn may lớp da mặt giả vẫn còn, nếu không sớm muộn cũng bị Tiểu Hôi nói với QUỷ Lệ về thân phận của nàng. Quỷ Lệ nhàn nhạt nói:
- Cô là người của phái nào? Đến đây vì thiên thư sao?
Tiểu Nhã phủi phủi y phục đứng lên đáp:
- Ta không thuộc phái nào cả, đến đây cũng không phải vì thiên thư
Tiểu Hôi chợt kêu lên, rồi chỉ chỉ vài đốm sáng nhỏ đang di chuyển trên không trung. Quỷ Lệ nói:
- Ngươi nói đi theo chúng sẽ đến được chỗ của nước thần?
Tiểu Hôi nhảy lên reo hò, chứng tỏ lời hắn nói là đúng. Quỷ Lệ bước đi theo những đốm sáng kia, đi được một đoạn, hắn nói:
- Nếu cô không muốn chết ở đây thì đi theo ta.
"Hắn nói thế là đã tin tưởng mình rồi sao?"
Không hiểu sao nàng thấy trong lòng vui vui, vừa đáp vừa chạy theo hắn:
- Chờ ta với, đừng bỏ ta lại một mình!
Trong không gian hư ảo tối đen, hắn nở nụ cười nhẹ mà ngay bản thân hắn cũng không nhận ra. Có lẽ, đây là nụ cười duy nhất mà hắn có trong suốt mười năm qua!
Nàng theo sát hắn, đến trước một khe hẹp nhỏ, nhìn thấy những rễ cây đan xen nhau dưới đất. Tiểu Nhã nhớ trong tiểu thuyết có viết nguyên dân dẫn đến Quỷ Lệ bị giam cầm ở đây. Đó là do Dã Cẩu đi đứng không cẩn thận dẫm phải rễ cây. Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đến liền. Từ xa Dã Cẩu thở gấp chạy đến:
- Phó tông chủ, ngươi khiến ta tìm vất vả quá.
Tiểu Nhã thấy hắn đang chạy đến không để ý rễ cây dưới chân liền có ý tốt nhắc nhở:
- Cẩn thận dưới chân, đừng dẫm lên rễ cây
Nàng vừa mới nói xong hắn đã dẫm lên rồi. Nàng chỉ còn cách đứng im tại chỗ tránh cho chúng cảm nhận được hành động của nàng, như vậy thì nàng sẽ được an toàn. Quỷ Lệ và Dã Cẩu đánh nhau với những rễ cây, qua vài ba chiêu liền bị rễ cây trói lại rồi bất tỉnh nhân sự. Tiểu Nhã lắc đầu:
"Dã Cẩu này thành sự thì ít, bại sự có thừa"
Nàng định bước đến bên Quỷ Lệ nhưng đúng lúc này Lục Tuyết Kì lại cho rằng nàng định hại hắn liền rút kiếm chĩa vào phía nàng:
- Yêu nữ, không được hại Trương sư đệ!
Thiên gia kiếm sáng lóe lao đến, nàng nhanh chóng xoay người né được nhưng lại dẫm phải rễ cây. Lập tức không chỉ nàng cả Lục Tuyết Kì cũng bị trói lại.
Tiểu Nhã lúc này là tâm trạng bi phẫn:
- Lục! Tuyết! Kì! Danh môn chính phái các cô chỉ thích chĩa kiếm vào người khác mà không cần hỏi lý do đúng không!
Lục Tuyết Kì không can tâm bị trói, dãy dụa một hồi:
- Là cô có ý định hại đệ ấy, chính mắt ta nhìn thấy.
- Cô đứng im, càng cử động chúng càng siết chặt.
Nàng có ý tốt nhắc nhở Lục Tuyết Kì nhưng nàng ta không nghe nên bị rễ cây siết chặt lại đến lúc ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT