- "À, con trai của Lâm Tổng gia tộc Lâm Gia phải không?"
Vân Trang gật đầu:
- "Xem ra cậu cũng có hiểu biết đấy!"
Anh Anh thở dài:
- "Chẳng qua ngày nào tớ cũng lướt Web nên biết thôi! Với lại...cái khuyên tai kia như!"
Cả lớp đang bàn tán rôm rả thì cô giáo chủ nhiệm(tên Hoa) yêu cầu tất cả mọi người trật tự, cô hỏi Việt Anh:
- "Em muốn ngồi chỗ nào? hay là ngồi ở...(cô chỉ tay về phía bàn thứ 4 của tổ 3, đây là chỗ ngồi của Hoa Khôi trường-Tô Diệu Linh. Cô không cho ai ngồi cạnh mình với 1 lí do hết sức quá đáng là "không đủ tư cách")...kia nha!"
Không để cô Hoa nói hết câu, Việt Anh đi thẳng tới tổ 1, tới bàn thứ 4 rồi để cặp xuống trước mặt Anh Anh, nói:
- "Thưa cô, em muốn ngồi chỗ này!"
Anh Anh giật mình, cô nhìn chằm chằm Việt Anh(What? Tên này đang định làm gì vậy?). Thầy Hiệu Trưởng thấy vậy cũng nháy mắt với cô Hoa, cô nói:
- "Ờm, vậy thì Anh Anh, em qua chỗ Diệu Linh ngồi nhé!"
Anh Anh chưa kịp phản ứng thì Việt Anh lên tiếng:
- "Bạn học kia có thể chuyển sang chỗ cô giáo vừa nói được không?"(chỉ Vân Trang)
Cô giáo cũng chỉ biết làm theo, Vân Trang thu xếp sách vở định đi thì Anh Anh cầm tay Vân Trang giữ lại:
- "Thưa cô, để Vân Trang ngồi lại đây đi ạ, em qua chỗ Tô Diệu Linh ngồi cũng được!"
Nghe vậy, một bạn nữ ngồi dưới Diệu Linh nói lớn:
- "Khiếp, Á Khôi nay lại muốn ngồi cạnh Hoa Khôi kìa..!"
Thầy Hiệu Trưởng biết ý liền nói:
- "Anh Anh, bạn mới đến em không muốn giúp đỡ bạn thì thôi còn xa lánh bạn!"
Anh Anh trả lời:
- "Em không có, em...!"
Thầy Hiệu Trưởng nói với cô Hoa:
- "Cứ quyết định vậy đi, tôi còn có việc, tôi về trước đây!"
Cô Hoa yêu cầu cả lớp lấy sách vở ra học bài mới, Anh Anh ngồi xuống trong lòng thì ẫm ức nhưng không tỏ ra bên ngoài. Việt Anh nhìn cô cười trong lòng(ha, thế này có nghĩa là không phục phải không?), nói là học nhưng 22 con mắt nữ cứ nhìn chằm chằm vào Việt Anh ngoại trừ Anh Anh và Vy Vy. Giờ ra chơi đã đến, Anh Anh kéo tay Vy Vy ra ngoài để mặc Việt Anh ngồi giữa xung quanh toàn là đám con gái, Tô Diệu Linh bước đến khiến mọi người phải nhường đường. Cô ngồi đối diện Việt Anh, hỏi:
- "Lâm Thiếu, chào cậu! cậu...nhận ra mình chứ?"
Anh nhìn cô rồi đáp:
- "Không quen!"
Việt Anh lại chăm chú đọc sách, Diệu Linh giải thích:
- "Mình là Tô Diệu Linh cháu gái của Tô Gia, mấy buổi tiệc lớn có lẽ chúng ta đã gặp nhau!"
Anh không nhìn cô mà nói:
- "À, ra là cháu gái của Tô Minh Hiệp! Nhưng tôi mới chỉ gặp Tô Tổng và con trai ông ấy thôi chứ chưa gặp cháu gái ông ấy bao giờ!"
Diệu Linh nghe vậy mới sực nhận ra(Đúng rồi, lúc đó mình chỉ lo cùng bác gái đi chào hỏi các phu nhân khác mà không biết cậu ấy lại đang nói chuyện với Bác và anh họ của mình!), cô nói:
- "Lâm Thiếu, cậu qua chỗ mình ngồi đi, nó còn trống đấy!"
Việt Anh gấp cuốn sách đang đọc(bí ẩn vũ trụ đấy!), đứng dậy lớn giọng:
- "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
Nói rồi, anh đi ra ngoài, tới căn phòng riêng mà Lâm Tổng-Ba anh đã chuẩn bị cho. Bất cứ học sinh nào cũng không đc vào ngoài trừ là khách của Việt Anh. Diệu Linh nhìn theo bóng anh mà tức giận, cô siết chặt tay(hừm, Lâm Thiếu! tôi không tin đại Tiểu Thư Tô gia tôi lại không cưa đổ được Anh). Việt Anh bước vào căn phòng, nơi đây như phòng ngủ thứ 2 của anh vậy. Có đầy đủ tất cả mọi thứ từ những cái nhỏ nhất, Việt Anh ngồi xuống ghế gọi điện thoại, ở đầu dây bên kia đã nhấc máy:
- "Alô!"
Việt Anh trả lời:
- "Tư Cận Hằng, Ngô Hạo Thiên, Hoàng Thiên Phong ngày mai cả 3 cậu đi học với mình!
Những tiếng cười đùa vang lên:
- "Haha, Lâm Thiếu của chúng ta mới đi học ngày đầu tiên đã chán rồi sao?"
Việt Anh khó chịu:
- "Lớp 12C, nhớ đấy!"
Lại một tiếng thở dài khác:
- "Ừm...cũng nên đi xem trường đó có nhiều Mỹ Nhân không!"
Việt Anh không nói gì cúp máy rồi ra khỏi phòng. Chợt! Anh nghe thấy tiếng thở dài của 1 bạn nữ đang ngồi bên cạnh gốc phượng. Việt Anh tiến lại gần mới nhận ra đó là Anh Anh và có cả Vy Vy nữa. Anh Anh thở dài:
- "Giờ tớ chỉ muốn đọc cuốn sách đó!"
Vy Vy an ủi:
- "Thôi đừng buồn nữa, không phải cậu được ngồi cạnh Lâm Thiếu rồi sao?"
Anh Anh tức giận:
- "Cậu nghĩ tớ muốn ngồi cạnh cậu ta à? Sức hút của hắn đối vớ tớ còn không bằng 1/100 cuốn sách kia. Đúng là ghét của nào trời trao của đấy!"
Việt Anh đứng sau lưng cô, nghe vậy nhau mày(ha, vậy sao?).
Vy Vy cười:
- "Haha, cậu vậy mà lại nghĩ như thế! Không biết Tô Diệu Linh nghe thấy những lời này thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Anh Anh nhìn Vy Vy:
- "Thôi đừng trêu trọc mình nữa! À mà để ý mới thấy nha! Có phải cậu...cậu đã thích tên Lâm Việt Anh kia rồi phải không?"
Vy Vy đỏ mặt:
- "Làm gì có, cậu bị sao mà lại nghĩ tớ như vậy hả?"
Anh Anh khoác vai:
- "Thế á? Vậy là con gái lớp mình có thêm 1 bạn tỉnh táo rồi đấy!"
Vy Vy nghe vậy mỉm cười bên ngoài...nhưng trong lòng lại nghĩ khác(Ước gì mình..được ngồi cạnh cậu ấy!)
Việt Anh chợt nhìn thấy Vy Vy có vẻ khá quen, anh rút điện thoại điều tra một lát rồi cười mỉm(Hóa ra là con gái của Nhật Văn Lam)