*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Phóng thời học cấp ba thường xuyên túm tụm đi ăn sáng cùng ăn khuya với đám học sinh ở kí túc, chẳng sợ bản thân vốn là kẻ mù đường, từ lâu đã nắm rõ các tiệm ăn uống quanh trường trong lòng bàn tay.
Hiện tại cũng đã bảy năm trôi qua, có quán đổi nghề, có hàng đổi chủ, nhưng nhiều tiệm về cơ bản cũng không đổi chút nào, tiệm cơm nhỏ vẫn là tiệm cơm nhỏ, phố ẩm thực vẫn là phố ẩm thực.
Thẩm Phóng lắc lư con xe đạp rách, giữa tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt dùng sức gọi: "Bảo bối! Buổi trưa muốn ăn gì?"
Tiết Diễm ngồi ở yên sau đã được gia cố thêm, ôm thắt lưng Thẩm Phóng nhìn xung quanh. Hắn học ở đây ba năm nhưng lại chưa từng đến loại địa phương như nơi này.
Nhìn nửa ngày cũng không thấy cái gì ra hồn, cuối cùng hắn nói với lên phía trước: "Thẩm Phóng Phóng, anh quyết định đi."
"Được ~ tôi mời anh ăn malatang(*) vậy ~" Thẩm Phóng nói xong liền cười hả hả, trực tiếp đạp xe tới một quán nhỏ tít trong cùng phố ẩm thực.
(*) Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. Malatang là một loại có nét đặc sắc nhất cũng là lấy làm đại biểu nhất của vùng đất.Tiết Diễm không biết vì sao anh lại đột nhiên cười hớn hở như vậy, nghĩ một chút cũng không ra, nhưng vẫn nhịn không được nở nụ cười theo.
Nói là malatang, nhưng trên thực tế còn bán cả thịt nướng, mỳ cay, mỳ lạnh cùng một số loại kem vân vân, đều là những món ăn vặt phổ biến trong giới học sinh.
Malatang cùng nguyên vật liệu nấu nướng của nhà này đều rất thông dụng, chẳng hạn như rau dưa, thịt cá, thịt viên, mì sợi,... tất cả đều được đặt trong các hộp trong suốt đặt gọn gàng trong tủ ướp lạnh, nhìn qua vô cùng tươi ngon sạch sẽ.
Hai người Thẩm Phóng còn đang mặc đồng phục, tính toán cảm nhận cảm giác học sinh chân chính.
Kết quả người trong tiệm không nhiều lắm, hai người vừa bước vào cửa, Thẩm Phóng đã bị bà chủ đã quen bảy năm nhận ra.
Bà chủ nhanh nhẹn xinh đẹp ngồi sau quầy thu ngân, vừa ngẩng đầu lên liền thấy, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười vui vẻ chào hỏi anh: "A, là cậu à. Lâu lắm rồi không thấy cậu trở lại."
Thẩm Phóng cũng cười: "Chị còn nhớ rõ em ạ?"
Khi bọn họ vừa lên trung học, người này vừa kết hôn với ông chủ cửa tiệm này, lúc ấy tiệm còn dán chữ hỉ ngoài cửa hàng. Chờ tới lúc bọn họ tốt nghiệp, cặp vợ chồng trẻ này đã có một cô bé rất đáng yêu.
"Sao quên nổi chứ? Ngày trước cậu trốn tới đây quá nhiều, ông xã nhà này còn nghi ngờ rằng cậu thầm mến chị." Bà chủ buông máy tính bảng trong tay nhưng người vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng tay xoa cằm nhìn hai bọn họ: "Muốn ăn gì thì hai người tự chọn đi, cũng không thay đổi gì đâu. Cậu đẹp trai này là bạn cậu hả?"
"Là bạn trai." Thẩm Phóng tự giác cầm hai cái kẹp cùng một cái giỏ trống không trên bàn, quay đầu đưa cho Tiết Diễm một cái kẹp, quơ quơ cái giỏ nói với hắn: "Lấy đồ anh muốn ăn đặt vào trong này."
Bà chủ: "..." Cô quay đầu, lấy tay chọc chọc người bên cạnh: "Ông xã, nghe thấy không, nghe thấy không? Người ta thích con trai mà!"
Ngồi bên cạnh bà chủ chính là ông chủ, một người đàn ông da ngăm cao lớn cường tráng. Lời của Thẩm Phóng hiển nhiên anh ta nghe thấy rõ, trước đây bởi vì nghi ngờ Thẩm Phóng mỗi ngày đều tới đây vì có ý với vợ mình, sau lưng chửi bới anh không ít, lúc này biểu tình có chút ngại ngùng.
"Được rồi được rồi, đừng chọc nữa, anh sai rồi." Ông chủ chắp hai tay thành chữ thập, thấp giọng xin tha thứ: "Anh bồi thường cho hai cậu ta nhé?"
Bà chủ liếc anh ta một cái, cười cười: "Anh xem rồi làm."
Hai người Thẩm Phóng không nghe được đối thoại giữa ông chủ cùng bà chủ, chọn ra vài món muốn ăn rồi đưa giỏ nhỏ cho bà chủ, tìm một chỗ ngồi xuống, mặt đối mặt chờ đợi.
Hai phút sau, malatang còn chưa lên thì ông chủ đã bưng một ly kem tới.
"Hả?" Thẩm Phóng nghiêng đầu nhìn ông chủ.
Ông chủ ho khan một tiếng: "Tặng các cậu. Quà cho khách cũ... trở lại."
"Vâng, cảm ơn anh." Thẩm Phóng cũng không hỏi nhiều, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Kem là do tự tay ông chủ làm, có bốn viên kem vàng hồng xanh trắng, lần lượt là vị xoài, dâu tay, matcha cùng vị vani.
- - Đây đương nhiên là kết luận của Thẩm Phóng sau khi ăn mỗi viên một thìa.
Ông chủ dụng tâm hiểm ác, đưa một phần kem không nói, đến cả thìa cũng chỉ đem một cái.
Nhưng mà hai người bọn họ không ai cảm thấy cần thêm cái nữa, Thẩm Phóng cầm muỗng nhỏ xúc một đường, đưa Tiết Diễm ăn một miếng, bản thân một miếng, chậm rãi ăn hết ly kem kia.
Tiết Diễm cũng cảm thấy được kem hôm nay thật sự rất ngọt.
Một lúc sau, malatang của họ cuối cùng cũng lên bàn, đặt trong một bát rất lớn.
Bởi vì Tiết Diễm không thể ăn quá cay nên họ chỉ cho cay nhẹ ở đáy nồi, canh xương hầm thơm nồng lại thêm chút sa tế, có thể nhìn ra nước dùng trắng ngà, thịt cùng đồ ăn vừa chín tới ở trên được rải một lớp mè rang, rau thơm cùng đậu phộng, nhìn qua vô cùng mê người.
Bà chủ đặt hai chén nhỏ trước mặt hai người.
Thẩm Phóng lúc này mới múc canh cho vào chén của mình, thêm dấm, bột ớt cùng dầu vừng, nhúng đồ vào chén rồi ăn.
Tiết Diễm từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng nếm qua loại ăn vặt đầu đường như thế này, cảm thấy rất mới mẻ nhưng cũng lại rất ngon.
Thẩm Phóng nhìn hắn chọn xiên rau củ cùng các loại thịt thông thường để ăn, liền thỉnh thoảng cầm vài loại rau nhìn có đôi chút xấu xí đút cho hắn, giới thiệu với hắn, nói là để hắn nếm thử một chút.
Khi đã gần ăn xong, Thẩm Phóng cầm một xiên viên màu xám nhỏ, cố ý đặt vào chén nhỏ trước mặt Tiết Diễm, cười nói: "Anh còn chưa ăn cái này nhỉ? Là bò viên, bên trong còn có tôm, ăn ngon lắm."
Tiết Diễm đã thành thói quen ăn đồ của Thẩm Phóng, hoàn toàn không có phòng bị, cầm lên liền cắn một miếng.
Kết quả viên bò viên bị vỡ, nước "phụt" một tiếng liền văng lên mặt hắn.
Tiết Diễm: "..."
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha!"
Thẩm Phóng một bên cười to, một bên lấy khăn giấy cho hắn lau mặt, vừa cười vừa lau, lau xong lại cười, thật sự là vô cùng xấu tính.
Ăn xong, hai người lại đi dạo xung quanh trường học một lúc rồi mới tiếp tục cưỡi con xe rách đạp về nhà.
Lúc này Tiết Diễm không chịu để Thẩm Phóng đèo nữa, nói rằng phải đổi phiên.
Thẩm Phóng cũng không phản đối, nhưng mà dọc đường đều quấy rối bạn học Tiết – tài xế con xe BMWs rách, chọc hắn ngứa ngáy.
Bạn học Tiết vốn có máu buồn nay còn bị chọc, trốn tránh vài lúc liền lệch tay lái, vài lần thiếu nữa đã lao xuống mương, Thẩm Phóng ngồi sau cười không ngừng.
Vài ngày sau kì nghỉ dài hạn, Thẩm Phóng trên cơ bản vẫn bận rộn với công việc làm thêm kia, sau khi kì nghỉ kết thúc vẫn bận rộn, từ bệnh viện trở về liền vội vã mở laptop ra code.
Tiết Diễm ngay từ đầu còn cố chịu đựng, nhưng nhìn Thẩm Phóng liên tục vài ngày như vậy cuối cùng cũng nhịn không nổi, hỏi anh: "Mùng một tháng mười không phải đã qua rồi sao, tại sao công việc của anh còn chưa xong?"
Thẩm Phóng lúc này mới nói cho hắn, thời gian của hạng mục làm thêm kia là tới tháng mười hai, nếu anh đã nhận thì sẽ không thể tùy ý bỏ dở giữa đường. Nhưng mà về sau sẽ chú ý phân bổ thời gian hợp lý.
Trong lòng Tiết Diễm cũng không phải là không nghi ngờ, nhưng bất ngờ ngày mùng một đã thành công trấn an hắn, hơn nữa thái độ Thẩm Phóng nhận sai cũng rất thành khẩn, sau đó lại thật sự phân bổ lại thời gian hợp lý nên không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhiều ngày liên tiếp tâm trạng Tiết Diễm đều rất hạnh phúc, cấp dưới trong công ty đều có thể cảm giác được, trong khoảng thời gian này, không khí xung quanh boss phấp phới tim hồng.
Cô nàng thư ký dường như có thể dựa vào đôi câu vài lời của tổng tài cùng tổng tài phu nhân mà YY ra một trăm vạn từ.
Tuy rằng Thẩm Phóng trước mấy tháng đã âm thầm chuẩn bị quà sinh nhật cho Tiết Diễm, nhưng trên thực tế, ngày sinh của Thẩm Phóng cũng tới trước một tháng.
Vốn không có kinh nghiệm yêu đương, hơn nữa còn có Thẩm Phóng kì tư diệu tưởng tặng cho vô vàn kinh hỉ phía trước, Tiết Diễm có vắt hết óc cũng không biết nên tặng quà gì mà vừa khác biệt lại vừa có ý nghĩa cho anh.
Quả thực sầu đến ngủ không ngon!
Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, Tiết Diễm đành gọi thư ký tới, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo: "Tôi nhớ rõ cô có bạn trai phải không?"
Lần trước cô có xin nghỉ, nói rằng đi ra mắt cha mẹ bạn trai.
Đây là có chuyện gì? Trong lòng thư ký nhảy dựng, nhanh chóng nói: "Có ạ."
Không chỉ có một bạn trai sắp kết hôn, hội ông xã trong máy tính còn cực kỳ nhiều!
"Ừm..." Tiết tổng từ trước tới nay vốn quyết đoán lại đột nhiên do dự mất nửa ngày, mới hỏi: "Sinh nhật bạn trai thì nên tặng quà gì là tốt nhất?"
"Cái này," Thư ký trộm liếc hắn một cái, cẩn thân nói: "Cái này thì phải tùy người. Như bạn trai tôi thích chơi game thì tôi sẽ tùy tay tặng trang phục trong trò chơi hoặc vũ khí, vân vân, anh ấy đều rất thích."
Thế là sếp Tiết đành nói thẳng: "Người kia nhà tôi ấy, sắp tới sinh nhật anh ta rồi. Cô liệt kê cho tôi một danh sách, ý nghĩa các món quà tặng sinh nhật."
Thì ra là như vậy. Thư ký lập tức nói: "Không có vấn đề gì."
Ngay sáng sớm hôm sau, thư ký đem danh sách vừa liệt kê tối hôm qua gửi cho Tiết tổng, sau đó liền ngồi ở bàn thư ký, đầu hơi cúi một chút do buồn ngủ.
Cô nàng thư ký là ai? Tuy rằng bên ngoài cô là một thư ký, nhưng mà, cô còn là một tiểu thuyết gia trên mạng.
Trước mắt cô chính là cuốn tiểu thuyết ái tình lấy Tiết tổng cùng Tiết phu nhân làm hình mẫu tự viết.
Cả đêm hôm qua, cô không những lên mạng tra xét ý nghĩa các món quà sinh nhật để lập danh sách, còn căn cứ theo mỗi món quà mà động não, chong đèn ngao du viết cả một tối, ước chừng vài vạn từ về bảy tám tư thế không thể miêu tả.
Tiết Diễm nhìn thấy tệp word kia, đầu tiên là không hiểu gì cả, sau đó liền có chút động tâm.
Đó không phải là danh sách quà tặng của hắn, mà là một đoạn nhỏ tiểu thuyết.
Hai nhân vật chính chủ yếu lợi dụng một ít quà tặng cùng phụ kiện sinh nhật – chẳng hạn như cà vạt, dây lưng, bánh ngọt, ruy băng linh tinh – thực hiện một loạt hoạt động vô cùng thú vị, như thể mở ra cánh cửa thế giới mới với Tiết Diễm.
Nhưng mà đọc xong, hắn đột nhiên cảm giác hai nhân vật chính này hình như quen quen.
Từ từ, đoạn đối thoại này không phải là hắn cùng Phóng Phóng nhà mình sao!
Cô nàng thư ký cúi đầu ngủ gật trên bàn, nghiêng trái nghiêng phải rồi còn đập đầu, đột nhiên nhận được một tin nhắn của sếp: "Cô tới đây một chút."
Cô gần như bay vào cửa phòng giám đốc, kết quả vừa liếc mắt một cái tới vài dòng chữ quen thuộc trên màn hình máy tính Tiết tổng liền giật mình, toàn bộ cơn buồn ngủ bay biến, trong lòng hét lớn: Trời muốn ta chết!
Thì ra bản thân buối sáng mơ mơ màng màng gửi nhầm tệp, đem tiểu thuyết muôn màu muôn vẻ dựa trên phu phu hai người gửi qua!
Chúa ơi! Cà vạt bịt mắt kìa! Ruy băng trói người kia! Kem trên cơ thể kìa!
Còn nữa! Còn cả những cảnh càng đọc càng thấy thẹn không thể miêu tà!
Cô vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiết Diễm, cảm giác câu tiếp theo của hắn chính là nói cô thu thập đồ đạc rồi cút đi.