*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Phóng nói được làm được, rất nhanh đã hành động.

Ngày hôm sau là thứ hai, hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng thịnh soạn liền giống như mọi ngày sóng vai đi xuống lầu, chuẩn bị đi làm.

Xe đã đỗ ở cửa, tài xế bình thường hay chờ ở một bên nay không hiểu sao không thấy bóng dáng. Tiết Diễm hơi nhíu mày, vừa muốn nói gì đó liền thấy Thẩm Phóng bước lên mở cửa xe, mỉm cười: "Bảo bối mau lên xe, hôm nay anh đưa cưng tới công ty."

"Anh?" Tiết Diễm nghi ngờ nhìn anh, "Anh không đi làm à?"

"Đưa anh tới nơi thì tôi đi." Thấy hắn đứng yên, Thẩm Phóng cũng không thúc giục, nhìn qua chìa khóa nơi tài xế.

"Thế còn lúc tan làm?"

Thẩm Phóng ngẫm nghĩ: "Vậy đến lúc đó anh chờ tôi một lát, tôi tới đón anh. Đưa anh về nhà trước, hoặc là anh theo tôi tới bệnh viển rồi cùng trở về đều được."

Tiết Diễm hơi gật đầu, biểu tình cao lãnh ngồi vào ghế phó lái, Thẩm Phóng mở cửa bên kia ngồi vào, khởi động xe, đồng thời thuận tay mở radio.

Radio phát một bản nhạc square-dancing nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Thẩm Phóng tâm trạng không tồi, hiển nhiên sẽ không để miệng được yên, hát vài ba câu bắt đầu tìm chủ đề: "Dễ nghe không?"

Tiết Diễm thành thật đáp: "Không."

Thẩm Phóng cười ha hả, "Bảo bối có muốn nói chuyện phiếm không?" Anh giơ tay tắt radio, "Để anh đây xướng cho cưng hát."

Nói xong liền bắt đầu huýt sáo.

Tiết Diễm: "..." Mười mấy năm đã qua mà không một chút tiến bộ, ngũ âm vẫn chẳng ra gì.

Bản nhạc square-dancing cũng thật kỳ diệu, hết sức phù hợp với tiếng huýt sáo ngũ âm không đầy đủ của Thẩm Phóng, quả thực như tra tấn lỗ tai, người chịu đựng giỏi như Tiết tổng cuối cùng cũng chịu không nổi, mở miệng nói: "Anh huýt sáo còn gớm hơn cả bản gốc."

Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha."

Ngày đầu tiên theo đuổi, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Thẩm Phóng không huýt sáo nữa, mở radio sang kênh tin tức, bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn, kể chuyện cười.

Tiết Diễm phản ứng vô cùng lạnh nhạt, biểu tình cũng hờ hững, nhưng nội tâm lại vô cùng hy vọng thời gian đi làm này dài hơn một chút.

Nhưng quãng đường thì vẫn vậy, công ty cũng không có chân chạy, mặc dù Thẩm Phóng lái xe cẩn thận thì cũng rất nhanh đã tới nơi.

Thẩm Phóng đỗ xe ở quảng trường nhỏ trước cửa Tiết thị, quay đầu nhìn hắn: "Đến rồi, bảo bối."

Tiết Diễm "ừm" một tiếng, thế nhưng cơ thể không động đậy.

Thẩm Phóng nhìn hắn vài giây, đột nhiên cúi xuống, từ từ đè lên hắn.

Đây rõ ràng là khúc nhạc dạo trước khi hôn môi, Tiết Diễm theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Thẩm Phóng nhìn đôi môi ướt át của hắn, lông mi run rẩy nhè nhẹ, khóe miệng nhếch thành một nụ cười xấu xa, cánh tay chậm rãi vòng qua cơ thể hắn, mặt cũng để sát vào, gần đến hơi thở cũng có thể nghe được.

Sau đó "tách" một tiếng liền thay hắn cởi dây an toàn, nhanh chóng ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Tiết Diễm cảm giác được hơi thở vừa gần sát của anh nháy mắt rời xa, thân thể vừa căng chặt thoắt cái thả lỏng, nhịn không được mở mắt, vừa thất vọng vừa khó chịu, tâm trạng dường như toàn bộ đều viết lên trên mặt.

Thẩm Phóng lúc này nhìn thấy ánh mắt hắn, nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể hôn anh không?"

Tiết Diễm thở hổn hển: "Không!"

Hừ, nếu anh hỏi mà tôi liền đồng ý ngay thì chẳng có tí rụt rè của người được theo đuổi gì cả.

"Không được à..." Trên mặt Thẩm Phóng không có chút nào thất vọng do bị từ chối, người lại cười cười, sau đó đột nhiên tới gần, nắm lấy cằm hắn: "Tôi đây đành phải dùng sức rồi." Nói xong không chờ Tiết Diễm có phản ứng, liền trực tiếp hôn lên.

Bạn học Thẩm Phóng ở phương diện này cũng có thể xem như thiên phú, chẳng sợ trước đây kinh nghiệm ít ỏi, vẫn là tiến bộ rất thần tốc, nhanh chóng nắm giữ các kĩ thuật cần thiết của một nụ hôn. Anh ở trên môi dưới mềm mại hồng hào của Tiết Diễm cắn một cái không mạnh không nhẹ, lại ngậm lấy cánh hoa vô tội bị cắn kia liếm vài cái an ủi, tiếp theo liền dùng đầu lưỡi mạnh mẽ mở khớp hàm đối phương, trong khoang miệng hắn tùy ý càn quét, tận tình trao đổi enzim của nhau, lại quấn lấy đầu lưỡi hắn mút vào, không cho phép hắn có thể trốn tránh hay lùi bước.

Tiết Diễm không ngờ Thẩm Phóng đột ngột như vậy, cảm xúc mãnh liệt bắt đầu dâng trào. Nụ hôn của người yêu vừa nhiệt tình lại vừa thô bạo, khiến hắn hô hấp dần khó khăn, trái tim cũng nhảy nhót kinh hoàng, cảm giác điện giật chua xót lan tràn toàn thân, điên cuồng kêu gào còn chưa đủ, còn muốn nhiều nữa. Bất tri bất giác hắn cũng quẳng luôn vế "rụt rè", nâng hai tay giữ chặt đối phương, dường như muốn siết chặt Thẩm Phóng, đáp lại nhiệt tình đột ngột của anh, vì anh mà say mê, vì anh mà ý loạn tình mê.

Nếu không phải bảo vệ Tiết thị tới gõ cửa sổ nhắc nhở ở đây không thể đỗ xe, cái cảnh tượng xe rung trước đây Thẩm Phóng nghĩ ngợi lung tung chỉ sợ trong một khắc này đã trở thành sự thật.

Chú bảo vệ trung niên đột nhiên gần như sát mặt vào cửa kính khiến hai người đang đắm chìm trong nụ hôn đồng thời tỉnh táo lại, ý thức được thiếu chút nữa đã tiến thêm một bước.

Thẩm Phóng buông Tiết Diễm ra, ngồi ngay ngắn.

Tiết Diễm hít sâu, cố làm dịu nhịp tim vẫn đang đập điên cuồng: "Đừng sợ, cửa là kính một chiều, chú ấy không thấy chúng ta đâu."

Thẩm Phóng sửa sang lại quần áo hỗn loạn của mình, lại giúp Tiết Diễm cài lại nút áo, cười nói: "Không sợ. Chú ấy bảo vệ đời sống mọi người, bảo hộ cả cẩu độc thân, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ."

Tiết Diễm: "..."

Thẩm Phóng hạ cửa sổ xuống xin lỗi, tỏ vẻ lập tức rời đi. Chú bảo vệ vốn đã giữ trong cổ họng rất lâu "Nơi này không được dừng xe" đang tính quát ra, trong một khắc liền nhìn thấy mặt Tiết Diễm bên cạnh anh liền nghẹn lại, khô khốc nói một câu: "Chào buổi sáng, Tiết tổng."

Tiết Diễm gật đầu với chú, ông liền ngượng ngùng lùi sang một bên.

Thẩm Phóng cười với chú một cái coi như lời chào, quay đầu lại thay Tiết Diễm mở cửa xe bên hắn: "Buổi trưa tôi tới tìm anh ăn cơm nhé?"

Tiết Diễm một chân dài đã đặt ra ngoài xe, còn chưa kịp khôi phục tinh thần từ trạng thái phấn khích khi nãy, hoảng hốt chớp mắt một cái mới nói: "Không cần, thời gian nghỉ trưa ngắn, anh cứ ở đơn vị nghỉ ngơi đi."

"Ừm. Tôi đi đây, tạm biệt bảo bối nha, buổi tối chờ tôi tới đón anh." Nói xong, Thẩm Phóng đặt hai ngón tay lên môi hôn gió hắn một cái, lại khởi động xe, quay đầu rời khỏi.

Tiết Diễm mặt mũi đỏ ửng, ngồi trong văn phòng một lúc lâu mới cầm công văn đặt chồng chất bên cạnh lên phê duyệt.

Hôm nay, từ trên xuống dưới tổng bộ Tiết thị đều không hẹn mà cùng cảm giác được không khí kỳ diệu khó có thể hình dung.

Buổi sáng còn chưa qua bao lâu trong công ty đã lưu truyền "tâm trạng Tiết tổng hôm nay rất tốt, có cái gì cần xin hoặc là cần ký tên nhanh chóng bắt lấy cơ hội, ổng nhất định sẽ giải quyết".

- Mà cô nàng thư ký bên người hắn có thể xác nhận, đây là chuyện đã được xác thực chứ không phải chỉ là lời đồn.

Cô thậm chí còn nhìn thấy Tiết tổng từ trước đến nay đều lạnh như băng mỉm cười với quản lý một bộ phận, còn khen ngợi người ta làm rất tốt. Hay đối với người giám sát ở lầu hai phạm sai lầm cũng không mắng tới máu chó văng đầy đầu, cũng yêu cầu anh ta lần sau phải chú ý.

Một chút cũng không giống tổng tài bá đạo thường ngày!

Vì thế sáng hôm nay người tìm Tiết Diễm xin ký tên, xin cấp phép cực kỳ nhiều, đợi đến khi hắn xử lý xong thì đã tới mười một giờ sáng.

Tiết Diễm nhìn thoáng qua đồng hồ, buông bút, đóng laptop lại, từ ghế đứng lên lại phân phó trợ lý vài câu, một mình đi khỏi văn phòng.

Hắn tới một cửa hàng sáng tạo gần công ty.

Cửa hàng nhỏ này chủ yếu bán một ít văn phòng phẩm, đồ chơi, vật dụng hàng ngày linh tinh, nhưng đẹp và sang trọng hơn các hàng khác, ở khu này rất có tiếng, còn có cả trang web của riêng mình, rất được các cô gái cùng các cặp đôi ưa thích.

Tiết Diễm ngày trước hôm nào cũng đi qua đó mà chỉ có thể cách cửa sổ nhìn một cái, chẳng có lý do gì để vào đây. Mà lần này, cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại đi dạo vài vòng.

Tiết Diễm chậm rãi đảo qua các kệ hàng, chọn lựa vật phẩm mình đã định sẵn. Một nhóm các cô gái đang khe khẽ nói nhỏ chung quanh không ảnh hưởng tới hắn, Tiết Diễm cuối cùng cũng vừa lòng, tìm thấy thứ mình đã nhìn thấy trên web – một bảng gỗ tính điểm, một cuốn nhật ký sặc sỡ, một lọ ước thủy tinh cùng một lọ đầy những cuộn giấy nhỏ màu vàng.

Thời điểm thanh toán, bà chủ cười tươi nói với hắn: "Mua cho bạn gái hả? Mấy đứa nhỏ cẩn thận như cậu hiện tại cũng không nhiều đâu. Này, tặng cậu một tập giấy, trên trang web của chúng tôi có hướng dẫn đấy, gấp trái tim hay gấp sao đều có, có thể tự tay gấp tặng bạn gái."

Tiết Diễm cũng không giải thích nhiều, cúi đầu với bà tỏ vẻ biết ơn, mang theo túi đồ nhỏ bé trở lại văn phòng.

Đem nhật ký nhét vào cặp, lọ ước, giấy cuốn cùng tập giấy gấp bỏ vào ngăn kéo, Tiết Diễm bắt đầu chuyên chú nghiên cứu bảng tính điểm kia.

Bảng tính điểm bình thường đều dùng ở các trận bóng, các cuộc thi kiến thức hoặc đếm ngược kỳ thi đại học, hầu hết đều có vẻ ngoài đơn giản, chú ý tới tính thực tế. Nhưng loại cửa hàng này bán ra lại hết sức khác biệt, cực kỳ xinh đẹp, phù hợp để làm quà tặng hoặc đồ trang trí.

Bệ đỡ của bảng tính điểm tam giác là một tấm ván gỗ được khắc hoa văn rõ ràng, con số cũng được in trên các tấm bìa hồng nhạt trên nền trắng, mà bảng cùng số được liên kết bởi một kệ kim loại màu bạc rất tinh xảo.

Tiết Diễm đặt bảng tính điểm này lên bàn công tác, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên mặt bàn theo tiết tấu, lâm vào trầm tư.

Hắn tính dùng bảng này để tính điểm mỗi hành động Thẩm Phóng theo đuổi mình, chờ đủ một trăm điểm thì sẽ chính thức đáp lại theo đuổi của anh.

Chủ động đưa đón mình đi làm cùng tan tầm tính năm điểm, nụ hôn buổi sáng tuyệt vời kia tính mười điểm... Không được không được, như vậy thì một trăm điểm cũng quá nhanh... Nhưng nếu buổi trưa không hợp ý thì cũng có thể trừ mười điểm của anh ta cũng được...

Còn đang nghĩ ngợi, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang, một giọng nói cực kỳ quen thuộc còn mang theo ý cười truyền đến, "Bảo bối, mở cửa, ra nhận đồ đi!"

- -------------

Bảng tính điểm (minh họa thui chứ hem phải loại trong truyện đâu =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play