Thân thể Thẩm Phóng cứng đơ không nhúc nhích, đại não trống rỗng vài giây, sau đó vô vàn bình luận xẹt qua trước mắt.
- - Không ngờ thừa dịp tôi ngủ say dám ra tay dê xồm, không ngờ anh lại là người như vậy Tiết Diễm Diễm.
- - Chẳng lẽ diễn giả thành thật, anh ta thực sự coi trọng mình?
- - Aha ha ha ha Tiết đại gia cuối cùng cũng không chống cự được mị lực của Phóng ca, đã rơi vào hố đẹp trai tiêu sái của Phóng ca đây.
- - Từ đã, mày cao hứng cái gì?
- - Mày còn nhớ mày là thẳng nam không đấy Thẩm Phóng?
Vài phút sau, Thẩm Phóng đang ngẫm nghĩ liền bị kéo về hiện thực.
- - Sao anh ta vẫn còn chưa xong?
- - Tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi!
- - Tiết Diễm Diễm mau rút đầu lưỡi về, anh có biết như vậy sẽ bị lộ tẩy không?!
- - Bây giờ nên trợn mắt chỉ trích hắn lợi dụng người ta lúc khó khăn hay là vì xấu hổ mà òa khóc to nhỉ?
- - Vẫn cứ là nhịn một lúc đi. Mình quả thật đúng là người tốt mà!
Lại qua hai phút, người tốt Thẩm Phóng cuối cùng cũng nhịn không nổi. Không phải chỉ vì Tiết Diễm hôn mãi không dứt, tay còn bắt đầu với vào trong áo ngủ vuốt ve cơ thể anh, mà mấu chốt nhất, anh cảm thấy cơ thể mình dường như... đang có phản ứng, nếu chẳng may Tiết Diễm phát hiện ra, đến lúc đó người lòi đuôi sẽ là anh. Anh cố gắng hết sức trấn an thân thể, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mờ mịt rất ♂.
Trạng thái say mê của Tiết Diễm bị động tĩnh của anh làm tỉnh lại, ý thức được mình vừa mới quá mức vong tình đến mất đi lí trí, trong lòng hoảng hốt, trong nháy mắt đứng thẳng lên, lui về sau tám thước, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Vì thế khi Thẩm Phóng chầm chậm mở to hai mắt, uốn éo cơ thể chỉ thấy Tiết tổng tài hai má đỏ ửng, bày ra biểu tình hết sức lạnh lùng nghiêm túc, đứng ở cửa rất nề nếp gọi anh: "Thẩm Phóng, đến giờ dậy rồi."
Nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng kia quả thực giống ảo giác của riêng Thẩm Phóng!
Thẩm Phóng nhìn hắn, cố ý hơi cau mày, nâng tay mân mê môi, thành công phát hiện ánh mắt hắn không được tự nhiên mà trốn tránh một chút, hai má trong nháy mắt càng thêm đỏ bừng.
Ồ, thì ra không phải ảo giác.
Thẩm Phóng chậm chạp từ trên giường ngồi xuống, xoa xoa mắt, xỏ chân vào giày đi ra ngoài, như hoàn toàn không hề ý thức được trên người còn đang mặc đồ ngủ của người khác, còn mặc lộn xộn đến không thể chịu nổi.
Tiết Diễm đành phải gọi anh, "Anh thay quần áo đã, rồi đi rửa mặt đi."
Vì thế Thẩm Phóng cúi đầu nhìn áo ngủ trên người đã bị cởi hơn một nửa nút áo vài giây, nở nụ cười, "Không ngờ tôi lại nắm giữ kỹ năng hạng nhất – vừa ngủ vừa cởi quần áo, thật là lợi hại."
Đối mặt với biểu tình tựa như hoàn toàn không biết gì cả của anh, Tiết Diễm – người thiếu chút nữa đã lột sạch quần áo Thẩm Phóng – cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong lòng bi phẫn nghĩ: Tiết Diễm, tự chủ mà mày vẫn tự hào đâu???
Thẩm Phóng đứng trên sàn, không có chút e dè nào cởi đồ ngủ của Tiết Diễm, thay quần áo của mình vào.
Tiết Diễm lo lắng mình lại làm ra thêm chuyện gì không khống chế nổi mà dọa Thẩm Phóng, chủ động quay lưng lại, làm như không nghe thấy tiếng sột soạt, không nói nổi, "Tại sao anh lại mặc đồ ngủ của tôi?"
"Trước khi ngủ tôi có hỏi anh mà. Anh không phải cũng nghe thấy sao?"
Tiết Diễm nhớ đến lúc đó Thẩm Phóng quả thực có gọi hắn: "À... Tôi còn chưa nghe rõ anh nói gì."
"Anh để ý à?... Hay để tôi mang bộ mới đến đây đổi nhé?"
"Không cần!" Tiết Diễm vội vàng nói.
Thẩm Phóng đổi quần áo, lại đi rửa mặt mới để Tiết Diễm đích thân dắt đi thăm thú khắp tổng bộ Tiết thị.
Trừ bỏ vẻ ngu độn của một kẻ mới tỉnh ngủ, biểu hiện cơ bản của Thẩm Phóng coi như bình thường. Tiết Diễm lén quan sát anh trên đường, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng còn chưa kịp chờ hắn hoàn toàn thả lỏng, Thẩm Phóng đang đi tới đột nhiên đứng lại, quay đầu hỏi: "Có gương không?"
Trái tim Tiết Diễm nhảy mạnh: "Làm sao vậy?"
"Miệng cảm giác không được tự nhiên lắm, hình như bị sưng thì phải." Anh quay sang đối mặt Tiết Diễm, "Anh giúp tôi nhìn xem, có rõ ràng không?"
"..." Tiết Diễm cứng ngắc nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào môi anh một chút, trái lương tâm đáp, "Không rõ lắm."
Không biết có phải do tâm lý tác dụng hay không mà Tiết Diễm càng nhìn càng cảm thấy vẻ khác thường trên đôi môi kia rõ ràng cực kỳ, có loại sắc thái đẹp đẽ cùng căng mọng sáng bóng, khiến người ta muốn cắn một cái, lại muốn hôn thêm thật nhiều.
Ánh mắt Tiết Diễm nhìn chằm chằm anh, có chút lo lắng Thẩm Phóng truy hỏi, lại có chút tâm trạng đập nồi dìm thuyền(*) mong chờ anh tiếp tục truy vấn.
(*) Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng
Thế nhưng Thẩm Phóng không hỏi lại câu nào, giống như việc môi đột nhiên sưng lên chỉ là một việc kì quái nho nhỏ, không đáng để chú ý.
Tiết Diễm xoay người tiếp tục dẫn đường, tâm tình vô cùng phức tạp.
Mà ở phía sau hắn, trên mặt Thẩm Phóng đã không còn vẻ mở mịt, ở trong lòng bởi vì nhìn thấy Tiết Diễm mặt đỏ tai hồng, ngay cả tai cũng đỏ rực mà âm thầm cười trộm.
Tiết Diễm dẫn Thẩm Phóng đi thăm quan xong xuôi tổng bộ Tiết thị, vừa kịp thời gian trở về Tiết gia vào bữa ăn chiều.
Lúc này trong nhà không còn nhiều người thân như vậy, ngôi nhà to như thế chỉ có cha mẹ Tiết Diễm cùng em gái một nhà ba người, cùng với một vài người hầu, nhìn qua không còn náo nhiệt như trước, thậm chí còn có một chút quạnh quẽ.
Vài người Tiết gia nhìn thấy hai người cùng nhau trở về đều hết sức vui vẻ. Mẹ Tiết Diễm nhiệt tình lôi kéo Thẩm Phóng, "Mau mau ngồi đi, Miểu Miểu nhắc đến hai đứa nửa ngày rồi. Bữa tối đã dặn riêng đầu bếp nấu các món hai đứa thích ăn đấy, chốc nữa nhớ ăn nhiều một chút."
Ba Tiết Diễm tuy rằng không thích nói chuyện nhưng lúc này cũng lộ biểu tình hòa hoãn, hỏi Thẩm Phóng một vài vấn đề công việc.
Cô em nhỏ Tiết Miễu có chút hướng nội gọi một tiếng "Phóng Phóng ca", chạy nhanh như bay về phòng, có chút ngại ngùng lấy ra mấy món đồ thủ công khoe với Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng mỉm cười nói với mẹ Tiết Diễm rằng mình mong chờ bữa tối nay như thế nào, thành thật trả lời các câu hỏi của cha Tiết Diễm, đồng thời còn hết sức khen ngợi đôi bàn tay khéo léo của Tiết Miểu, khen đến mức mặt cô bé cũng ửng đỏ.
Tiết Diễm đứng ở cửa nhìn ba người đều vây quanh Thẩm Phóng nói cười vui vẻ, không khỏi sinh ra nghi ngờ sâu sắc: Mình với Thẩm Phóng Phóng, ngày trước có phải cha mẹ ôm nhầm từ bệnh viện về không...
Thẩm Phóng trong lúc nói chuyện với ba người liền liếc thấy Tiết Diễm đang đứng ở cửa, vô thanh vô tức đi qua cầm tay hắn, dăm ba câu đã đem hắn nhập cuộc trò chuyện.
Tiết Diễm: được rồi, ít nhất vợ vẫn là ruột...
Ăn cơm xong, Tiết Diễm dẫn Thẩm Phóng đi ra ngoài.
Thẩm Phóng hết sức nghi ngờ, chờ đến khi phát hiện ra nơi Tiết Diễm dẫn anh đến là garage Tiết gia thì lại càng tò mò tợn.
Chuyện xảy ra ở phòng nghỉ chiều nay, Thẩm Phóng ở mặt ngoài như không có vấn đề gì, kỳ thực trong lòng vẫn bị vài ý nghĩ dẫn đường.
Chẳng hạn như trên đường Tiết Diễm không nói lời nào, mà lúc này anh lại bắt đầu lan man suy nghĩ: không nhẽ chiều nay Tiết Diễm hôn một cái còn chưa đủ, muốn dẫn mình ra ngoài chơi xe ♂ chấn? Nơi này có nhiều xe xịn thật, chọn ra một cái tốt một tí cũng được. Cái xe thể thao màu trắng kia không tồi, anh đây thích... Không đúng không đúng, đáng lẽ mình phải kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn chứ?
Sau khi đến đích, Tiết Diễm quay đầu, vừa vặn nhìn thấy biểu tình vi diệu trên mặt Thẩm Phóng.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vì trong lòng cũng thấy hồi hộp, cho nên vẫn theo như đã chuẩn bị nói, "Ừm, vì gần đây biểu hiện của anh coi như không có vấn đề gì, cho nên quyết định phát thưởng lần một cho anh."
"Hả?" Thẩm Phóng lập tức phục hồi tinh thần, cười nói, "Phần thưởng là gì?"
Tiết Diễm vỗ vỗ thân sau xe thể thao màu trắng kia, đúng là loại Thẩm Phóng thích đã lâu: "Cho anh tùy ý sử dụng xe công này."
Thẩm Phóng: "..."
Xe thể thao mấy trăm vạn nói thưởng là thưởng, mẹ ơi con thích công việc này chết mất!
"Tiết đại gia, sao anh lại tốt như vậy." Thẩm Phóng chạy qua, chạm vào đường cong bóng loáng mượt mà của xe, "Vừa lúc tôi đang muốn mua cái xe này từ lâu, chỉ tiếc là trước đây không thể mua được."
Tiết Diễm không có chút bất ngờ, "... Hiện tại thì nó là của anh, anh có thể ngồi vào thử lái."
Thẩm Phóng mở cửa xe ngồi vào, nhìn bên này, sờ bên kia, cảm thấy yêu thích không buông nổi tay.
Anh cũng không ngốc, tuy rằng Tiết Diễm nói rằng đây là xe công, nhưng làm sao lại trùng hợp như vậy, Tiết Diễm cho anh tùy ý sử dụng một chiếc xe, mà lại vừa lúc hắn làm ra chuyện yêu đương kia với anh.
Thẩm Phóng từ trong xe nhô đầu ra, ngửa đầu ngước nhìn Tiết Diễm, cười hì hì hỏi: "Tiết đại gia, anh đây là tính bao dưỡng tôi sao?"
Tiết Diễm dừng một chút, cúi đầu nhìn anh, nghiêm túc nói, "Không phải. Chúng ta đã nhận giấy chứng nhận rồi, làm sao có thể tính là bao dưỡng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT