Đúng lúc này, Hoắc Tiểu Trì nghe thấy một tiếng huýt sáo gần như hoàn toàn lạc nhịp, theo sau là một tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Lúc này không có tiếng động cơ xe, thần kinh bọn chúng đều căng thẳng hơn, tiếng huýt sáo chói tai vang vọng giữa bãi đỗ ngầm trống trải càng nặng nề mà đánh vào màng nhĩ cùng trái tim từng người.

Những người đó vốn mang tà tâm, chỉ duy nhất Hoắc Tiểu Trì như thấy được ánh sáng cuối đường hầm, dùng chút khí lực cuối cùng giãy dụa ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cậu hoảng hốt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang tức giận đóng sầm cửa sau ô tô, tiếp theo là một giọng than thở cà lơ phất phơ hết sức quen thuộc: "Người anh em nào dừng xe lại quên đóng cửa, như thế thật nguy hiểm. Tôi đây đành phải tốt bụng thay người ta đóng cửa vậy."

Miệng quái thú đã đóng lại. Tinh thần Hoắc Tiểu Trì buông lỏng.

Là Thẩm Phóng.

Cái tin nhắn bừa kia không ngờ lại nhắn đến anh ta.

Quan hệ giữa họ không tốt như vậy, thế mà anh ta vẫn đến đây.

Đám người đang giữ Hoắc Tiểu Trì: "..."

"Mày làm cái trò gì vậy? Hả? Không thấy bọn tao đang ở ngay đây!" Cái tên thô bạo đứng gần xe nhất gào lên với Thẩm Phóng.

"Ha, thì ra là xe của anh." Thẩm Phóng dường như không để ý tới thái độ của hắn, như thể mới phát hiện ra xung quanh có người, ngẩng đầu nhìn kỹ một lần, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười đầy tà khí, "Trùng hợp như vậy, thì ra là các người."

Một tên đang túm Hoắc Tiểu Trì hoài nghi nói, "Mày quen chúng tao?"

"Tôi không biết các người, nhưng tôi biết cậu ấy ~" Thẩm Phóng chỉ chỉ Hoắc Tiểu Trì ở giữa hai tên, cố ý hạ giọng xuống, "Ê nhóc, không phải các cậu đi cùng nhau à? Vừa mới ở quán bar, tôi thấy được tất cả nha ~"

Hoắc Tiểu Trì không biết Thẩm Phóng muốn làm gì, nhưng nó cũng không ngu ngốc đến vậy, hơn nữa cũng không còn khí lực từ chối, chỉ im lặng đứng nghe, không xen mồm vào, ánh mắt cũng không tùy tiện sáng lên, ngập nước như một chú cún con.

Nghe thấy những lời này của Thẩm Phóng, mấy tên kia nhanh chóng trao đổi ánh mắt, thấp giọng bàn bạc với nhau.

Kỳ thực, mục đích của Thẩm Phóng cũng rất rõ ràng, đó là câu giờ.

Anh đã sớm nhận thấy bên địch ở đây có sáu gã, không nói mỗi người đều cao lớn như ngựa nhưng cũng là sáu tên đàn ông hình thể bình thường. Tuy rằng nói những tên này đều uống rượu nên bước chân cùng động tác uể oải, nếu đặt ở bình thường thì Thẩm Phóng lấy một chọi sáu cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại Hoắc Tiểu Trì ở trong tay bọn họ, anh sợ ném chuột vỡ đồ, vạn nhất trong đám này có người chó cùng rứt giậu, kết quả sẽ không tốt lắm.

Hơn nữa anh cũng nhìn thấu chân tay Hoắc Tiểu Trì đã nhũn ra, so với mấy tên kia còn say hơn nhiều. Dưới tình hình này chỉ sợ sẽ thành đồng đội heo trong truyền thuyết.

Vì thế anh đang đợi, ít nhất chờ vào Tiết Diễm ở bên kia nhận được tin nhắn để tới đây hỗ trợ.

Nhưng cũng không thể quá trông cậy vào việc hắn có thể nhanh chóng tới đây như vậy, có thêm Tiết Diễm có thể giúp mình để ý Hoắc Tiểu Trì, tiện cho mình rảnh tay.

Đáng tiếc còn chưa kịp lâu, chỉ một hai phút tên kia liền phản ứng lại, thấy Thẩm Phóng chỉ có một mình, nhìn qua thấy không đủ gây uy hiếp.

Trong đó có một tên vạm vỡ giống kẻ đứng đầu nói toẹt ra: "Mày muốn thế nào? Cũng muốn được chia phần? Muốn tiền? Hay là cũng coi trọng con cừu non này, muốn chơi cùng?"

Thẩm Phóng cũng không nói là muốn cái gì, chỉ cười he he, "Ai đến cũng có phần là chân lý thế gian đúng không." Anh đã tiến đến gần, thậm chí không để ý mấy kẻ kia như hổ rình mồi sẵn sàng đón quân địch, trực tiếp tới bên người Hoắc Tiểu Trì.

Vừa nãy thần kinh căng thẳng, hơn nữa ánh sáng ở bãi đỗ xe ngầm cũng không tốt lắm nên những kẻ kia chưa thấy rõ bề ngoài Thẩm Phóng. Lúc này tới gần mới thấy, kẻ vừa đến kia thân hình cao ráo, mặt mũi sáng sủa, khí chất dương quang như ánh mặt trời, quả nhiên là loại tướng mạo tốt đẹp.

Vốn thích nam nhân, nội tâm những kẻ kia bắt đầu rục rịch, đầu sỏ giả mù sa mưa quay phắt, "Mày muốn tiền hay là thằng nhóc này đều được. Nhưng chúng tao lập tức phải rời đi rồi. Mày đi theo chúng tao, hai chiếc xe vừa vặn chở đủ tám người."

Đầu sỏ đồng ý rất nhanh, nhưng sáu tên kia hiểu được, đợi tới địa bàn của chúng thì quyền quyết định không còn ở Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng cười nói, "Được được, tôi đi cùng các người." Lại nói, "À, chờ tôi một chút, nhanh thôi."

Anh đã thấy Tiết Diễm sau lưng lặng lẽ không một tiếng động đi tới.

Đối phương hiển nhiên không phát giác được Thẩm Phóng đang chờ tiếp viện, còn đang đắm chìm trong sung sướng khi hôm nay gặp được hai tên mỹ nam ngu ngốc, rất có kiên nhẫn chờ đợi anh. Khi Thẩm Phóng vươn tay bắt lấy cánh tay Hoắc Tiểu Trì, bọn chúng cũng chỉ nghĩ mỹ nhân mới gia nhập này cũng nổi dục vọng giống bọn chúng.

Mà ngay giây tiếp theo, tất cả bọn chúng đều không thể ngờ tới, Thẩm Phóng bất ngờ ra tay, mà mục tiêu hàng đầu đúng là hai tay đang giữ chặt Hoắc Tiểu Trì.

Một khuỷu tay hung tàn không chút lưu tình đập vào mặt một tên, tên đó không khỏi buông lỏng tay, bưng chặt cái mũi đau nhức gập người xuống, máu mũi nước mắt trong nháy mắt chảy đầy mặt.

First Blood! (*)

(First Blood: chiến công đầu)

Gần như cùng lúc đó, anh giơ chân phải lên đá thẳng vào chân tên còn lại. Người nọ chân mềm nhũn, nhất thời mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống đất!

Thẩm Phóng, double kill!

Tay trái của anh nắm chặt Hoắc Tiểu Trì vì mất đi chỗ dựa mà lung lay sắp đổ, ôm chặt vào trong lồng ngực, lấy ô tô bên cạnh làm điểm dựa, bên phải thân thể đối diện với đối thủ.

Những tên đó đại khái không đoán được như vậy, rõ ràng bọn chúng còn chưa lộ ra mục đích thật, thoạt nhìn tưởng như sẽ phối hợp với người kia, còn không có lời nào không hợp, không ngờ rằng tên đó lại ra tay, trong lúc nhất thời đứng sững tại chỗ. Hai tên đồng bọn gào lên đứng dậy, những tên kia cũng phản ứng lại, lao vào Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng túm chặt thắt lưng Hoắc Tiểu Trì tránh được một đấm của một tên vạm vỡ, thừa kịp hắn ra tay thất bại còn chưa kịp ra quyền thứ hai liền nhắm ngay phần cằm râu ria xồm xoàm đấm móc một cái, trực tiếp đánh tên đó ngã lăn ra đất. Sau đó anh giống như có mắt sau gáy, nắm lấy tay một tên đánh lén vặn một cái, mọi người chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay tên đó lập tức mềm nhũn thõng xuống, bãi đỗ xe trống trải lập tức vang lên một tiếng gào đau đớn.

- - Thẩm Phóng Phóng đã bắt đầu bùng nổ rồi!

Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã từ sáu còn bốn. Tên vạm vỡ đầu sỏ ngồi trên mặt đất khó nhọc hít khí, quát to với Thẩm Phóng: "Mày dựa vào cái gì mà động thủ! Bọn tao đều đáp ứng mày, rốt cuộc mày muốn thế nào?!"

Lúc tên kia đang nói chuyện thì Thẩm Phóng thừa thắng xông lên, đá một cái hung mãnh đã kéo khoảng cách giữa mình và tên gần nhất cách vài thước, còn duy nhất một tên còn đứng, lại sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức liên tục lui về phía sau.

Thẩm Phóng vẻ mặt tà khí cười tươi, "À, tôi nghĩ lại rồi, vẫn thích cảm giác ăn mảnh hơn."

Cả lời nói cùng hành động của anh đều đồng loạt chọc tức chúng, ngay cả tên cao gầy bị bẻ tay kia cũng hiệp chiến, nháy mắt thêm buff "Nổi giận", lực công kích tăng 50%, lau máu trên mặt đứng dậy tái chiến.

Hai bên lần thứ hai động thủ, bãi đỗ xe ngầm tràn ngập tiếng thân thể va vào nhau.

Tiết Diễm cách đó không xa cũng không thể dự đoán được, Thẩm Phóng nói động thủ liền tùy hứng ra tay. Hắn còn cách mấy chục thước, trong nháy mắt Thẩm Phóng đã đánh với đối phương mấy hiệp.

Nhìn thấy anh mang theo Hoắc Tiểu Trì đến đứng cũng không vững bị một đám người vây quanh, trốn tránh xê dịch, hung hiểm vạn phần, Tiết Diễm cảm thấy trái tim mình dường như đang nhảy mạnh lên.

Hắn không rảnh lo nghĩ nhiều, vừa chạy vừa kéo cà vạt, xắn cổ tay áo sơ mi lên, rất nhanh đã gia nhập chiến cuộc.

Thẩm Phóng học võ tự vệ chính quy nhưng cách thức ra tay lại rất hoang dã, hơn nữa những kẻ kia vừa rồi coi thường anh, vì ra tay bất ngờ nên mới tạm thời chiếm ưu thế. Giờ phút này đối phương đã phản ứng lại, đề cao cảnh giác lại thêm mấy người liên thủ, thể lực anh chung quy cũng hữu hạn, chưa kể còn mang theo một tên đồng đội không có khả năng chiến đấu, được một lúc đã không tránh khỏi để lộ yếu điểm.

May mắn là lúc này Tiết Diễm đã loại hết chướng ngại vật, lập tức tới bên người Thẩm Phóng, nháy mắt giảm bớt áp lực của anh.

"Cuối cùng anh cũng tới rồi." Thẩm Phóng nở nụ cười.

"Ừ, tôi đến rồi." Tiết Diễm bình tĩnh trả lời. Nhìn thấy đối thủ hung thần ác sát, lại nhìn lại bên ta chỉ bằng một nửa nhân số, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra tâm lý kề vai sát cánh chiến đấu đầy hào hùng.

Sau đó Thẩm Phóng nắm tay Hoắc Tiểu Trì quăng cho hắn, "Bảo vệ tốt hai người đi, không cần chạy loạn. Để tôi lên!"

Tiết Diễm: "..." Chờ đã, kề vai chiến đấu của hắn đâu?

Thẩm Phóng vừa rồi che chở Hoắc Tiểu Trì nên rất nhiều động tác không thể thi triển. Lúc này có Tiết Diễm ở bên bảo vệ, anh không cần phải lo lắng gì nữa, hoàn toàn buông thả quyền cước, cũng có tâm tình để đùa giỡn.

Sáu người cũng lập tức xông lên, Thẩm Phóng nhảy lấy đà trên mặt đất bằng phẳng, thi triển động tác liên hoàn cước vừa đẹp vừa ngầu, chờ đến khi anh đáp xuống đất, những tên kia đều bị đá trúng, ôm chặt ngực, dường như mỗi người đều hộc máu.

(tác giả bớt xem phim chưởng đi =)))))))))

Quan sát kỹ một lúc, Tiết Diễm thấy anh ra tay thành thạo mới hơi an tâm cúi xuống, xem xét tình huống của Hoắc Tiểu Trì.

Sau vài hiệp, mấy tên kia thấy tình huống không ổn liền muốn đánh bài chuồn, các vệ sĩ Tiết gia phái đi tìm cũng vừa vặn ập tới, ấn toàn bộ người xuống đất, đồng thời nhanh tay tiếp nhận thằng nhóc trong tay đại thiếu gia.

Thẩm Phóng chạy tới trước mặt vệ sĩ đang ôm Hoắc Tiểu Trì, cúi đầu vỗ vỗ mặt cậu ta: "Tiểu Trì, cậu thế nào rồi?"

Tay áo anh xắn tới khuỷu tay, áo sơ mi ướt sũng bó chặt, lộ ra bắp tay rắn chắc. Tóc cũng có chút hỗn loạn, mồ hôi trên trán theo hai má chảy dọc theo đường cong kiên nghị của khuôn mặt rơi xuống xương quai xanh. Sát khí cùng lệ khí trên người còn chưa hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt lại mang ý cười dịu dàng, khiến người ta không nhịn được mà sa vào đó.

.... Quả thực gợi cảm ác.

Hoắc Tiểu Trì ngơ ngác nhìn anh, một lời cũng không nói nổi: "..."

Không xong, mình hình như lại yêu rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play