Nhận được lời hứa, Tiết Diễm cuối cùng cũng vừa lòng, khẽ gật đầu, lại còn bổ sung "Phải là vị xoài", liền đuổi kịp cước bộ, thậm chí còn vượt qua Thẩm Phóng vài bước, lưng thẳng tắp, tay chắp sau mông đi về phía trước, tư thái nghiêm túc cùng kiêu ngạo.

Thẩm Phóng nhìn bóng dáng của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Trải qua một khoảng thời gian sống chung, anh đã phát hiện cái người tên Tiết Diễm này tính cách tương đối nhàm chán, nghĩ cái gì cũng không nói thẳng mà nghẹn ở trong lòng, rất nhiều lúc phải liên tục truy hỏi hoặc suy đoán thì mới bằng lòng nói ra miệng.

Thẩm Phóng là người rất dễ hòa nhập cùng bao dung, đối với loại tính cách này không thể nói rõ là thích hay ghét, chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh ta trước đây nói không chừng cũng có chút đáng thương.

Nếu như đứa nhỏ muốn có kẹo thì sẽ khóc, với loại tính tình của Tiết Diễm, nếu muốn kẹo thì chỉ sợ không những không khóc mà ngay cả nói cũng không nói thẳng, chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước - trông mong nhìn vào kẹo được phát cho những đứa trẻ khác - giống như Thẩm Phóng, không chỉ biết giả khóc mà còn biết quậy - trong tay.

Ai, đáng thương như vậy, về sau vẫn cứ là đối xử tốt với anh ta một chút vậy.

Thẩm Phóng yên lặng đưa ra một quyết định trong lòng, nhanh chóng sải bước đuổi theo.

Cách quán bar không xa là phố đi bộ cùng chợ đêm nổi tiếng. Hai người không lấy xe, tính đi qua đó ăn thịt nướng xong rồi trở về lấy xe sau.

Cuộc sống về đêm đã bắt đầu, nơi nơi đều sáng đèn, từng đám từng đám nhộn nhịp qua lại chợ đêm, quang cảnh hết sức náo nhiệt.

Tiết Diễm sợ Thẩm Phóng không nhìn thấy mình nên cũng không dám vượt quá xa, cảm giác được anh rời khỏi phạm vi quan sát của mình liền vô thức thả chậm cước bộ, chờ anh theo kịp mới tiếp tục đi lên phía trước.

Tiết Diễm bình thường rất hiếm khi ăn loại thịt nướng cay mặn như thế này, nhưng có lẽ do có bánh kem xoài làm động lực, hắn rất nhanh đã phát hiện một bảng đèn led ghi "Thịt nướng XX" bên đường, gọi Thẩm Phóng nhìn một cái, hai người liền đi đến.

Tới nơi hai người mới phát hiện, bên này không chỉ có một hàng đồ nướng có biển hiệu.

Dọc theo con hẻm giao nhau với phố đi bộ là một dãy các cửa hàng đặc sản địa phương, liếc mắt một cái liền thấy hàng nướng chiếm một phần ba.

Thẩm Phóng phát hiện ra điều này nên không đến cửa hàng nhìn thấy đầu tiên vội, mà là cao hứng đi sâu vào trong, muốn xem xét bên trong còn có những cái gì.

Tiết Diễm cũng không có ý kiến gì, đi theo ngắm hai bên đường.

Nhưng rất nhanh Tiết Diễm đã có cảm giác muốn lui bước.

Các cửa hàng ăn vặt bày các tủ kính ở mặt tiền chào hàng đều là các món đồ nướng rất đặc sắc, nhưng không phải thịt gà thịt heo thịt bò thịt dê cùng rau dưa thông thường, mà là bọ cạp, rết, nhộng tằm, cá ngựa, sao biển, còn có đủ mọi loại sâu linh tinh. Nhất là bọ cạp, còn rất nhiều con còn sống, bọ cạp màu xanh ở trên kệ sắt, hai cái càng, tám chân cùng cái đuôi móc không ngừng run rẩy.

Tiết Diễm không sợ sâu, nhưng tưởng tượng đến cảnh ăn mấy thứ kỳ lạ này vẫn cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

Cố tình Thẩm Phóng mỗi lần đi qua mấy cửa hàng này lại trưng vẻ thân thiết hỏi hắn, "Cưng à có muốn nếm thử bọ cạp nướng không? Nghe nói đại bổ đó." "Cá ngựa nướng này, anh có muốn thử một chuỗi không, nghe nói bổ thận tráng dương đó cưng à." Sau đó nhìn bộ dáng e sợ không kịp kháng cự của hắn mà bật cười ha hả.

Kỳ thật mấy thứ kia Thẩm Phóng cũng không ăn, chỉ là bắt gặp biểu tình cổ quái của Tiết Diễm nên cố tình trêu chọc hắn.

Dạo một vòng phố ẩm thực, hai người vẫn vào một hàng nướng bình thường.

Cửa hàng này trang trí cũng không tệ lắm, rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ gọn gàng. Người phục vụ cũng hết sức nhiệt tình, dẫn hai người đến chỗ ngồi, ân cần rót nước trà, đưa thực đơn.

Thẩm Phóng thuần thục chỉ một đống thịt cùng hải sản, xiên thịt dê, bản gân, xương sườn, cánh gà, hàu sống, sò biển, cá thu, tôm to linh tinh, sau đó đưa thực đơn cho Tiết Diễm.

Tiết Diễm xem xét, chỉ vào mấy xiên ớt xanh, cà tím, khoai tây, tỏi tây, nấm kim châm cùng vài món rau dưa khác, còn muốn lấy bánh mì nướng làm món ăn chính.

Thẩm Phóng nghe được câu cuối cùng, bổ sung thêm một câu, "Lấy thêm hai chai bia."

Người phục vụ viết vào điện thoại, cười híp mắt, "Hai vị có kiêng cái gì không ạ?"

Thẩm Phóng nhìn thoáng qua Tiết Diễm: "Một nửa cay bình thường, một nửa chỉ cần một chút cay thôi." Anh giơ ngón tay út của mình với cô phục vụ, cười nhấn mạnh, "Chút xíu này là được."

Cô phục vụ cũng cười, nhanh chóng đi chuẩn bị.

Nhà hàng này mặc dù không ít khách nhưng hiệu suất của phòng bếp cũng rất cao, chẳng mấy chốc đồ hai người gọi đã lục tục được bưng lên, đặt trong những chiếc đĩa sứ xinh đẹp tinh xảo, tản ra mùi thơm cùng hơi nóng mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.

Cay bình thường cùng cay chút xíu được phân chia rất rõ ràng, bột ớt cùng màu đỏ cũng ít nhiều khác hẳn. Nhưng người phục vụ vẫn kiên nhẫn nói qua một chút, lại mỉm cười hỏi, "Hai vị có cần giúp đỡ không ạ?"

"Cảm ơn, tự chúng tôi làm được rồi, cô cứ đi đi." Thẩm Phóng cười khoát tay.

Nhìn lướt qua một bàn đầy đồ ăn, Thẩm Phóng nói với Tiết Diễm một tiếng, đang muốn bắt đầu, đột nhiên bên phải truyền tới một tiếng hét lớn: "Đừng ăn!"

Động tác giơ xiên của hai người đồng thời dừng giữa không trung, không hẹn mà cùng nhìn về hướng thanh âm phát ra. Thẩm Phóng trong lòng còn tự động thêm một câu: "Đồ ăn có độc!"

Là một cô gái ngồi bàn kế bên, đang giơ di động tìm góc chụp, cũng là nói với cô bạn cùng bàn.

Cảm giác mọi người xung quanh đều hướng mắt đến đây, cô gái lập tức ý thức mình đã quá giọng, cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm gần nhất cười cười, nhỏ giọng giải thích, "Rất xin lỗi. Tôi chỉ muốn chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè thôi."

Mấy cô bạn cùng bàn khác cũng ngượng ngùng cười cười với người xung quanh.

Đại khái là chuyện chụp đồ ăn gửi cho bạn bè cũng là một việc rất bình thường, thái độ của mấy cô gái cũng rất tốt, những người khách khác cũng không so đo, dừng một chút liền tiếp tục ăn uống.

Thẩm Phóng cũng đang định nhét xiên thịt dê trong tay vào miệng, lại thấy Tiết Diễm đang nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Phóng buồn bực, "... Làm sao vậy? Ăn đi chứ."

Tiết Diễm không nói lời nào, nhìn Thẩm Phóng, lại nhìn cô gái bàn bên đang không ngừng chụp ảnh.

Thẩm Phóng nhìn theo tầm mắt của hắn, liếc qua đã hiểu, "Anh cũng muốn chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè hả? Vậy nhân tiện nhanh chụp thôi."

Tiết Diễm buông xiên rau củ trong tay ra, "Vậy anh sang bên này đi."

"A, nếu anh giơ điện thoại lên thì sẽ không nhìn thấy tôi. Nhanh lên nhanh lên, để lát nữa sẽ nguội mất." Hai người ngồi mặt đối mặt, Thẩm Phóng nghĩ rằng mình sẽ bị che khuất mất, vừa nói vừa giơ xiên thịt dê đã cắn một miếng, ngồi bên cạnh Tiết Diễm.

Sau đó Tiết Diễm liền giơ di động lên, yên lặng mở sang chế độ hẹn giờ...

Thẩm Phóng cúi đầu chuyên tâm ăn xiên thịt trong tay, Tiết Diễm vỗ vỗ vài cái mới ngẩng đầu, tiếp theo lập tức thấy mặt mình trên màn hình, khóe miệng còn dính bột ớt đỏ rực.

Thẩm Phóng: "..."

"Sao anh chưa nói mà đã chụp tôi." Thẩm Phóng rút giấy ăn ra lau miệng, "Rất tổn hại đến hình tượng đẹp trai của Phóng ca nhà anh. Xóa ảnh vừa nãy đi, chụp lại."

Tiết Diễm: hừ, rõ ràng ảnh vừa chụp còn đáng yêu hơn người thật, tôi còn lâu mới xóa.

Tiết Diễm bị anh phát hiện, mím môi, đơn giản trực tiếp ôm chầm bả vai Thẩm Phóng, quang minh chính đại chụp vài bức ảnh.

Sau đó chọn vài tấm gửi Thẩm Phóng: "Ảnh này gửi anh."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tiết Diễm gửi ảnh cho anh, Thẩm Phóng lập tức lĩnh hội ý tứ ẩn chứa trong đó, cũng lấy ra di động của mình, chuẩn bị phối hợp hắn show ân ái khắp giới bạn bè.

Kết quả vừa mở Wechat, lập tức ầm ĩ vang không ngừng, một đống lớn tin nhắn ập đến.

Thẩm Phóng lúc này mới phát hiện, lúc mình ở căn phòng chỗ quán bar cùng Hà Tiểu Vân bèn tắt Wechat. Bảo sao nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Nhìn lướt qua, trừ bỏ ảnh chụp Tiết Diễm vừa gửi cùng một ít nhóm nói chuyện phiếm, Hoắc Tiểu Trì cũng gửi cho anh hai tin nhắn, tin đầu tiên là vị trí, thời gian đại khái là một giờ trước, tin nhắn thứ hai là mười phút trước: Hừ, tôi tự đi tìm quán bar đó, không tin không tóm được các người!

Thẩm Phóng không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm đố cậu tìm được bọn này, còn xấu xa nhắn trở lại: Cố lên =v=.

Tiết Diễm thấy thế bèn hỏi anh cười cái gì, Thẩm Phóng liền giơ điện thoại cho hắn xem.

Tiết Diễm nhìn lướt qua hội thoại của anh với Hoắc Tiểu Trì, lại xem qua thời gian trên di động, hơi nhíu mày, "Anh nhắn giục nó đi về đi, đã trễ thế này rồi."

Vì thế Thẩm Phóng bèn nhắn lại cho cậu ta một tin: Cậu đã về chưa nhóc chậm chạp?

Vài phút sau, Thẩm Phóng chưa nhận được tin nhắn của Hoắc Tiểu Trì, thế mà Tiết Diễm lại nhận được điện thoại của chị cậu ta trước.

"A Diễm, Tiểu Trì đi cùng với anh phải không? Mau nói nó về nhà đi."

Tiết Diễm bình tĩnh: "Không có."

"A? Nhưng nó nói hôm nay đến tìm anh đi chơi mà." Thanh âm cô gái có chút kinh ngạc.

Tiêt Diễm đính chính: "Anh cùng Thẩm Phóng Phóng tới quán bar, dẫn theo một thằng nhóc như nó không hợp."

"Ôi trời." Trong nhà quản Hoắc Tiểu Trì cũng rất nghiêm, Hoắc Xảo Xảo tỏ vẻ đã hiểu, ngữ khí không khỏi có phần nôn nóng: "Điện thoại cho nó không nghe, nhắn tin Wechat cũng không phản hồi. Nếu không đi với anh, thì muộn thế này một mình nó có thể đi đâu được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play