Trong lòng Tiết Diễm phẫn nộ: Nếu không phải đang ở ngoài, nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ cho tên khốn này biết thế nào mới là hàng khủng chân chính!
Nhưng dù sao nhà ăn cũng không phải không gian cá nhân, cho dù không nhiều người lắm nhưng cũng là nơi công cộng.
Nhất là Thẩm Phóng, mặc dù giọng nói cũng không quá to, nhưng mà vì thân phận đặc thù của anh cùng âm thanh của video mà đã có mấy người phục vụ chú ý tới động tĩnh bên này.
Vì thế, Tiết gia đại thiếu gia lạnh lùng nghiêm túc, tao nhã cấm dục, toàn thân cao lãnh như hoa, giờ khắc này đứng trước cái tên khốn nạn nói không lựa lời này không có biện pháp gì, chỉ yên lặng đỏ ửng hai tai.
"Anh..." Hắn thấp giọng quát một câu, "Hẳn hoi ăn xong bữa của mình đi, đừng đùa giỡn lưu manh."
"Tôi ăn xong rồi mà." Thẩm Phóng lại như không thể cảm nhận được đối phương thẹn quá thành giận, gương mặt cực kỳ vô tội, "Giờ đang chờ anh ăn xong đây."
Tiết Diễm cúi đầu, hung ác cắn một miếng thang bao trong thìa.
"Phụt" một tiếng, nước bắn ra bốn phía, bầu không khí nghiêm trọng Tiết Diễm khổ tâm xây dựng nhất thời tan thành mây khói.
Thẩm Phóng không nhịn được bèn cười lên, còn thân thiết đưa ra khăn tay, thế là bị người ta giận trừng mắt một cái.
Cái thể loại đấu võ mồm này có thể tiếp tục đến khi có người chịu thua mới thôi.
Tiết Diễm lặng lẽ đầu hàng, Thẩm Phóng cũng liền dừng lại, mỉm cười nhìn hắn ăn sáng.
Trong một góc ở lầu hai nhà hàng cũng có vài người đang ăn sáng, là mẹ Tiết Diễm cũng những vị phu nhân có địa vị ngang bà. Mặc dù bởi nguyên nhân khoảng cách khiến các bà không nghe thấy hai người dưới lầu đang nói gì nhưng lại có thể rành mạch động tác của họ.
Nhìn một lúc, một người phụ nữ xinh đẹp mới cảm khái, "Không nghĩ tới A Diễm trầm ổn như vậy lại muốn kết hôn cùng một cậu thanh niên sôi nổi như vậy."
"Thật là, đúng là bất ngờ."
"Hoàn toàn không nghĩ được."
Vài người khác cũng phụ họa theo.
Trong lời của các bà có ý một lời không nói hết nổi.
Kết thông gia với Tiết gia là lý tưởng của rất nhiều gia tộc, mấy người ở đây cũng không ngoại lệ. Các bà đều muốn tìm cách tạo cơ hội để nhóm con gái ôn nhu hiền thục của mình tiếp xúc với Tiết thiếu gia, thế mà trăm triệu lần lại không nghĩ tới, không chỉ tính cách không đúng mà giới tính cũng không hợp.
Mẹ Tiết Diễm nghĩ thầm, Diễm Diễm nhà này trầm lặng như vậy thì phải tìm một người nhanh nhẹn như vậy, thằng nhỏ kia thật quá tốt. Trên mặt cũng mang một nụ cười, bày tỏ chút tiếc nuối cùng bất đắc dĩ: "Chính nó lựa chọn, phận làm cha mẹ như chúng ta cũng không còn cách nào khác."
Tiết Diễm cùng Thẩm Phóng hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người quan sát, một người trầm tĩnh lãnh đạm cả người tỏa ra khí lạnh, một người tươi cười toe toét hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hài hòa ăn xong bữa sáng bèn cùng nhau rời khỏi nhà hàng hướng tới bãi đỗ xe.
Khu nghỉ dưỡng này được xanh hóa rất tốt, đến bãi đỗ xe cũng được trải đầy cỏ xanh mướt, cây hoa xung quanh cũng rất tươi tốt. Gió mát ngày xuân nhè nhẹ, trong không khí đều là mùi hoa lá cỏ cây, hương thơm thanh mát thấm vào tận ruột gan.
Tiết Diễm chọn SUV thuần màu đen, mở cửa ngồi vào ghế lái. Thẩm Phóng theo không kịp, nổi lên hứng thú với chiếc xe màu trắng không rõ chủ bên cạnh, dừng lại nhìn nó một lúc, còn cố tình vòng qua vòng lại hai lần ngắm thật kĩ.
"Đừng lưỡng lự nữa." Tiết Diễm ngồi trong xe gọi anh, "Đi thôi."
"Tới đây tới đây." Thân thể Thẩm Phóng leo lên xe nhưng ánh mắt cùng tâm hồn vẫn lưu luyến nơi xe thể thao màu trắng kia.
Tiết Diễm khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Anh thích xe thể thao?"
"Đương nhiên là thích rồi, tôi thích nhất là nó mà." Thẩm Phóng cười tươi như hoa, "Tôi còn đang tính tích tiền mua một chiếc." Đáng tiếc còn chưa kịp hành động thì tai nạn bất ngờ xảy ra, kế hoạch mua xe tạm thời xếp xó.
"Ừm." Tiết Diễm tỉnh rụi, "Vậy anh nhìn thêm vài lần đi."
Thẩm Phóng: "... Ha ha ha ha. Tiết Diễm Diễm, anh học hư rồi."
Tiết Diễm mặt không thay đổi lái xe rời khỏi gara, yên lặng nhìn qua kính chiếu hậu quan sát cẩn thận chiếc xe thể thao kia.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô, cách bệnh viện kia một quãng đường dài, dù không gặp kẹt xe cùng đi đường cao tốc cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ trên đường.
Nhưng dù sao cũng có Thẩm Phóng ở đây, chặng đường này của hai người cũng không yên ả gì.
Thẩm Phóng nhớ rõ Tiết Diễm lúc ăn sáng có nói "Chuyện của anh trai anh để trên đường nói sau", vừa lên xe đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về các thành tích của anh trai.
Nói cũng kỳ quái, thật ra bình thường Thẩm Phóng cũng không phải loại thích lải nhải, đối với những người không quan tâm tới người của anh thì bản thân cũng rất ít chủ động tới nói chuyện, mà chẳng hiểu tại sao lại cố tình muốn trêu chọc Tiết Diễm.
Khi hai người tới bệnh viện thì bác sĩ phụ trách đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại người hộ lý Thẩm Phóng quen mặt.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy Thẩm Phóng cùng một người đàn ông lạnh lùng xa lạ tiến vào cùng nhau bèn ngẩn người, nhưng lại lập tức phản ứng, nhẹ nhàng hỏi: "Vị này là..."
Việc Thẩm Phóng kết hôn cùng đàn ông cũng không giấu diếm gì người này, vào ngày cưới anh còn có ý gửi kẹo cho chị.
Thẩm Phóng cúi đầu, cười nói, "Chị đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng em rồi."
Thẩm Tiềm vẫn như cũ, im lặng nằm trên giường bệnh, vô tri vô giác như đang ngủ.
Thẩm Phóng nói Tiết Diễm ngồi sang một bên, bản thân quỳ gối trên giường, thuần thục xoa bóp cùng nói chuyện với anh trai.
"Anh, anh xem, người này là đối tượng kết hôn của em. Anh ta tên là Tiết Diễm, là một người rất đẹp, nhưng lại nhỏ hơn em. Anh có tò mò không? Nếu tò mò thì hãy đứng dậy mà nhìn anh ta đi."
"Không tò mò thì cũng đứng dậy đi. Lâu không gặp em như vậy, hiện tại có phải anh cũng muốn nhìn thấy em trai anh đúng không?"
"Bác sĩ nói tình hình của mẹ đang chuyển biến tốt đẹp, nói không chừng sẽ hồi phục rất nhanh. Anh, anh cũng không thể thua mẹ được."
"..."
Tiết Diễm ngồi một bên im lặng nghe, không nói một lời.
Thẩm Phóng nói đến mức miệng cũng khô đi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiết Diễm ngồi không, bèn chỉ chỉ giỏ hoa quả bên cạnh, "Anh đến thăm bệnh nhân như thế à? Rửa giùm quả táo cái coi."
Tiết Diễm: "Bệnh nhân không ăn được."
Thẩm Phóng chớp mắt mấy cái, vẻ mặt hết sức thuần khiết, "Nhưng tôi có thể ăn được."
Tiết Diễm: "..." Thế là bèn ngoan ngoãn đi rửa táo, còn cẩn thận tráng nước sôi.
Thăm hỏi Thẩm Tiềm xong, hai người quay lại khu nghỉ dưỡng.
Thời gian nghỉ kết hôn của Thẩm Phóng cũng chỉ có vài ngày, sau hôn lễ nghỉ hai ngày ở khu nghỉ dưỡng lại quay trở lại sở nghiên cứu làm việc.
Ngoại trừ những người biết anh là người đàn ông đã kết hôn, đối với Thẩm Phóng mà nói, sau hôn lễ long trọng kia, cuộc sống so với trước đó cũng không có nhiều khác biệt.
Không lâu sau một người bạn của Tiết Diễm về nước. Hội bạn bè nhanh chóng hẹn gã thời gian để đón gió tẩy trần, còn đặc biệt đề nghị muốn gặp bạn đời mới kết hôn của Tiết Diễm.
Tiết Diễm có yêu cầu, Thẩm Phóng hiển nhiên hết sức phối hợp. Vì thế sau khi tan tầm, anh liền về nhà thay quần áo, theo Tiết Diễm đến nơi hẹn.
Theo Tiết Diễm giới thiệu thì người bạn này tên Lục Dục Thành, là con trai Lục gia ở Bắc Kinh, bằng tuổi với Tiết Diễm, là con lai Trung - Đức. Trong những năm đầu du học của Tiết Diễm, Lục Dục Thành chậm hơn hắn nửa năm, lại còn học chung một trường đại học. Bởi vậy so sánh với những người bạn khác, hai người này còn hơn được phần đồng hương nơi đất khách quê người.
Địa điểm đón gió tẩy trần là một club tư nhân cao cấp trong thành phố.
Club này nằm ở khu phố trung tâm sầm uất nhất nhưng môi trường lại rất yên ắng cùng bí mật, nơi dành cho những kẻ thích an tĩnh, nếu không phải hội viên sẽ không để vào cửa, mà điều kiện trở thành hội viên cũng hết sức khắt khe.
Nếu không phải đi theo Tiết Diễm, Thẩm Phóng về cơ bản cũng không có cơ hội đi vào.
Thời điểm Tiết Diễm cùng Thẩm Phóng tới, quản lý đã quen mặt nhiệt tình đứng ở trước cửa nghênh đón, hơn nữa còn nói với Tiết Diễm rằng ông chủ hôm nay cũng ở đây, hỏi hắn có muốn gặp ngài trước không.
Tiết Diễm gật đầu. Hắn cùng ông chủ nơi này cũng là bạn bè, tình hình này cũng không tránh được sẽ gặp nhau. Vốn còn nghĩ tính mang Thẩm Phóng tới đó, thuận tiện còn giới thiệu hai bên với nhau, kết quả không đợi hắn nói ra đã nghe thấy Thẩm Phóng lên tiếng, "Vậy anh cứ tới gặp ông chủ đi. Tôi cảm thấy hình như đã muộn, tôi đi trước nói bọn họ chờ anh."
Nói xong anh bèn hướng quản lý cười cười, rồi hào hứng đi theo hướng Hoắc Tiểu Trì ở xa xa, trở mặt cực kì vô tình.
Không phải chứ, nhìn thấy người đàn ông khác lại hăng hái đến thế, anh đang có ý gì vậy?
Tiết Diễm: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT